Anh giơ tay đặt lên trán mình: "Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy mình hơi nóng, vì thế muốn xem xem có phải sốt rồi không?"
Thẩm Thanh Ngọc bị chọc cười, đứng dậy làm ra động tác tiễn khách: "Vậy cách cậu Phó xem mình có bị sốt hay không thật đặc biệt đó."
"Không còn sớm nữa, cậu Phó, mời về cho."
Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, cổ tay đã bị bàn tay lớn của người đàn ông nắm lấy.
Giây sau, lòng bàn tay cô bị đặt lên trán anh.
"Phó Ngọc Hải!"
"Sốt rồi."
Thẩm Thanh Ngọc vốn đã tức giận, bỗng dưng nghe thấy anh đột nhiên trầm giọng xuống kéo dài âm đuôi, sững người một lát, sau khi phản ứng lại thì giơ tay đặt lên trán Phó Ngọc Hải lần nữa.
Nhiệt độ nóng hổi trong lòng bàn tay, đúng là như phát sốt.
"Anh..."
Phát sốt rồi không đến bệnh viện, chạy đến chỗ cô làm gì?
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, ban nãy hai người đứng trước cửa, đèn ở sảnh vàng mờ, Phó Ngọc Hải đón ánh đèn, ánh đèn vàng ấm áp tìm thấy mặt anh, Thẩm Thanh Ngọc chỉ thấy màu của ánh đèn, không thấy rõ sắc mặt của anh, vì thế không phát hiện sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Bây giờ trong phòng khách, ánh sáng trong veo trên đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu rõ sắc mặt tái nhợt của anh, cả môi cũng hơi yếu ớt tái nhợt.
Trông cũng... Hơi đáng thương.
"Tôi giúp anh liên lạc với trợ lý một chút?"
"Bạn gái của thư ký Dương bệnh rồi, chiều anh ta xin nghỉ về chăm sóc bạn gái rồi."
Anh nói rồi nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Bây giờ đầu hơi chóng mặt, không cần lo cho tôi, tôi nghỉ ở đây một chút, đỡ hơn thì tôi sẽ tự đi."
Thẩm Thanh Ngọc khẽ cắn môi, cảm thấy Phó Ngọc Hải cố ý, cô không mềm lòng nữa, thuận theo lời anh nói: "Được, cậu Phó nghỉ ngơi xong rồi đi đi."
Dù sao trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không tốt cho danh tiếng của cô.
"Được."
Anh đáp rất dứt khoát, quay người ngồi lên sofa.
Chỉ là lần này, anh dựa thẳng ra sau sofa, giơ tay ôm trán mình, khẽ nhắm mắt lại, dường như đang chợp mắt.
Đôi môi lộ ra không chút sắc, dưới ánh đèn trông rất nhợt nhạt.
Thẩm Thanh Ngọc quét mắt một cái, đè sự đồng cảm hiếm hoi của mình xuống, sải bước về phòng ngủ, khoá trái cửa lại.
Tiếng đóng cửa trong căn nhà yên tĩnh vang lên rõ ràng, nghe thấy tiếng khoá cửa của phòng chính, Phó Ngọc Hải trên sofa khẽ động đậy.
Anh buông tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang vị trí phòng chính của Thẩm Thanh Ngọc, giơ tay sờ sợi dây chuyền vừa đeo không lâu, hơi bất lực nhếch môi: "Nhẫn tâm vậy thật sao?"
Thẩm Thanh Ngọc trước giờ không phải người có sự đồng cảm bừa bãi, cô về phòng xong thì đi tắm.
Chỉ là ngồi trên giường mười phút sau, cô không kìm được mà mở đèn xuống giường.
Hazz, cô đúng là không phải người có sự đồng cảm bừa bãi nhưng không phải nói cô không phải người.
Sắc mặt của Phó Ngọc Hải trông đúng thật là nhợt nhạt.
Gần một tiếng trôi qua rồi, cũng không biết Phó Ngọc Hải đi chưa.
Thẩm Thanh Ngọc mở cửa phòng, đèn phòng khách vẫn sáng, cô đến bên sofa, Phó Ngọc Hải vẫn ngồi trên sofa.
Anh vẫn duy trì tư thế trước khi cô vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng gọi anh: "Phó Ngọc Hải."
Nhưng người trên sofa không trả lời cô.
Thẩm Thanh Ngọc cau mày, đi qua đó vỗ nhẹ anh một cái: "Phó Ngọc Hải?"
Vẫn không trả lời.
Ngủ rồi hay ngất rồi?
Thẩm Thanh Ngọc không phán đoán được, chỉ đành cẩn thận kéo tay anh ra, tay đặt lên trán anh đo nhiệt.