Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 14: Đẹp quá



Cảm thấy không thể nói lí với Sở Giai Kỳ, Cửu Thành Ưng đành tạm gác vấn đề ấy sang một bên, chủ động muốn giúp Giai Kỳ thay băng.

" Cô ngồi im đi, tôi giúp cô! "

Giọng anh khàn đục, ấm áp, âu hành động có chút không tự nhiên, bàn tay vô thức che hờ hai bên cánh mũi. Cửu Thành Ưng ngồi xổm, nhìn thẳng vào những băng quấn dày cui.

Sở Giai Kỳ không có hành động từ chối, buông lõng hai tay tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.

Từng lớp băng thấm đẫm máu đỏ được gở bỏ, đằng sau chúng những vết thương đang được hồi phục. Tuy nhiên, có một số chỗ vì bị bắn quá sâu, thịt bị giập nát, chưa thể hồi phục một cách nhanh chóng, còn ri rỉ máu qua lớp da mềm mại.

Đã thế, khi nãy Giai Kỳ chẳng chút ý tứ bảo vệ bản thân, còn tập luyện, vận động mạnh, khiến các chỗ nguy hiểm ấy không thể theo kịp nhịp điệu của cô, càng khó lành nhanh chóng.

" Sở Giai Kỳ, tôi đã nói cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi mà...

Cô xem! "

" Nó vẫn còn chảy máu đấy! " Cửu Thành Ưng gằn giọng quở trách, vết thương nặng trên thân Giai Kỳ khiến anh bức xúc, không thể không lên tiếng.

Mà, Giai Kỳ nghe Cửu Thành Ưng phàn nàn, chỉ biết ngồi im thinh thích, chĩa xuống ánh nhìn cao ngạo, như thể lời nói của anh chẳng có nghĩa lý gì với cô, cơ thể là của cô, tùy cô sử dụng. Vả lại, Cửu Thành Ưng bị Giai Kỳ coi thường ngay từ lần đầu gặp mặt, âu nó đã thành thói quen, cô chẳng thèm đoái hoài đến anh, mặc anh càm ràm, cô chỉ cần nghe xong rồi quên đi là được.

Đợi đến khi Cửu Thành Ưng thay xong băng, Giai Kỳ nói vỏn vẹn hai chữ " cảm ơn " hời hợt, quay lưng độc đoán vào trong phòng tắm thay đồ.

Người đàn ông kia bất lực, ngồi bên ngoài chờ cô cũng mất ít phút, cuối cùng cánh cửa đóng chặt cũng mở, Cửu Thành Ưng định than vãn tiếp. Nào ngờ, anh vừa xoay đầu, chữ nghĩa trong não tự dung trôi tụt, biến mất tăm.

Hôm nay Giai Kỳ ăn bận rất khác, không đồ truyền tin, cũng không đồ làm nhiệm vụ, mặc một chiếc quần thun dài, ống rộng, cùng áo croptop năng động. Nếu nhìn bề ngoài, không ai đoán được cô là sát thủ, có điều chiếc khăn bịt mắt của cô vẫn luôn ở yên vị, cả chiếc kẹp kia cũng không thể thiếu, chúng như vật bất li thân của Sở Giai Kỳ.

" Xinh thật! "

Khuôn miệng rộng của Cửu Thành Ưng vô tình bật thành tiếng, anh đang bị Giai Kỳ ở trước mặt thu hút, mường tượng ra tổng thể nét đẹp của cô, dù đôi mắt đặc biệt kia đang bị che đậy.

" Thừa tướng! Anh không định đánh răng rửa mặt sao? " Giai Kỳ đánh tiếng, nhắc nhở, cắt ngang đi những mơ tưởng trong đầu Cửu Thành Ưng.

Người đàn ông ấy luống cuống, " hừm " lạnh ra vẻ, trực tiếp lướt qua người Giai Kỳ, thẳng tiến vào trong phòng tắm, cánh cửa bị anh đóng mạnh tay.

Ít phút sau, Cửu Thành Ưng quay ra, Giai Kỳ vẫn còn ngồi trên sofa thong dong nhâm nhi tách trà, kim đồng hồ điểm 7h sáng, cái bụng đói của cô đang kêu réo. Ấy thế mà, cô chẳng chút động thái, ngồi khư khư uống nước, tiếng * òng ọc * lớn đến mức, Cửu Thành Ưng có giả điếc vẫn nghe rõ.

" Sở Giai Kỳ sao cô còn ngồi đó?

Không đến nhà bếp hay gọi người làm mang bữa sáng lên đi?



Cô định nhịn đói sao? "

Cửu Thành Ưng lại càm ràm, trông anh bây giờ đâu còn bộ dạng cao ngạo của một Thừa tướng. Nó giống với một ông cụ non trông trẻ, còn là trông một đứa trẻ vô tri, bắt anh phải nhắc nhở từ chuyện này đến chuyện khác, mãi không hết chuyện để ngừng phàn nàn.

" Thừa tướng! Tôi đang chờ lệnh của anh!

Chẳng phải anh bảo tôi phải nghe anh sao? " Giai Kỳ nhàn nhạt đáp, tay nâng tách trà nóng hổi, nhấp môi.

Sau tiếng nói ấy, Cửu Thành Ưng như vớ được cơ hội, không ngờ Giai Kỳ thích chống đối anh ngày nào, nay lại bị anh thành công dụ dỗ. Anh càng thêm được nước, cô đã đánh tiếng, nguyện ý nghe anh, thế thì anh chẳng ngại hành xác cô.

" Ưm... " Cửu Thành Ưng làm tư thế nghiêm trang, thủng thẳng ngồi cạnh Giai Kỳ, chân gác chéo, bày ra biểu cảm ngông cuồng, hắng giọng với Giai Kỳ.

" Nếu cô nghe lời tôi như vậy...

Giai Kỳ! Xuống bếp nấu thức ăn cho tôi... " anh hếch mặt, yêu cầu, trên môi còn đang cong hớn hở.

" Tôi không biết nấu ăn! "

Giai Kỳ lập tức phản đối, làm cái miệng lanh chanh của Cửu Thành Ưng ngậm lại tức thì, im bặt, không phải vì Giai Kỳ cãi lời, mà vì câu nói đó đột nhiên vang vọng đến một thứ âm thanh quen thuộc.

" Thành Ưng, em không biết nấu ăn... " là Lâm Tâm Hạnh làm nũng, đưa mắt mèo đối diện với Cửu Thành Ưng.

Đấy là câu nói của người phụ nữ anh yêu, thuở mới quen, Cửu Thành Ưng cũng từng yêu cầu Lâm Tâm Hạnh nấu ăn, cô trả lời giống hệt với Giai Kỳ, chỉ khác về mặt thể hiện cảm xúc.

Trên đời này, phụ nữ luôn biết nấu ăn, rất hiếm những người nào không nấu được, chung quy đây là việc của một người con gái nên làm. Trừ, những tiểu thư đài các, được nuông chiều như Lâm Tâm Hạnh, chưa từng xuống bếp nên mới không biết khoảng ấy.

Còn, Sở Giai Kỳ, cô là sát thủ, sống cực khổ từ nhỏ, chuyện nấu ăn đáng lí đối với cô mà nói, là một chuyện hết sức bình thường, vậy mà giờ đây Cửu Thành Ưng lại nghe cô khẳng định chắc nịch, cô không biết nấu ăn.

Thâm tâm của Cửu Thành Ưng bị câu nói làm dao động, không nỡ làm khó Giai Kỳ khoảng này, vì người phụ nữ anh yêu cũng giống với cô, chút đồng điệu đó khiến Cửu Thành Ưng thay đổi ý định.

" Vậy chúng ta đến phòng bếp dùng bữa đi! "

" Ưm... " Giai Kỳ đạm mạc đáp.

Rồi, cô đứng lên, bước ra khỏi cửa trước Cửu Thành Ưng, đi một mạch chẳng ngó lại phía sau, giống như mang danh cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh, nhưng thực tế lại chẳng hề xem trọng câu nói của anh.

Gần đến phòng bếp, khói bay nghiên ngúc từ trong đó bay ra, Đinh Hề Tiết và những người hầu đứng nhốn nháo ở bên ngoài, gương mặt méo mó khó tả, Cửu Thành Ưng trông thấy gấp gáp sang đó, đi nhanh còn hơn cả Giai Kỳ.



" Hề Tiết! Có chuyện gì xảy ra vậy? " Cửu Thành Ưng lớn tiếng tra hỏi.

Đinh Hề Tiết trông thấy anh, vội cúi người, líu lưỡi giải bày.

" Thưa Âu tiểu thư đang ở bên trong! Cô ấy đang nấu bữa sáng cho ngài! "

" Nấu bữa sáng! " Cửu Thành Ưng chấn động.

Đường đường là biệt thự Cửu gia, rộng lớn, kẻ hầu người hạ không thiếu, đâu cần Âu Ngọc Linh phải đích thân xuống bếp. Nhìn hoàn cảnh bây giờ, lòng Cửu Thành Ưng bắt đầu nháo nhào, không phải lo cho Âu Ngọc Linh, mà sợ cô sẽ làm loạn Cửu gia.

" Tại sao không cản cô ấy? " Cửu Thành Ưng tức giận, hắng giọng với Đinh Hề Tiết.

" Thưa Thừa tướng, thuộc hạ có ngăn cản nhưng không được!

Âu tiểu thư ngang bướng, còn đuổi hết người trong bếp ra ngoài, một ở trong đó tung hoành! " Hề Tiết giữ nguyên kính ngữ, vội vàng biện bạch.

* Boom *

Tiếng nổ lớn vang vọng sau câu nói của Đinh Hề Tiết.

Đoạn, Đinh Hề Tiết và Cửu Thành Ưng đang bồn chồn, khói càng lúc càng dày đặc, còn có mùi gas nực nồng, biết trong đó nguy hiểm, Cửu Thành Ưng định vào kéo Âu Ngọc Linh ra ngoài. Nào ngờ, Sở Giai Kỳ ở phía sau lao đến như một tia chớp, kèm theo sau hành động của cô là tiếng nổ lớn, cả gian bếp nổ tang tành.

Cửu Thành Ưng hốt hoảng, muốn vào trong nhưng lại bị Đinh Hề Tiết cản lại.

" Thừa tướng, xin cẩn thận, bên trong còn rất nguy hiểm! "

" Sở Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng trong vô thức gọi tên cô, ánh mắt hiện rõ nét lo lắng.

" Thừa tướng, Sở tiểu thư rất giỏi, chắc chắn thoát ra ngoài kịp rồi! " Đinh Hề Tiết lên tiếng trấn an.

Nghe tiếng nói ấy, Cửu Thành Ưng bừng tỉnh tức thì.

Đúng như những lời Đinh Hề Tiết nói, Sở Giai Kỳ rất giỏi, khi nãy cô dùng cái mũi siêu nhạy phát hiện bên trong gas đang rò rỉ, liền nhanh chân đạp gió, lao thẳng vào đó, hít lấy mùi hương của Âu Ngọc Linh, xác nhận rõ địa điểm, bắt ngang người Ngọc Linh, lao thẳng đến cửa sổ, nhảy xuống bên dưới.

Chiếc khăn bịt mắt theo làn gió bay mất, Giai Kỳ cũng mở mắt, Âu Ngọc Linh trong cơn hoảng loạn, ôm chắc lấy người cô, hé mở đôi mắt nhìn rõ diện mạo của người cứu mình.

" Đẹp quá! " cô cất tiếng thầm trong miệng, mắt mở to ngay sau đó.

Đôi mắt hổ phách của Giai Kỳ thu hút Âu Ngọc Linh, cô chưa bao giờ tận mắt thấy đôi mắt ấy ngoài đời thực bao giờ, nó đẹp đến mức, Giai Kỳ bòng cô tiếp đất an toàn, cô vẫn còn ngơ ngác chăm chăm nhìn mãi không buông.