Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 72: 72




Vốn dĩ năm đó Thẩm Quốc Vinh không tán thành việc Thẩm Thanh Ngọc lấy Bạc Minh Thành, bây giờ thấy thái độ của Bạc Minh Tâm lại càng không thích người nhà họ Bạc.

Vừa ra khỏi nhà hàng, cuối cùng Thẩm Quốc Vinh cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Hai người vừa rồi chính là em chồng trước của con và chị dâu cả của Bạc Minh Thành à?"
Thẩm Thanh Ngọc không muốn nhắc đến người nhà họ Bạc ở trước mặt Thẩm Quốc Vinh, Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Chú Thẩm, chính là hai người đó!"
Thẩm Quốc Vinh cười lạnh một tiếng: "Gia giáo của nhà họ Bạc cũng nát quá rồi đó!"
"Đúng vậy ạ!"
Nghĩ đến chuyện con gái mình ở nhà họ Bạc ba năm, Thẩm Quốc Vinh càng thêm đau lòng: "Trong ba năm đó con..."
"Bố, bây giờ con đã ly hôn rồi, nếu đã ly hôn thì người nhà họ Bạc đối với con mà nói chẳng là cái thá gì."
Thẩm Thanh Ngọc không cho Thẩm Quốc Vinh cơ hội đau lòng, trừng mắt liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt, nói chuyện chuyển sang chủ đề khác: "Lần này bố tới định ở đây mấy ngày?"

Thẩm Quốc Vinh hừ một tiếng: "Ngày mai bố đi công ty xem thế nào, tình hình cụ thể đến lúc đó nói sau đi."
Thẩm Thanh Ngọc khẽ gật đầu: "Vậy con đưa bố về khách sạn nghỉ ngơi trước."
Buổi sáng Thẩm Quốc Vinh mới dự một cuộc họp, buổi chiều lại ngồi máy bay hơn hai tiếng tới, đúng là có hơi mệt chút: "Được thôi."
Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh bị Thẩm Thanh Ngọc trừng mắt cảnh cáo nên cũng không dám nói gì nữa, đến bãi đỗ xe thì tự mình lái xe trở về.

Xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Quốc Vinh đang ngủ ở bên cạnh, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Bố?"
Nghe thấy con gái gọi mình, Thẩm Quốc Vinh đang ngủ mơ màng bèn lập tức tỉnh lại, vừa ngẩng đầu lên thì cổ bỗng đau nhức khiến ống ấy không khỏi xuýt xoa một tiếng.

"Bệnh xương cổ của bố lại tái phát ạ?"
Thẩm Quốc Vinh giơ tay xoa bóp: "Bệnh cũ thôi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi."
"Con đưa bố đi lên, tiện thể xoa bóp cho bố luôn."
Năm tháng thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái, Thẩm Quốc Vinh cũng đã già rồi.

Lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hối hận vì sự tùy hứng của mình trong ba năm đó.

Xương cổ của Thẩm Quốc Vinh vẫn luôn không tốt, trước kia lúc Thẩm Thanh Ngọc còn ở nhà vẫn thỉnh thoảng xoa bóp giúp ông ấy thư giãn, lâu dần đã trở nên ngày càng thuần thục.


Ba năm qua đi, động tác của cô đã có chút không quen tay, sức lực cũng không nắm bắt được tốt, sợ nhẹ không có tác dụng, nặng lại khiến Thẩm Quốc Vinh đau, Thẩm Thanh Ngọc chỉ có thể vừa ấn vừa hỏi ông ấy: "Bố, lực thế này đủ chưa?"
"Thêm chút sức nữa là được."
Thẩm Quốc Vinh nói, rồi đột nhiên thở dài: "Tiểu Ngũ, cũng lâu lắm rồi con không xoa bóp cho bố."
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của ông ấy thì mũi hơi chua xót, trên mặt vẫn nở nụ cười: "Chẳng phải có mẹ xoa bóp cho bố đấy thôi?"
Thẩm Quốc Vinh không nói chuyện, hai bố con đều ngầm hiểu ý mà duy trì im lặng.

Thật ra quan hệ giữa hai bố con Thẩm Quốc Vinh và Thẩm Thanh Ngọc rất tốt, nếu như lúc trước không phải cô khăng khăng muốn lấy Bạc Minh Thành thì cô vẫn luôn là áo bông nhỏ tri kỷ của Thẩm Quốc Vinh, Thẩm Quốc Vinh cũng là đại thụ che chở cho cô.

Đã lâu hai bố con không tâm sự với nhau, đột nhiên Thẩm Quốc Vinh nhắc đến chuyện khi còn bé, Thẩm Thanh Ngọc cũng có chút bùi ngùi.

Lúc đi ra từ khách sạn đã là hơn mười giờ tối gần mười một giờ.

Thẩm Thanh Ngọc lên xe nhưng không lái đi ngay, hạ cửa sổ xe xuống một nửa, gió đêm thổi qua, cô vừa tỉnh táo lại tự hiểu ra.


Một hồi lâu sau, cô mới giơ tay xoa hai mắt một cái, sau đó mới lái xe rời đi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Thanh Ngọc đã bị cuộc gọi của Trần Ánh Nguyệt đánh thức.

Tối qua cô ngủ muộn, sáng sớm lại bị đánh thức, Thẩm Thanh Ngọc thực sự rất cáu kỉnh: "Chuyện lớn gì?"
Nếu không phải chuyện lớn thì cô sẽ đánh chết Trần Ánh Nguyệt!
Trần Ánh Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe ra được sự bực bội bị đè nén của Thẩm Thanh Ngọc, bèn ngượng ngùng cười một tiếng: "Đúng là chuyện lớn thật, có người nói cậu bị người ta bao nuôi!".