Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 38: Chương 38





Khi Bạch Dương thức dậy trong khách sạn đã là sáng hôm sau.

Cô nhớ tối qua mình bị cảm lạnh sau khi dính mưa nhưng bây giờ ngủ dậy lại thấy tinh thần rất sảng khoái.

Ngay sau đó Bạch Dương đã nhớ lại chiều qua Phó Kình Hiên lái xe đưa cô về Vịnh Tiên Thuỷ, trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được ai đó đút cho mình thứ gì vào miệng… Là Phó Kình Hiên sao?
Bạch Dương xua đi những hình ảnh trong đầu, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi rời khỏi khách sạn.

Sau khi đến công ty, Bạch Dương gọi thư ký Đồng tới: “Lát nữa ông chủ của Chúng Tư sẽ tới công ty ký hợp đồng, cô chuẩn bị hợp đồng đi.”
Thư ký rất ngạc nhiên: “Sếp Bạch, cô đàm phán được với Chúng Tư rồi sao?”
“Ừ.” Mặc dù Bạch Dương không muốn thừa nhận nhưng nếu chiều hôm qua Phó Kình Hiên không vào phòng đó thì ông chủ Chúng Tư cũng không chịu đồng ý chấp nhận đơn hàng của Thiên Thịnh.

Cô nợ Phó Kình Hiên một ân tình.


“Vâng.” Thư ký gật đầu, nhanh chóng lui ra chuẩn bị hợp đồng.

Bạch Dương cởi áo khoác, treo lên móc áo, vừa định ngồi xuống xử lý giấy tờ thư ký mang đến thì điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông.

Cô nghe máy: “Alo?”
“Sếp Bạch, có người tên là Trình Minh Viễn muốn gặp cô.” Nhân viên lễ tân báo cáo: “Cô có biết người đó không?”
Bạch Dương đáp: “Dẫn anh ta lên đi.”
Chẳng mấy chốc, có người gõ cửa văn phòng, lễ tân dẫn một người đàn ông vào.

Người đàn ông mặc quần áo bình thường thoải mái, rộng rãi, mái tóc dày đen nhánh, đuôi tóc hơi xoăn, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, đẹp trai mà phóng khoáng.

Đôi mắt hẹp dài của anh ta tuỳ ý lướt quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Dương.


“Khả năng thích ứng của sếp Bạch đúng là rất cao.” Trình Minh Viễn bước tới trước bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, chuyện trò với Bạch Dương như thân quen lắm: “Mới tới Thiên Thịnh mấy ngày mà đã rất ra dáng lãnh đạo rồi, hoàn toàn không nhìn ra cô đã làm nội trợ sáu năm.”
“Tôi cũng không ngờ cậu ấm nhà giàu phong lưu phóng khoáng không bao giờ từ chối phụ nữ lại là con trai út của thị trưởng đâu.” Bạch Dương không hề tỏ ra yếu thế trước lời nói cay nghiệt này.

.

Đam Mỹ Sắc
Trình Minh Viễn nhướng mày: “Sếp Bạch, tôi đang khen cô cuối cùng cũng được làm chính mình, cô đang nói đểu tôi đấy à?”
“Tôi cũng đang khen anh rất được lòng phụ nữ.”
“…”
Trình Minh Viễn biết người phụ nữ này nhìn thì dịu dàng đoan trang nhưng miệng lưỡi cũng rất sắc bén, anh ta điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói: “Tôi biết Thiên Thịnh có đơn đặt hàng ở nước ngoài, muốn cho nhà máy Chúng Tư làm, nhưng trong tay tôi đang có một nhà máy làm hàng nước ngoài lợi hại hơn.”
“Ý anh là, anh muốn giới thiệu tài nguyên cho tôi? Bạch Dương ngạc nhiên nhìn anh ta: “Tại sao?”
Trình Minh Viễn nhún vai, lười biếng, thản nhiên nói: “Chúng ta hợp tác mà, tôi có tài nguyên tốt thì giới thiệu cho cô, coi như bán một ân tình thôi!”
Bạch Dương không tin lời nói vớ vẩn này của anh ta: “Anh Trình, trước đây chúng ta từng gặp nhau một lần nhưng không thân, hợp tác cũng là đôi bên cùng có lợi, tình hình hiện nay của Thiên Thịnh, người khác muốn tránh còn không kịp chứ đừng nói là mang tài nguyên tới.”
“…”.