Thuần Chủ

Chương 17: Tự dỗ (H)



# Tra nữ sa điêu

#Fb tranusadieu

•Lịch đăng: thứ 3-T5-T7 / 2 chương

Chủ nhật: 4 chương (nếu có thể ?)

Lịch áp dụng từ tuần sau nha, mai không up chương, thứ 3 tuần sau up 2 chương.

Còn 20 chương nữa là đuổi kịp tiến độ tác giả (tác giả ra đến chương 38). Cố nốt trong hai tuần ~ lập flag vậy mong làm được ?

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Có thể nói hôm nay em lại giận dỗi gì không? Tần Mặc hỏi Trì Nghiên.

Giống như là những cặp đôi yêu nhau hay giận hờn vô cớ và cuối cùng người lựa chọn nhượng bộ sẽ lại là anh, anh muốn giải quyết vấn đề một cách nghiêm túc với cô, nhưng trong giọng anh lại chẳng giấu được ý trách cứ nhàn nhạt.

Trong nháy mắt, sự bực bội mà Trì Nghiên vất vả lắm mới đè xuống được đột nhiên lại bùng lên.

"Anh cảm thấy tôi đang cáu gắt vô cớ?" Trì Nghiên cười miệt, "Tất cả những điều anh không hiểu được thì đều do lỗi của tôi đúng không? Đều là tôi vô cớ gây rối chứ gì?"

Giọng cô trào phúng cực kỳ nhuần nhuyễn, làm Tần Mặc suýt thì tưởng rằng cô đã khôi phục trí nhớ.

Anh ngây ngẩn nhìn cô, chờ cô buông những lời càng cay nghiệt hơn thế. Nhưng người đối diện lại không, cô chỉ cúi gằm, môi mím chặt và không nói thêm bất kỳ lời nào.

Trì Nghiên không biết nên làm cách nào để thu hồi những lời vừa nói.

Khi hai câu chỉ trích vừa toát ra, nó hoàn toàn vượt khỏi đại não cô, cứ buộc miệng thốt ra một cách tự nhiên như vậy, như thể cô oán hận Tần Mặc đã được tích tụ từ lâu rồi.

Nhưng trên thực tế, cô có gì oán giận anh chứ?

Từ lúc cô tỉnh lại đến nay, Tần Mặc đã rất bao dung, rất chiếu cố cô, dường như tất cả những điều anh làm đều không thể nào bắt bẻ ——, nhưng ngày hôm nay trên bàn rượu, anh cũng không phải là người khiến cô nan kham.

Khiến cô nan kham, là quan hệ chân chính đang tồn tại giữa hai người bọn họ.

Mà cũng bởi tầng nguyên nhân này cô đâu lập trường gì để yêu cầu anh, lúc nào cũng phải quan tâm, thấu hiểu những cảm xúc nhỏ nhặt đó của cô.

"Tôi không cáu kỉnh, tôi chỉ không thích bị bọn họ nhìn với ánh mắt như vậy." Sau một hồi lâu cô mới khó khăn phun ra một câu.

Giải thích đến đây đã là cực hạn đối với cô, cô nói xong thì lập tức muốn đứng dậy. Nhưng Tần Mặc níu cô lại lần nữa.

Mặc dù cô nói rất ngắn gọn nhưng Tần Mặc hơi nhớ lại tình hình lúc đó, rất nhanh đã lĩnh hội được ý của cô.

Anh vẫn còn nhớ kỹ khi Trì Nghiên vừa tỉnh lại sau tai nạn, cô nằm trên giường bệnh, hỏi anh rốt cuộc quan hệ giữa cô và anh là gì.

Khi đó, cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, đầu quấn băng gạt, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nhìn sang anh, biểu tình co quắp mà từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ gặp qua cô như vậy, hoàn toàn không có sự kiêu căng ngạo mạn như ngày xưa, ngây ngốc đến giống một đứa trẻ.

Lúc đó anh mới vừa được biết một sự thật từ trong miệng bác sĩ rằng cô đã mất trí nhớ, nghe vậy thế mà nhất thời anh chết điếng.

Vì thế cô thử mở miệng hỏi: "Vợ chồng?"

Anh lắc đầu, cô nhìn nhìn ngón tay trống trơn của hắn, bộ hiểu rõ, lại hỏi: "Người yêu?"

Anh nhíu mày.

Ngay sau đó ánh mắt của cô bắt đầu trở nên có chút quái lạ, cũng không nói tiếp nữa.

Trong bệnh viện lúc trước không biết làm sao từng có một ít bàn tán, nên Tần Mặc dễ dàng đoán ra Trì Nghiên đang nghĩ ra sao.

Đối diện với ánh mắt dần chìm xuống của cô, anh không thừa nhận, nhưng nếu anh sửa lại, nói hai người bọn họ là người yêu —— có lẽ vào một ngày nào đó khi Trì Nghiên nhớ lại tất cả, không chừng anh sẽ phải đón nhận ánh mắt đầy châm biếm của cô, chế giễu anh là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

"Một thời gian sau tự nhiên em sẽ nhớ ra." Cuối cùng anh chỉ có thể an ủi như vậy.

Vì thế cô không tiếp tục hỏi thêm về vấn đề này, nhưng ký ức vẫn luôn không khôi phục.

Sau đó, cô liền biến thành bộ dạng hiện giờ, đối đãi với anh vô cùng cẩn thận, thật sự coi anh là kim chủ mà hầu hạ.

Tựa như chuyện hôm nay, nếu là Trì Nghiên của trước kia, đại khái đã sớm thu dọn đồ đạc bỏ đi ngay tức khắc không chút nể tình, nhưng người ở trước mắt đây, dù trong lòng có khó chịu, có nghẹn khuất thì vẫn cố chịu đựng.

Trong lúc nhất thời Tần Mặc cảm thấy trước đó mình đã có chút nặng lời.

"Nếu em không thích, sau này không đi nhưng trường hợp như này là được." Tần Mặc bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

"?" Trì Nghiên khó hiểu mà ngoái đầu nhìn lại.

Tần Mặc không lặp lại, chỉ kéo người cô xuống, tiếp tục mát xa cho cô.

Bàn tay nóng bỏng trượt thẳng một đường xuống dưới, đôi tay anh dịch dần từ sau lưng mơn trớn đến bờ eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Trì Nghiên thoải mái ngâm mình trong dòng nước nóng, cả người mềm như bông, bị Tần Mặc nắn bóp như vậy lại càng ngày càng trầm trong nước, hạ thân không khỏi càng dán sát anh hơn.

"Muốn?" Anh hỏi.

Tay anh càng duỗi xuống sâu hơn, nhéo mông thịt cô, xoa nắn, dưới nước thứ gì đó cũng càng ngày càng nóng, càng ngày càng cứng.

Trì Nghiên cảm nhận được sự biến hoá kia, chân tâm vô thức hơi co rúm lại, ngầm đồng ý hành vi kế tiếp của Tần Mặc.

Vì thế anh ghìm mông cô càng áp sát anh hơn, rướn người đẩy đưa về phía trước một chút, cúi đầu hôn lên cái cổ trần trụi của cô.

Ngậm lấy thuỳ tai mềm mại mẫn cảm của cô, liếm hôn, khác với nôn nóng của dĩ vãng, hôm nay anh lại rất dịu dàng.

Môi lưỡi anh ấm áp lưu luyến trên cổ cô, như những cơn mưa phùn triền miên, hơi thở nóng rực nơi chóp mũi phả ra câu đến chân tâm cô dâng lên từng trận tê dại.

So với sự hung mãnh tra tấn cô đến chết đi sống lại mỗi lần, kỳ thật cô càng thích dáng vẻ âu yếm làm tình này của anh, khiến cho cô có cảm giác như được nâng niu, được quý trọng. Cũng làm hai người càng có vẻ thân mật hơn.

"Ưm..." Trì Nghiên rên rỉ ra tiếng, bị Tần Mặc ve vuốt đến động tình, nghiêng người, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngoái đầu hôn lấy anh.

Anh thoáng nhìn đôi môi đỏ ướt át kia, nghiêng đầu ngậm lấy, vừa dây dưa môi lưỡi cùng cô, vừa nâng tay vói vào trước ngực cô.

Bikini đã sớm bị môi lưỡi anh cạy mở, đôi tay anh luồn vào trong, kéo ra, hai luồng bồng bềnh lập tức tranh nhau khiêu thoát ra tới, đong đưa trên mặt nước, nõn nà lại non mịn như đậu hủ.

Đôi tay ôm trọn lấy hai bầu ngực đẫy đà của cô, mười ngón tay xoa bóp, khi nhẹ khi nặng, bứt lên, rất nhanh đã khiến đỉnh nhọn mẫn cảm kia sưng tấy, run rẩy.

Bốn phía xung quanh từ từ tràn vào nước nóng, kề sát cô là cơ ngực rắn chắc của anh, da thịt nóng bỏng.

Hai vú vốn mẫn cảm cực kỳ lại bị anh hầu hạ như vậy, ngứa ngáy khó nhịn, dẫn đến hạ bụng đều tê dại, không kiềm được tràn ra nhiệt dịch, kích thích hoa huy*t cô ngưa ngứa hư không.

"Tần Mặc..." Run rẩy lại sung sướng, cô không nhịn được chà xát hai chân, dẩu mông cố ý vô tình cọ phân thân cực nóng sưng lớn kia.

Gợi cảm dụ dỗ và mời gọi.

Vì thế anh buông ra môi lưỡi cô, phóng thích côn th*t đang dâng trào hưng phấn giữa háng, lật người cô lại, cởi mảnh vải duy nhất còn sót lại trên người cô ra.

Bàn tay vuốt ve kiều nộn kia, tách cánh hoa ra, bộ vị nóng bỏng chống cửa động, chỉ chực chờ anh vận sức phát động, viên quy đầu chen vào trong lối đi nhỏ hẹp, thong thả và kiên quyết vùi thẳng vào trong.

Anh vừa ra vào vừa trấn an mà hôn lên cổ cô, xương quay xanh, ngực.

Những cái va chạm mềm mại làm cô hơi bủn rủn, hoa huy*t không tự chủ được mà tiết ra càng nhiều hoa dịch ấm nóng, anh bèn nương ướt át kia, chen vào từng tất từng tất một.

Trong nước sáp sáp, dịch trơn không ngừng bị hoà tan trong dòng nước nóng, kỳ thật so với ngày thường ở trong nước khó khăn hơn. Chờ đến khi cả cây dương v*t to lớn của anh rốt cục cũng nương dòng nước nhỏ mà lấp đầy cô, cô nhạy cảm mà xoắn chặt, đôi tay vòng lấy cổ anh, ôm chặt lấy anh.

"Khoanh lấy eo anh." Đôi tay nâng mông cô, anh tận dụng sức nổi của nước, dễ dàng bế thốc cô lên.

Cô vâng lời tách ra hai chân khoanh lại bờ eo anh, anh ôm cô đi đến bên cạnh, lập tức thẳng lưng luật động.

côn th*t nóng bỏng đâm vào khiến căng ra, từ bên hông hai tay anh dần chuyển về đằng trước mà vỗ về, khuỷu tay gác ở bụng cô, song chưởng nắn bóp hai luồng bầu bĩnh của cô, nhịp độ thong thả rời khỏi, lại tiến vào.

Mặt nước dập dềnh theo từng động tác của anh, thỉnh thoảng va đập lên vách bể, phát ra âm thanh nặng nề, bọt nước bắn tung toé.

Dưới nước tiểu huyệt ngậm nuốt trượng thịt to lớn, mỗi cái ra vào đều mang thêm cả nước, cô bị kích thích đến quá độ, không kiềm nổi lòng mà khẽ ngâm nga thoả mãn, ôm chặt vòng eo anh, hạ thân không tự chủ được mà co thắt lại.

"Thả lỏng chút." Dòng nước vờn quanh, hơi thở anh nặng nề chui vào tai cô, vừa ngứa vừa tê.

"Ưm...ư..." Nơi nhạy cảm nhất của cô đã bị trượng thịt nóng bỏng của anh mãnh liệt chà xát qua, toàn bộ chất lỏng trong huyệt đều phải bị anh khiêu gợi ra tới, dính nhớp mà hoà vào trong dòng nước nóng, dâm mĩ bất kham.

Hôm nay động tác của anh vô cùng âu yếm. côn th*t thô to của anh kiên nhẫn xuyên qua từng vòng thịt mềm của cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng khoái cảm mỗi khi anh đâm đến đúng chỗ ngứa, chạm lên điểm mẫn cảm nhất trong cô, đâm đến cô ẩm ướt, mềm nhũn.

Sóng nước dập dờn, trong không khí ngập tràn thanh hương ngan ngát của tinh dầu hoa hồng.

Anh cố tình thả chậm tiết tấu tra tấn cô đến choáng váng, đầu ngón tay bặm chặt khuỷu tay chắc nịch của anh, ưỡn mình đón ý hùa cùng anh, bầu ngực xinh đẹp như hai giọt nước lay động theo sự luật động của anh.

Cơ thể càng ngày càng nóng, nóng vượt cả nhiệt độ trong dòng nước.

Trì Nghiên mềm yếu bám vào Tần Mặc, trong tầm mắt mông lung chỉ còn thấy dáng người của anh: bả vai rộng lớn, bờ eo mảnh dẻ, một đôi chân dài rắn rỏi, đường cong tuyệt hảo, cơ bắp cân xứng.

Gương mặt điển trai của anh nhuốm đầy dục vọng muốn phóng túng, đường cơ bắp sau lưng bởi kịch liệt vận động mà phập phồng, cả người tản ra hormone giống đực nùng liệt, sau mỗi cái dập mạnh về phía trước là cùng với tiếng thở dồn dấp bên tai cô.

Hơi thở nóng rực quẩn quanh tai cô, còn trí mạng hơn cả mị dược. Trận hoan lạc trong nước này giằng co cả hồi lâu. Cho đến tận khi chân Trì Nghiên đều sắp phải bị chuột rút thì Tần Mặc mới khẽ gầm một tiếng, bắn vào trong cơ thể cô.

Cô ôm lấy cả cơ thể thấm đẫm mồ hôi của anh, anh vùi đầu vào cổ cô thở dốc, sự khó chịu trước đó đã sớm bị hai người quẳng sau đầu, anh vén ra những ngọn tóc ướt dầm dề, đặt một nụ hôn trên trán cô.

Thế giới chợt tĩnh lặng đến như thể chỉ còn mỗi hai người bọn họ.

————————

Lời tác giả: rất nhiều người tò mò nam nữ chính trước kia ở chung như thế nào.

Kỳ thật trên cơ bản chính là kiểu đối chọi gay gắt, tính Trì Nghiên rất khó ở mà Tần Mặc cũng chẳng tốt hơn là bao. Hai người đều là kiểu ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa còn có chút hiểu lầm, cho nên ở bên nhau đến tận lúc Trì Nghiên mất trí nhớ cũng chưa tu thành chín quả.

Có điều Trì Nghiên mất trí nhớ hẳn xem như là cơ hội thay đổi, chờ đại tiểu thư học được biết suy nghĩ cho Tần Mặc, khi ấy cũng đến lúc khôi phục trí nhớ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~