Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 469



Chương 469

Cửa mở ra, khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy Bạc Minh Thành thì nụ cười trên gương mặt dần dần biến mất.

Tay cô dựa cửa, tiến lên phía trước một bước, rõ ràng là không muốn để Bạc Minh Thành vào.

Thẩm Thanh Ngọc chặn cửa, nhìn Bạc Minh Thành: “Khách hiếm.”

Giọng cô nhàn nhạt, khóe miệng cong lên mang theo vài phần chế nhạo.

Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn cô, Thẩm Thanh Ngọc mặc một bộ đồ bộ, trên mặt không trang điểm, làn da trắng ngần như ngọc nhưng sắc mặt không tốt lắm, có thể nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô, có lẽ là chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.

Thẩm Thanh Ngọc bây giờ không giống với thường ngày, kém vài phần mạnh mẽ, tăng vài phần nữ tính.

Cũng không biết vì sao, anh ta lại nghĩ đến tin nhắn của Thẩm Thanh Ngọc trong chiếc điện thoại đó.

Thẩm Thanh Ngọc khi đó như hợp lại với Thẩm Thanh Ngọc lúc này.

Bạc Minh Thành thất thần hai giây mới lên tiếng: “Chuyện trên mạng…”

Thẩm Thanh Ngọc nghe vậy, cười một tiếng: “Không lẽ anh cảm thấy là thật sao?”

Hai người họ đêm đó có xảy ra chuyện gì không, anh ta biết rất rõ.

Bạc Minh Thành biết Thẩm Thanh Ngọc hiểu lầm ý của anh ta, anh ta nhíu mày: “Tôi biết đó không phải thật.”

“Vì thế mục đích của tổng giám đốc Bạc hôm nay đến đây tìm tôi là gì?”

Từng câu từng chữ của cô đều đang ép người, Bạc Minh Thành chỉ thấy trong lòng rối bời. Anh ta nói: “Chúng ta đều biết đó là giả, nhưng em cũng biết, chuyện này khó đính chính, nhưng cho dù tôi xuất hiện đính chính thì cư dân mạng cũng sẽ không tin.”

Anh ta nói rồi ngừng một chút: “Thẩm Thanh Ngọc, có thể là em nghĩ tôi có chút không tự trọng nhưng tôi phát hiện tôi thích em thật rồi. Chuyện lần này, chúng ta tái hôn là phương án giải quyết tốt nhất. Đúng là tôi trước đây chưa hề làm hết trách nhiệm của một người chồng, thậm chí là đã làm một số chuyện tổn thương em. Sau khi ly hôn thì tôi cũng đã nghĩ lại. Tôi biết em từng rất thích tôi, gả cho tôi cũng chỉ đơn thuần là vì thích tôi. Đúng là câu nhận sai của tôi đến quá muộn nhưng tôi vẫn mong em suy nghĩ lại chuyện tái hôn của hai chúng ta.”

Lần đầu tiên anh ta nói với Thẩm Thanh Ngọc nhiều lời đến vậy, một hơi nói hết luôn, ở giữa không hề ngắt nghỉ chỗ nào.

Bạc Minh Thành biết rõ vì sao, anh ta sợ mình dừng lại thì lời kế tiếp của Thẩm Thanh Ngọc sẽ không để cho mình có cơ hội nói hết những lời còn lại.

Anh ta sống ba mươi năm rồi, lần đầu đặt kiêu ngạo và tự tôn của mình xuống.

Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nghe anh ta nói xong, đột nhiên cười: “Vì thế hôm nay anh đến là muốn bảo chúng ta tái hôn?”

Sắc mặt của Bạc Minh Thành hơi sững lại một chút, nghiêm mặt nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Đúng.”

Thẩm Thanh Ngọc mím môi, lạnh lùng cười: “Bạc Minh Thành, anh đúng là mơ mộng viển vông.”

Anh ta đang nằm mơ sao?

Tái hôn?

Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy tức cười, cô cảm thấy không chỉ có Bạc Vĩnh Cơ không biết xấu hổ mà cả Bạc Minh Thành cũng không biết xấu hổ!

Người nhà họ Bạc này đúng là không có ai bình thường!

Nói xong, cô giơ tay dứt khoát đóng cửa lại.