Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1609



Chương 1609

Phó Kình Hiên nhìn hai cánh tay trống không, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối, mím môi mỏng nói: “Được rồi, bác Phúc, bác vào cũng vào rồi, còn đi ra làm gì?”

Bác Phúc dừng lại, bỏ hai tay đang che mắt xuống, thấy hai người đã tách nhau ra thì cười xấu hổ: “Xin lỗi cậu cả, quấy rầy hai người rồi”

“Được rồi, có chuyện gì vậy?” Phó Kình Hiên xua tay, ra hiệu cho ông ta mau nói chuyện chính.

Bác Phúc mím môi, ho nhẹ một tiếng: “Là như vầy, phòng đã dọn xong, bà chủ bảo tôi gọi hai người nhanh chóng về nghỉ ngơi.”

“Đã biết, chúng tôi lập tức trở về.” Phó Kình Hiên gật đầu.

“Cậu cả, vậy tôi đi trước đây.” Bác Phúc chỉ †ay về phía sau.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Bác Phúc lập tức xoay người, rời đi.

Trong đình nghỉ mát chỉ còn lại Phó Kình Hiên và Bạch Dương.

Phó Kình Hiên cầm hộp đựng giày cao gót của Bạch Dương lên: “Đi thôi, anh đưa em về phòng.”

“Được.’ Bạch Dương xoa gò má, đáp.

Hai người sánh vai ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phòng.

Vài phút sau, Phó Kình Hiên đưa Bạch Dương đến cửa một gian phòng khác, tự mình đẩy cửa vào: “Đây là phòng của em, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Bạch Dương cầm chiếc hộp trong tay: “Em biết rồi, anh cũng vậy, em vào trước đây!”

“Đi đi.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương vẫy tay với anh, rồi xoay người đi vào phòng.

Bỗng nhiên, Phó Kình Hiên gọi cô: “Bạch Dương, chờ chút.”

“Sao vậy?” Bạch Dương quay lại nhìn anh, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật: “Đừng quên những gì em đã nói đêm nay, cho em nửa tháng để chuẩn bị tâm lý, nửa tháng sau, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Bạch Dương nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, đột nhiên nở nụ cười: “Em không quên.”

Anh rất sợ cô sẽ quên, sau đó nuốt lời.

Nếu không, đã về đến phòng đi ngủ còn gọi cô lại để nhắc nhở.

“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên nghe được câu trả lời của Bạch Dương, vẻ mặt căng thẳng lập tức dịu đi, cánh tay đang nắm lấy tay cô cũng từ từ buông lỏng, sau đó cho trở lại túi quần: “Mau nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp lại.”

“Sáng mai gặp lại!” Bạch Dương cười gật đầu, rồi bước vào phòng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên từ từ cong lên thành một nụ cười.

“Cậu cả.” Lúc này, phía sau anh xuất hiện một bóng người.

Phó Kình Hiên lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, xoay người lại: “Má Phùng, bà không ở cùng bà tôi, tới chỗ này làm gì?”

Má Phùng mỉm cười: “Bà chủ bảo tôi đi mời cậu qua.”

“Bà tôi tìm tôi có chuyện?” Phó Kình Hiên nhướng mày.

Má Phùng gật đầu: “Đúng vậy?”

“Tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên đáp lại, sải bước về phía phòng bà cụ.