Tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc cũng không quá tốt, nghe thấy ba chữ "Phó Ngọc Hải", cô lại càng cảm thấy bực bội.
Cô nhìn cái hộp trên bàn làm việc, không khỏi nhíu mày lại.
Một lát sau cô mới liếc mắt nhìn Phó Ngọc Lam một cái: "Được, tôi biết rồi."
Phó Ngọc Lam cũng cảm nhận được rằng tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc đang không quá tốt nên cô ấy không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Phó Ngọc Lam đi ra khỏi phòng, cả văn phòng to lớn chỉ còn lại mỗi Thẩm Thanh Ngọc.
Nhớ tới Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi nghĩ đến cái hôn đêm qua.
Phó Ngọc Hải này, đúng là... bám riết không tha!
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc cũng vươn tay ra mở cái hộp kia.
Sau khi nhìn thấy thứ trong hộp, Thẩm Thanh Ngọc hiếm khi lại trở nên sợ hãi.
Đó là một sợi dây chuyền. Năm trước sau khi cô và Bạc Minh Thành ly hôn, đột nhiên Phó Ngọc Hải lớn tiếng rằng phải theo đuổi cô.
Thẩm Thanh Ngọc cũng qua loa vài lần, cuối cùng trong một buổi tối, Thẩm Thanh Ngọc hết kiên nhẫn, cô bèn nói thẳng với Phó Ngọc Hải luôn, để anh đừng đến tìm cô nữa.
Nhưng Phó Ngọc Hải lại tháo sợi dây chuyền trên người cô ra rồi lấy đi luôn. Tối ngày đó, sau khi tháo sợi dây chuyền trên cổ cô, Phó Ngọc Hải còn hôi môi cô một cái.
Chỉ là nụ hôn kia rất nhẹ, chỉ chạm lên môi cô một cái rồi lui ra.
Sau này, thỉnh thoảng Thẩm Thanh Ngọc cũng nghĩ đến sợi dây chuyền kia, nghĩ đến nụ hôn kia, nghĩ đến câu nói "còn chưa rõ" kia của Phó Ngọc Hải.
Rồi lại sau này nữa, cô để Phó Ngọc Lam đi điều tra chuyện bốn năm trước, thế nhưng không tra được gì cả. Cô cũng chỉ cho rằng chuyện buổi tối hôm đó chỉ là một chuyện cười của Phó Ngọc Hải mà thôi.
Nhưng mà mấy ngày hôm trước, Phó Ngọc Hải lại đem chứng cứ tới trước mặt cô, nói với cô rằng đó không phải là trò cười.
Mà bây giờ, anh lại còn trả sợi dây chuyền về cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không ngu. Cô hiểu ý của Phó Ngọc Hải.
Quên đi, vẫn là đừng nên nghĩ đến việc này nữa, kiếm tiền đi, một đống tiền còn đang chờ cô kiếm ra kia kìa!
Thẩm Thanh Ngọc dừng suy nghĩ, chuyển sự chú ý lên tài liệu trước mặt một lần nữa.
Cái dự án ở Thành Bắc kia, bên phía B2 đã sắp đến hồi kết thúc rồi, còn B3 và B4 thì đại khái là còn nửa năm nữa là có thể nghiệm thu. Trước năm mới, bên kia có thể thu bộn tiền mỗi ngày rồi.
Thẩm Thanh Ngọc vừa mới xem tài liệu xong, Thẩm Quốc Vinh đã gọi điện tới.
Sáng sớm hôm nay Thẩm Quốc Vinh đã đi máy bay trở về Thành Nam cùng Lương Thanh Hà. Ở sân bay, ông ấy bị phóng viên chặn lại phỏng vấn khiến bây giờ nhà họ Bạc rơi vào hoàn cảnh bị dư luận công kích.
Người trong cái vòng luẩn quẩn này đều đang thảo luận về vụ gièm pha của nhà họ Bạc đêm qua. Thẩm Quốc Vinh còn cố ý để thư ký làm cho tin tức trên mạng càng lan rộng ra hơn nữa.
Nhưng dù là như vậy thì Thẩm Quốc Vinh vẫn không nuốt trôi cục tức này.
Tất cả mọi người đều biết ông già Bạc Vĩnh Cơ kia chẳng phải người tốt lành gì. Chuyện hôn lễ không khiến nhà họ Thẩm bị dính vào nhưng cũng không có nghĩa là Thẩm Quốc Vinh dễ dàng bỏ qua cho chuyện trước đó.
Thẩm Thanh Ngọc tưởng là có thể lừa gạt ông ấy cho qua chuyện. Thẩm Quốc Vinh cũng làm như không biết thật. Chẳng qua là ông ấy sợ con gái cưng của mình khó chịu nên mới không đề cập đến đó thôi.
Nhưng trong hôn lễ đêm qua, Thẩm Quốc Vinh cũng đã nhìn ra quyết tâm của Thẩm Thanh Ngọc. Bây giờ tất nhiên là đến lúc ông ấy bắt đầu tính sổ với người nhà họ Bạc rồi!
"Tiểu Ngũ, bố mẹ về đến nhà rồi, không làm phiền con đấy chứ?"
Thẩm Thanh Ngọc cười một cái: "Vất cả cho hai người rồi. Bố à, bố với mẹ đi nghỉ đi, chuyện ở nhà họ Bạc bên này con sẽ xử lý."
Thẩm Quốc Vinh cũng không định vòng vèo: "Tiểu Ngũ, việc mà ông cụ Bạc làm ra bố đều biết cả rồi."
Nghe thấy lời này của Thẩm Quốc Vinh, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi sợ run lên một lúc. Sau khi lấy lại phản ứng, cô hơi cảm động: "Bố..."
Cô cho rằng mình giấu diếm rất tốt, không ngờ rằng vẫn để Thẩm Quốc Vinh biết được.