Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 413: Cậu đánh cược bao lâu?



Phó Ngọc Hải nói xong, thật sự lấy điện thoại ra.

Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái: “Cũng không đến mức như vậy.”

Nói xong, cô liếc mắt Trần Ánh Nguyệt một cái.

Trần Ánh Nguyệt tự biết mình nói sai, bèn chột dạ mà tránh tầm mắt đi: “Đàm Anh Phương tìm tớ kìa, tớ đi vào trước, hai người cứ nói chuyện đi ha!”

Cô ấy vừa nói vừa lùi người về sau, tới cửa Vân Thượng, lập tức quay người lại dứt khoát chạy về.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của Trần Ánh Nguyệt, không khỏi hừ cười một tiếng.

Không có tiền đồ.

“Có thể đi ăn gì đó với tôi được không?”

Phó Ngọc Hải ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, bụng đã sớm rỗng tuếch.



Câu nói muốn đi về của Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải là nói cho có lệ với Trần Ánh Nguyệt, cô tăng ca liên tục một tuần, khó có khi cuối tuần rảnh rỗi không bận bịu, ra ngoài ngồi tâm sự một lát là đủ rồi, cô không có nhiều năng lượng giống như Trần Ánh Nguyệt, vẫn có thể tiếp tục chơi suốt đêm.

Cô quả thật rất muốn về nhà ngủ.

Nhưng Phó Ngọc Hải là người hiểu rõ cô là kiểu ăn mềm không ăn cứng.

Vừa mở miệng lời nói đã mềm đi ba phần, trong mắt đào hoa còn dịu dàng thoáng qua, hơn nữa còn cả sự mệt mỏi không che giấu chút nào kia, Thẩm Thanh Ngọc đúng là có chút khó mà nói được lời từ chối: “Tôi còn nợ cậu Phó vài bữa cơm mà nhỉ.”

Phó Ngọc Hải cong môi cười một tiếng, mở cửa xe ra để cho Thẩm Thanh Ngọc lên xe.

Chiếc Maserati phong cách “Ầm” một tiếng lái ra ngoài, chỗ cửa sổ ở tầng hai, Trần Ánh Nguyệt nhìn Maserati chỉ còn khói xe kia, nhấp một ngụm rượu trái cây, nâng chén rượu cụng với ly đế cao trên tay Đàm Anh Phương một cái: “Chúng ta đánh cược không?”

Trần Ánh Nguyệt chưa nói ra, Đàm Anh Phương đã biết cô ấy muốn đánh cược cái gì: “Cậu đánh cược bao lâu?”

“Ba tháng!”

Nói thật, dựa vào sức mạnh này của Phó Ngọc Hải, Trần Ánh Nguyệt cảm thấy ba tháng còn có chút bảo thủ.

Đàm Anh Phương bạo gan hơn Trần Ánh Nguyệt: “Vậy tớ đặt cược một tháng!”

“Được, thua thì đưa cái túi kinh điển của hãng B lúc nãy của cậu cho tớ!”

Đàm Anh Phương không nghĩ tới Trần Ánh Nguyệt vẫn còn nhớ thương, cô ấy cười một tiếng: “Chốt! Nếu cậu mà bị thua, cậu phải tới Vân Thượng ở một tháng!”

Trần Ánh Nguyệt cắn chặt răng: “Chốt!”



Thẩm Thanh Ngọc nhìn đến ra được, Phó Ngọc Hải đúng là thật sự đói bụng.

Một nồi cháo cô chỉ ăn một chén nhỏ, còn lại tất cả đều là Phó Ngọc Hải ăn nốt.

Thẩm Thanh Ngọc không đói bụng, mấy món ăn khác ở trên bàn đa phần cô cũng chỉ nếm một ít, còn lại cũng đều là Phó Ngọc Hải ăn.

Thời gian chưa tới chín giờ, người tới ăn bữa khuya cũng không quá nhiều.

Phó Ngọc Hải có lẽ là cũng mệt mỏi, sau kho ăn xong thì chủ động đề nghị đưa cô về nhà.

Lúc xe dừng ở dưới lầu chung cư, đúng là chín giờ ba mươi phút.

Thẩm Thanh Ngọc cầm túi: “Anh vẫn lái xe về được đấy chứ?”

Phó Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn cô, cong môi nở nụ cười: “Nếu không thể, cô Thẩm có thể cho tôi nghỉ ké không?”

Thẩm Thanh Ngọc cũng cười: “Cách đây ba trăm mét có một khách sạn năm sao, tôi nghĩ chỗ đó khá phù hợp với cậu Phó.”

“Tôi hiểu rồi, uyển chuyển từ chối.”

Tay đặt ở trên vô lăng của Phó Ngọc Hải nhẹ nhàng mà gõ mấy tiếng, ngón tay thon dài đan xen vào nhau, ngón trỏ và ngón giữa giao nhau, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên phát hiện, Phó Ngọc Hải không chỉ có một khuôn mặt đẹp, mà tay cũng là một tác phẩm điêu khắc đẹp mắt.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn một giây, thu lại tầm mắt, không ngờ vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt đào hoa cười như không cười kia của Phó Ngọc Hải, cô có chút mất tự nhiên: “Đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm chút.”

“Đợi đã.”

Phó Ngọc Hải nói xong, lấy từ trong túi ra một cái hộp, hộp cũng không tính là nhỏ, một tay Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ có thể miễn cưỡng cầm lấy: “Đây là?”

“Quà đi công tác.”

Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra một lát: “Cảm ơn.”

“Được rồi, đi lên đi, đèn em sáng, tôi sẽ đi.”

Anh cũng không hề che giấu chút nào, Thẩm Thanh Ngọc nắm chặt hộp, khẽ gật đầu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nói xong, cô nhẹ tay đóng cửa xe, xoay người đi vào chung cư.

Cùng lúc đó, bên phía đối diện chiếc Maserati là một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, Bạc Minh Thành ở bên trong, đang lạnh lùng mà nhìn Phó Ngọc Hải.