Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 23: Chương 23





“Hai mươi hai tuổi là đàn ông rồi, không còn nhỏ nữa.” Lục Khởi lại cười xấu xa: “Lương Triết cậu nói đi, có phải cậu còn là xử nam không?”
Dù Lương Triết có dịu dàng hơn nữa thì cũng bị Lục Khởi hỏi cho lúng túng, ho khan một tiếng: “Đúng…”
“Có phải cậu có ý đồ với Tiểu Dương không?”
“…”
Bạch Dương thấy Lục Khởi càng nói càng quá đáng, không có ý định ngậm miệng, nhìn thấy sô cô la để trong hộp kê tay ở hàng giữa bèn lập tức xé túi, nhét một viên vào miệng Lục Khởi.

Lục Khởi ăn một viên sô cô la lớn bị mắc nghẹn, suýt chút bị nghẹn chết.

“Anh ấy là như thế đấy, nói chuyện không có điểm dừng.” Bạch Dương nói với Lương Triết: “Cậu đừng quan tâm đến những lời đó.”
Lương Triết vâng một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Dương.

Do dự một lát, cậu ta định nói gì đó với Bạch Dương thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.


Cậu ta lấy điện thoại ra xem, sắc mặt hơi thay đổi, di chuyển sát lại cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Chuyện gì?”
Sau khi gọi điện thoại xong, Lương Triết nói với Lục Khởi: “Tôi có chuyện phải xử lý, anh cho tôi xuống ở giao lộ trước mặt là được.”
“Điện thoại của người quản lý à?” Bạch Dương hỏi: “Hay là để Lục Khởi đưa cậu tới đó.”
Lương Triết cười nhẹ, dịu dàng đáp: “Không sao, xe bảo mẫu đang trên đường tới, em muốn để Lục Khởi đưa chị về sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thấy cậu ta nói thế, Bạch Dương cũng không ép, gật đầu một cái.

Lương Triết nhanh chóng xuống xe.

Lúc xe chạy đi một lần nữa, Bạch Dương hơi thò đầu ra, thấy Lương Triết dáng người cao ngất đứng ven đường, đường nét khuôn mặt rõ ràng… Cô nhìn một lát, người trong mắt tựa như biến thành Phó Kình Hiên tám năm trước.

“Cục cưng, đừng nhìn cậu ta, nhìn anh có được không?” Lục Khởi cố gắng kéo tầm nhìn của Bạch Dương từ ngoài cửa sổ trở về: “Anh đẹp trai hơn Lương Triết chứ? Hay là em càng thích kiểu trai tân đó hơn?”
Bạch Dương bị ngắt ngang suy nghĩ, vừa tức giận vừa buồn cười, trừng mắt nhìn anh ta: “Lúc nhỏ cảm thấy anh tự luyến, không ngờ rằng lớn rồi càng điên hơn.”
“Đấy gọi là anh hiểu rõ về độ đẹp trai của bản thân!” Lục Khởi cười hì hì: “Thật đó, hay là gả cho anh đi cục cưng! Azure Heart có là gì, anh nhất định sẽ tìm một cái nhẫn kim cương có một không hai trên đời này để cầu hôn em!”

Bạch Dương và Lục Khởi lớn lên bên nhau, thường đến nhà nhau chơi, quan hệ thân thiết.

Cô biết Lục Khởi thấy cô không vui nên mới muốn chọc cho cô cười.

Mà đúng là cô đã bị lời anh ta nói chọc cho vui vẻ hơn không ít, cũng nhớ tới chuyện đã bị cô ngó lơ.

Bạch Dương mở túi xách, lấy một chiếc nhẫn ra từ trong lớp túi kép.

Trong xe ánh đèn rất tối, nhưng chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng chói mắt như cũ.

Đây là nhẫn cưới của cô và Phó Kình Hiên.

Bạch Dương nhìn nhẫn cưới trên tay, mọi chuyện xảy ra tối nay nhanh chóng tái hiện một lượt trong đầu cô.

Cảnh Phó Kình Hiên quỳ xuống đất cầu hôn Cố Tử Yên, vừa như cưng chiều, bảo vệ cô ta… Trong lòng vừa bình tĩnh giờ lại bắt đầu nổi sóng.

Lục Khởi cũng nhìn thấy chiếc nhẫn đó qua kính chiếu hậu, hiếm khi anh ta không nói đùa: “Cục cưng, em có biết có người nhìn thì giống người nhưng lại không xứng làm người không? Sau này còn gặp lại nữa thì nhớ đi đường vòng.”.


— QUẢNG CÁO —