Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 546



Chương 546

Cái dự án ở Thành Bắc kia, bên phía B2 đã sắp đến hồi kết thúc rồi, còn B3 và B4 thì đại khái là còn nửa năm nữa là có thể nghiệm thu. Trước năm mới, bên kia có thể thu bộn tiền mỗi ngày rồi.

Thẩm Thanh Ngọc vừa mới xem tài liệu xong, Thẩm Quốc Vinh đã gọi điện tới.

Sáng sớm hôm nay Thẩm Quốc Vinh đã đi máy bay trở về Thành Nam cùng Lương Thanh Hà. Ở sân bay, ông ấy bị phóng viên chặn lại phỏng vấn khiến bây giờ nhà họ Bạc rơi vào hoàn cảnh bị dư luận công kích.

Người trong cái vòng luẩn quẩn này đều đang thảo luận về vụ gièm pha của nhà họ Bạc đêm qua. Thẩm Quốc Vinh còn cố ý để thư ký làm cho tin tức trên mạng càng lan rộng ra hơn nữa.

Nhưng dù là như vậy thì Thẩm Quốc Vinh vẫn không nuốt trôi cục tức này.

Tất cả mọi người đều biết ông già Bạc Vĩnh Cơ kia chẳng phải người tốt lành gì. Chuyện hôn lễ không khiến nhà họ Thẩm bị dính vào nhưng cũng không có nghĩa là Thẩm Quốc Vinh dễ dàng bỏ qua cho chuyện trước đó.

Thẩm Thanh Ngọc tưởng là có thể lừa gạt ông ấy cho qua chuyện. Thẩm Quốc Vinh cũng làm như không biết thật. Chẳng qua là ông ấy sợ con gái cưng của mình khó chịu nên mới không đề cập đến đó thôi.

Nhưng trong hôn lễ đêm qua, Thẩm Quốc Vinh cũng đã nhìn ra quyết tâm của Thẩm Thanh Ngọc. Bây giờ tất nhiên là đến lúc ông ấy bắt đầu tính sổ với người nhà họ Bạc rồi!

“Tiểu Ngũ, bố mẹ về đến nhà rồi, không làm phiền con đấy chứ?”

Thẩm Thanh Ngọc cười một cái: “Vất cả cho hai người rồi. Bố à, bố với mẹ đi nghỉ đi, chuyện ở nhà họ Bạc bên này con sẽ xử lý.”

Thẩm Quốc Vinh cũng không định vòng vèo: “Tiểu Ngũ, việc mà ông cụ Bạc làm ra bố đều biết cả rồi.”

Nghe thấy lời này của Thẩm Quốc Vinh, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi sợ run lên một lúc. Sau khi lấy lại phản ứng, cô hơi cảm động: “Bố…”

Cô cho rằng mình giấu diếm rất tốt, không ngờ rằng vẫn để Thẩm Quốc Vinh biết được.

“Con đó, từ nhỏ bố đã dạy con rằng không thể để yên cho người ta bắt nạt mình được. Người khác không chọc giận con con cũng đừng đi trêu chọc người khác. Nhưng nếu có người dám chọc giận con thì con cũng đừng lo lắng, cứ về đây, xảy ra chuyện gì cũng vẫn có bố ở đây.”

Thẩm Quốc Vinh nói xong thì hơi dừng lại một chút: “Bọn họ nhẫn tâm thì chúng ta cũng không cần phải khách khí với bọn họ nữa. Nếu con không muốn dây dưa thêm với đám người đó nữa thì chuyện tiếp theo cứ để bố làm.”

Dám bắt nạt con gái cưng của ông ấy à, phải trả giá đắt đấy!

Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của Thẩm Quốc Vinh thì viền mắt nóng lên. Cô không ngờ rằng mình đã lớn vậy rồi còn để bố mẹ phải quan tâm như thế.

Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu che khuất mặt, che giấu tâm trạng bên dưới: “Bố, ngài cứ yên tâm đi, những chuyện mà người nhà họ Bạc đã làm với con, con sẽ đòi lại từng chút một.”

Bạc Minh Tâm cũng được, Bạc Minh Thành cũng tốt, mà ông cụ Bạc cũng ổn luôn. Cô sẽ để bọn họ nếm thử cảm giác ghê tởm đó.

Thẩm Quốc Vinh vui mừng cười một tiếng: “Được, Tiểu Ngũ, dù là khi nào thì con cũng đều phải nhớ kỹ rằng con vĩnh viền là con gái cưng của bố mẹ.”

“Bố mẹ, hai người cũng là cục cưng của con.”

Áo bông nhỏ tri kỷ nói ra những lời tri kỷ vô cùng. Người hơn năm mươi tuổi như Thẩm Quốc Vinh nghe thấy cũng phải đỏ ửng mắt.

Càng ngày ông ấy càng hối hận. Lúc trước sao ông có thể nhẫn tâm vậy chứ. Nói mặc kệ Thẩm Thanh Ngọc là thật sự không thèm quan tâm đến Thẩm Thanh Ngọc nữa.