Thừa Tướng Đại Nhân Rất Sủng Ái Ta

Chương 7: Phần 7



12

 

Sau khi Tạ Hoài bôi thuốc cho ta, ta hớn hở chạy ra sân.

 

Chẳng bao lâu sau khi ra khỏi chuồng ngựa, ta gặp tiểu thế tử của phủ Xương Bình.

 

Lúc này trời đã tối, hắn dường như đã uống rượu, người say khướt, lảo đảo bước về phía ta.

 

Xung quanh không có ai, ta chuẩn bị che mặt lại để cho hắn một trận. Nhưng trước khi ta kịp ra tay, tiểu thế tử đã nhận ra điều gì đó, liền gọi tên ta:

 

"Tần Oản Oản, ngươi đi đâu vậy? Giữa đêm thế này, có phải đang đi tìm gã nam tử nào đó không?"

 

Hắn bước đến trước mặt ta, đôi mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào ta, đi vòng quanh ta mấy vòng.

 

"Phải nói, thân hình của ngươi thật không tệ. Ta nghe nói cha ngươi đang tìm chồng cho ngươi."

 

"Hay là ngươi ngoan ngoãn một chút, thuận theo ý ta, ta sẽ thu nhận ngươi vào phủ, thế nào?"

 

"Tính tình của ngươi thì làm Thế tử phi e là chưa đủ, nhưng làm thiếp của ta thì cũng không tệ."

 

"Ngươi hầu hạ ta cho tốt, sau này, Thái tử nể mặt phủ Xương Bình của ta, cũng sẽ để ngươi giữ được cái mạng hèn này để hầu hạ ta."

 

“Bốp!”

 

Ta cố nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế được.

 

Cái miệng của tiểu thế tử này thật quá bẩn thỉu, lúc này lại không có ai xung quanh, hắn cũng đang say.

 

Người ta vẫn nói khi uống say thường quên hết mọi chuyện, nghĩ tích cực thì có lẽ sau khi đánh xong, sáng mai hắn sẽ quên mất chuyện này.

 

Càng nghĩ ta càng thấy hợp lý, từ ban đầu chỉ là thử nghiệm, rồi tay ta mỗi lúc càng ra đòn mạnh hơn, đánh đến mức mặt mũi tiểu thế tử méo mó, sùi bọt mép.

 



Sau khi đánh xong, ta sợ có người nghi ngờ, liền tốt bụng kéo hắn vào ký túc nam mà bỏ lại đó.

 

Để đề phòng sáng mai không ai làm chứng cho ta, ta do dự một chút rồi quay lại viện của Tạ Hoài.

 

Khi bước vào, Tạ Hoài đang nghiêng mình trên ghế dài ngắm trăng.

 

Thật khó tưởng tượng, một người chăn ngựa lại có phong thái thanh thoát như vậy.

 

Nhìn thấy ta, hắn ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì nữa sao?"

 

Ta gãi mũi, bước tới gần: “Ta sợ nửa đêm đau không chịu nổi, định tối nay ở lại đây."

 

Tạ Hoài không biểu lộ cảm xúc, nhìn ta một lúc. Ta đang định nghĩ xem nếu hắn từ chối thì ta sẽ làm cách nào để năn nỉ ở lại, thì thấy Tạ Hoài chỉ vào ghế dài nói:

 

"Được, ngươi ngủ trên ghế, ta ngủ trên giường."

 

Mắt ta lập tức sáng lên, tràn đầy sự ngưỡng mộ.

 

Hắn thật cá tính, không làm khó mình cũng không cố lấy lòng ta, ta thật sự rất thích hắn.

 

13

 

Chuyện tiểu thế tử phủ Xương Bình bị cướp tấn công trong đêm nhanh chóng lan truyền khắp học viện.

 

Khi Tế tửu hỏi hắn có nhìn rõ kẻ tấn công hay không, hắn ôm đầu, lắp bắp một hồi, sợ hãi lắc đầu:

 

"Không có ai đánh ta, không có ai đánh ta, ta uống nhiều quá, tự mình ngã thôi, thật sự không có ai đánh ta."

 

Quả nhiên là một kẻ ngốc, trên người đầy vết bầm do bị gậy đánh, vậy mà hắn còn mở mắt nói không ai đánh mình.

 

Nhưng ta rất vui, hắn thật sự quên hết rồi.

 

Vì tiểu thế tử khăng khăng không ai đánh hắn, Tế tửu dù có muốn ra mặt thay hắn cũng đành chịu, cuối cùng chỉ có thể thông báo cho gia đình hắn đến đón về dưỡng thương.



 

Tiểu thế tử vừa đi, Tế tửu bắt đầu kiếm chuyện.

 

Lão già đi vòng quanh học viện một lượt, rồi đến viện của ta, chỉ vào cái hố trước cổng mà vu oan cho ta:

 

"Tần Oản Oản, ai cho ngươi đào hố trong học viện? Ngươi muốn làm gì?"

 

"Ngươi định lợi dụng việc lão phu mắt kém, cố ý đào một cái hố để lão phu té xuống gãy xương sao?"

 

Ta đảo mắt một cái, lão già này đúng là mắc chứng hoang tưởng.

 

Một khi nghĩ đến việc ông ấy bị bệnh, ta rất ân cần khuyên bảo:

 

"Tiên sinh, bệnh tinh thần phải chữa sớm, chứ để lâu sẽ trở thành bệnh thần kinh."

 

"Y học hiện giờ không thể chữa lành bệnh thần kinh, mà ông đã bệnh rồi còn có thể gây hại cho xã hội."

 

"Tự sát thì không nói làm gì, nhưng ta sợ ông sẽ ám hại người khác, đến lúc đó vì an toàn của mọi người, dù bệ hạ có nể tình tuổi tác của ông mà có ý tha thứ, cuối cùng cũng phải nghiến răng ra lệnh đánh c.h.ế.t ông giữa đường."

 

"Giữa đường bị đánh c.h.ế.t thật là mất mặt, ông nằm sấp trên đất, y phục rách nát, thân thể không còn che đậy, m.ô.n.g trần lộ trước thiên hạ, ai ai cũng đều thấy được, nếu gặp phải kẻ ăn mày, không chừng còn không nhịn nổi mà nhặt ông đi, thực sự là sỉ nhục văn nhã."

 

Tiên sinh giận đến điên cuồng, định xông tới đánh ta, nhưng cái hố quá lớn, võ công như ta nhảy lên còn khó khăn, huống chi ông ta chỉ còn lại một thân xương già.

 

Ông ta nhảy nhót một hồi, càng nghĩ càng tức, miệng lẩm bẩm: "Lão phu không tin ngay cả tể tướng cũng không trị nổi ngươi..."

 

Rồi tay chắp sau lưng, hậm hực chạy ra hậu viện.

 

Ta nhìn bóng lưng ông ta mà thở dài, tìm tể tướng để làm gì ở hậu viện.

 

À, đúng rồi, trong hậu viện có ngựa, chắc ông ta định cưỡi ngựa đến phủ tể tướng.

 

Nhưng với cái thân tàn nửa sống nửa c.h.ế.t của ông ta, liệu có leo lên ngựa nổi không...