Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài một đêm, đến sáng hôm sau ta đã không vui nữa.
Bởi vì sáng sớm hôm sau, ta rơi xuống một cái hố to.
Cái hố được đào rất có mục đích, ngay giữa cửa viện, hễ ta bước ra ngoài là chắc chắn sẽ rơi xuống.
Hai tay ta nắm chặt lại, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Tốt lắm, xem ra tâm lý của lũ công tử này đã khỏe mạnh trở lại rồi.
"Ha ha ha, nhanh đến đây xem, Tần Oản Oản rơi xuống hố rồi!"
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một đám người đang nhìn ta cười cợt. Chưa kịp mở miệng, lũ chúng nó đã vung gậy lao vào đánh tới tấp.
Khi ta thoát khỏi cái hố, đám công tử kia đã biến mất tăm.
Ta quay lại phòng, cầm roi, hầm hầm chạy đến ký túc xá nam. Chưa kịp tới gần, ta đã thấy lũ khốn đó tụ tập lại, cười đùa ha hả.
"Xin lỗi mà không có thành ý, chỉ mở miệng nói vài câu đã coi như xong ư?"
"Ngươi nghĩ Trưởng công chúa còn sống sao, ngươi có mặt mũi lớn đến thế à?"
"Nàng ta nghĩ mình giỏi lắm hả, chỉ là một kẻ mặt trắng nhờ vào sắc diện, hiện tại Thái tử chưa đăng cơ, nàng ta còn may mắn được vài ngày yên ổn."
"Đợi sau này Điện hạ lên ngôi, bổn thế tử sẽ thỉnh cưới Tần Oản Oản về làm thị thiếp, xem nàng ta còn dám ngông cuồng nữa không, ha ha ha."
"Thế tử nói phải lắm, Tần Oản Oản cũng chẳng ai muốn, làm thị thiếp cho ngài quả là phúc phần của nàng ta."
"Đến lúc đó ban ngày để nàng ta quỳ xuống pha trà, ban đêm lại ở dưới thân ngài mà..."
Tiếng cười dâm đãng vang lên, khiến ta giận đến nắm chặt roi, chuẩn bị xông tới, thì đột nhiên thấy phụ thân ta - kẻ vô dụng từ trước đến nay - đang ôm khăn khóc lóc.
"Xin lỗi các vị công tử, đều là do hạ dân dạy dỗ không nên, là lỗi của hạ dân. Nếu các vị chưa hả giận, hạ dân xin chịu mọi đòn roi, chỉ mong các vị rộng lòng tha cho Oản Oản nhà ta, con bé còn trẻ dại không hiểu chuyện."
Thế tử của phủ Xương Bình - kẻ bấy lâu nay làm chó săn cho Thái tử - giờ đây lại càng ngang ngược.
"Ồ, vậy thì tốt, ngài hãy dập đầu vài cái để chúng ta vui vẻ, chúng ta sẽ không để Thừa tướng làm khó các người nữa."
Phụ thân ta không hề do dự, quỳ ngay xuống.
Nhìn bộ dạng vô dụng của ông, lũ công tử kia cười phá lên.
Ta tức đến phát điên, quất roi một cái thật mạnh, đám công tử kia mặt biến sắc, vội vàng bỏ chạy tán loạn.
Chưa kịp đuổi theo, phụ thân đã kéo ta lại, khuôn mặt ông lộ vẻ nghiêm túc chưa từng có.
"Đừng làm loạn nữa, những kẻ đó đều là thân tín của Thái tử. Hoàng thượng từ lâu đã không còn khỏe, con thật sự nghĩ người có thể bảo vệ con mãi sao?"
"Để xoa dịu đám công tử kia, Hoàng thượng thậm chí đã mời Thừa tướng đến Quốc Tử Giám, chẳng qua là muốn con thu liễm lại, đừng gây thêm chuyện thị phi nữa."
"Nếu con cứ tiếp tục lỗ mãng như vậy, tương lai như lời bọn chúng nói, khi Thái tử lên ngôi, kẻ đầu tiên hắn không dung thứ chính là chúng ta."
Ta hừ một tiếng: "Thái tử vô năng, năm xưa mới bị mẫu thân đánh bại…"
"Đừng nói nữa!"
Phụ thân ta, kẻ vốn yếu đuối, lần đầu tiên quát ta, rồi vội vàng nhìn quanh, sợ có ai nghe thấy.
"Đợi ta về sẽ tìm cho con một mối hôn sự, nhân lúc Hoàng thượng còn khỏe mạnh, con hãy nhanh chóng xuất giá."
"Những ngày tới, con hãy ngoan ngoãn ở đây, Thừa tướng không phải là Thái phó hay Tế tửu, hắn là người tàn nhẫn, làm việc không để lại đường lui, dù là vương hầu cũng có thể bị hắn xử lý ngay tức khắc."
"Đừng hy vọng hắn nể con là nữ nhân mà dung thứ. Mới sáng qua, thứ nữ của Vinh thân vương chỉ vì kéo áo hắn cầu xin mà đã bị hắn đày làm kỹ nữ. Nếu con rơi vào tay hắn, Hoàng thượng cũng không bảo vệ nổi con."
Phụ thân thở dài một tiếng rồi đi ra khỏi học viện. Khi đến cửa, một bóng đen lao nhanh về phía ông, ông ngã nhào xuống đất, đầu va mạnh vào cửa, trông vô cùng thảm hại.
Ta nắm chặt roi, thấy phụ thân quay đầu lại cười cầu hòa, chắp tay nói:
"Các vị công tử đã hả giận rồi, xin đừng bắt nạt tiểu nữ nữa, hạ dân xin tạ ơn các vị."
Nói xong, ông còn lườm ta một cái: "Không được gây chuyện!"