Thừa Tướng Đại Nhân Rất Sủng Ái Ta

Chương 11: Phần 11



21

 

Vừa khi Tạ Hoài đi, một đám công tử ăn chơi đã chặn ta lại trong thư viện.

 

Mấy tên ngốc này chẳng khác gì bọn du côn đầu đường xó chợ, chặn ta lại kín kẽ, chẳng biết chúng phát điên cái gì.

 

"Oản Oản, sao ngươi còn đi học, chẳng phải nói thừa tướng đã đến nhà ngươi để tịch thu tài sản rồi sao?"

 

"Đúng vậy, nghe nói cha ngươi đã quỳ xuống cầu xin, khóc lóc muốn mẫu thân ngươi dẫn ông ta đi, ha ha ha, đúng là đồ vô dụng."

 

"Nhà các ngươi vốn không giàu có, lần này bị tịch thu, chắc ngươi chẳng còn tiền mà mua cả quần lót. Không thì thế này đi, nể tình chúng ta là bạn học, sau này mỗi đêm ngươi thay phiên ở cùng chúng ta. Mỗi đêm năm lượng bạc, không phải kiếm được nhiều hơn là để cha ngươi khóc lóc sao, ha ha ha..."

 

Lũ khốn kiếp này càng nói càng quá đáng, ta vốn định chờ Tạ Hoài quay lại rồi xử lý chúng.

 

Nhưng bọn chúng cứ chặn đường ta, ép ta phải nói xem đêm nay sẽ ngủ với ai trước.

 

Nắm đ.ấ.m của ta kêu răng rắc, đòn nào ra đòn nấy, không chút nương tay.

 

Nửa canh giờ sau, lũ công tử bột nằm la liệt trên đất, mặt mũi bầm dập.

 

Khi Tạ Hoài bước vào sân, cảnh tượng trước mắt hắn là như vậy, đám công tử nhìn thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc cầu xin hắn xử lý:

 

"Thừa tướng đại nhân, Oản Oản vô cớ đánh người, ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng ta."



 

"Đúng vậy, thừa tướng đại nhân, không chỉ đánh chúng ta, cô ta còn buông lời bất kính với ngài, mắng ngài là gian thần, vô cớ tịch thu phủ công chúa, còn nói sớm muộn gì cũng g.i.ế.c ngài."

 

"Đúng đúng, chúng ta thật sự không thể chịu nổi, mới nói vài câu răn đe cô ta, ai ngờ cô ta lập tức ra tay, ngài xem cô ta đánh chúng ta thành ra thế này… Ngài nhất định phải quản giáo cô ta."

 

Tạ Hoài gật đầu, nhẹ nhàng trấn an: "Các vị công tử yên tâm, hôm nay bản quan nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích công bằng."

 

Nói xong, Tạ Hoài sải bước đến góc tường, nhặt lấy cây gậy nhỏ màu đỏ, rồi bước đến trước mặt ta.

 

Đám công tử bột liền lộ vẻ hả hê, có kẻ còn khẽ reo hò: “Đánh c.h.ế.t nàng đi, đánh c.h.ế.t nàng, để xem nàng còn ngông cuồng đến đâu!”

 

Tạ Hoài ngoái đầu nhìn lại kẻ vừa reo hò, rồi khẽ vuốt đầu ta: “Phu nhân, đi đi, bắt đầu từ hắn mà đánh, nếu đánh c.h.ế.t rồi, phu quân sẽ gánh cho nàng.”

 

Một đám công tử sắc mặt liền thay đổi.

 

Ta cũng không khách khí, cầm gậy lên rồi đánh một trận tơi bời.

 

Nửa canh giờ sau, bọn họ nằm la liệt, thoi thóp, không nhúc nhích nổi.

 

Tạ Hoài từ tốn lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán ta, giọng đầy tán thưởng: “Phu nhân thật giỏi, làm phu quân đây cũng thấy nhiệt huyết sôi trào.”

 

22

 



Tin tức Hoàng thượng ban hôn cho ta và Tạ Hoài nhanh chóng truyền khắp kinh thành.

 

Khi nhận được thánh chỉ, cha ta lập tức ngất xỉu tại chỗ. Tạ Hoài đành đọc hết thánh chỉ rồi cúi xuống đỡ ông dậy, dìu vào trong phủ.

 

Sau khi vào phủ, Tạ Hoài và cha ta ở trong phòng trò chuyện rất lâu, mãi đến giờ ngọ mới ra ngoài.

 

Ta nghĩ rằng cha ta sẽ lại khóc lóc ầm ĩ một trận, nhưng không ngờ khi ông bước ra, vẻ mặt ủ ê trước đó hoàn toàn biến mất, ông còn vui mừng kéo tay Tạ Hoài, phấn khởi muốn dẫn hắn đi thăm phòng của mẫu thân ta khi xưa.

 

Ta: …

 

"Cha, tại sao lại đi thăm phòng của mẫu thân, chẳng phải nên đi thăm phòng của con sao?"

 

Cha ta lập tức đẩy ta ra, nắm tay Tạ Hoài kéo đi về phía phòng của mẫu thân ta.

 

"Phòng của con thì có gì đáng xem, nhà chúng ta chỉ có phòng của mẫu thân con là đáng nhìn, hiền tế lần đầu đến phủ, tất nhiên phải làm tròn bổn phận chủ nhà, để hiền tế được thỏa ý mà về."

 

Đúng là lý lẽ ngược đời, đi thăm phòng mẫu thân ta thì có gì mà thỏa mãn?

 

Ta kéo tay Tạ Hoài lại: "Ngươi thật sự muốn thăm phòng của mẫu thân ta, chứ không phải phòng của ta?"

 

Tạ Hoài bất ngờ ghé sát vào tai ta, nói nhỏ: "Đợi ta thăm xong phòng của mẫu thân ngươi, rồi ta sẽ đến thăm phòng của ngươi thật kỹ."

 

Ta: … giọng hắn nói thầm bên tai ta, thật sự rất mê hoặc.