Thuần Chủ

Chương 48: Tiếp tục ghen



Ăn cơm cùng nhau?

Nghe được lời đệ nghị như thế trong lòng Tần Mặc rất kháng cự, đừng nói đến mời chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi cũng đã cảm thấy nghẹn chết mẹ.

Nhưng cứ ở khi anh chuẩn từ chối thì Trì Nghiên chợt hỏi Dư Gia Ngộ cụ thể vị trí cửa hàng, rồi nói một câu: "Mình nhớ bên kia có hiệu cắt tóc phải không, vừa tiện mình muốn cắt tóc, đi chỗ đó ăn tối đi."

Tần Mặc: "..." anh còn có thể nói gì.

Thế là ba người cùng nhau ăn tối.

Cửa tiệm Dư Gia Ngộ giới thiệu không xa, ngay ở tầng dưới khu chung cư cách nơi đây chưa tới hai con phố, có điều xét tới chân Trì Nghiên bị thương, Tần Mặc quyết định lái xe tới. Nhà ăn kiểu cách điển nhã, phong cách trang trí lại là sự kết hợp hoà trộn giữa hai nền văn hoá Trung và Âu, phía trên trần nhà treo trùm đèn thuỷ tinh còn những cột trụ trong nhà ăn lại điêu khắc tranh Thanh Minh Thượng Hoà. Mỗi chiếc bàn được xếp cách nhau một khoảng cách rộng rãi đồng thời cùng chĩa phương hướng về phía phòng bếp nửa trong suốt.

"Món ăn Quảng Đông?" Trì Nghiên nhìn lướt qua phòng bếp, hỏi Dư Gia Ngộ.

"Đại khái thế." Dư Gia Ngộ đi tới vị trí đã đính trước, người phục vụ nhanh nhẹn kéo ghế giúp Trì Nghiên, "Đầu bếp chính ở đây là được mời từ Michelin HongKong về."

Nghe Dư Gia Ngộ nói vậy Trì Nghiên liền cầm lấy thực đơn trên bàn lật xem.

Tần Mặc đỡ Trì Nghiên ngồi xuống rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thoáng qua thực đơn: Canh

Gan ngỗng xứng nước tương, heo sữa nướng giòn quyện trứng cá tằm, bò lúc lắc*, ốc hấp rượu vang,...

Trung không ra trung, tây không ra tây, đây đều là kiểu gì?

(*không biết bò này có gọi là bò lúc lắc không nhỉ? ? Thứ cho nhà quê như mị ?‍♀️)



Hiển nhiên trước đó Dư Gia Ngộ đã tới đây, cậu thò lại gần giới thiệu các món ăn trong thực đơn cho Trì Nghiên.

"Vịt quay ở chỗ này còn sử dụng cả quả vải và quả táo làm gia vị, tương mơ cũng là tự bọn họ điều chế, rất khai vị... Tôm này ăn cũng khá ngon, là vận chuyển từ nước Pháp về đây... Còn có món này cũng là đặc sắc của bọn họ..."

Phàm là loại công tử ca như Dư Gia Ngộ này, cực kỳ phí công nghiên cứu mấy chuyện ăn nhậu chơi bời, Trì Nghiên cũng rất kén ăn, chỉ cần gọi một món đồ ăn là hai người đã có thể trò chuyện với nhau ra vô số món ăn của những năm trước, Tần Mặc ngồi ở bên cạnh căn bản không nói được câu nào.

Cho đến khi Dư Gia Ngộ đưa thực đơn cho Tần Mặc hỏi anh muốn gọi gì không, anh mới lạnh nhạt nói: "Hai người gọi là được."

Thế là Dư Gia Ngộ kêu phục vụ gọi món.

Tần Mặc ngồi nghe ở bên cạnh, tất cả các món cậu ta gọi đều là những món mà Trì Nghiên có ý muốn nếm thử một chút, chọn món xong còn thêm một vài lời dặn dò, tất cả chú ý ấy cũng đều dựa theo sở thích của Trì Nghiên.

Cho tới tận khi từng món được bưng lên, Dư Gia Ngộ càng thêm săn sóc, suốt toàn bộ quá trình hắn ta hết múc canh cho cô lại chuyển từng món cô thích tới phía trước giúp cô.

Hơn cả vậy, để không có vẻ đột ngột, canh sẽ được nhân viên phục vụ bưng lên vào thời điểm thích hợp nhất, Dư Gia Ngộ cũng múc một bát cho Tần Mặc, nhưng khác với lúc múc cho Trì Nghiên, múc cho Trì Nghiên hắn ta còn tri kỷ tỉ mị mà hớt bớt váng dầu ra ra.

Tần Mặc không khỏi nhíu mày.

Anh bỗng nhớ tới ngày ăn cơm cùng Vân Lam khi đó, sau khi biết được ý định của Vân lam, anh cũng nghĩ tới chuyện mượn Trì Nghiên để khiến cho Vân Lam biết khó mà lui.

Nhưng anh vừa mới gắp đồ ăn cho Trì Nghiên thì đã thu được ánh mắt không vui của cô, cô cho rằng anh làm như vậy là đang muốn chặn miệng cô lại...

Nhưng Dư Gia Ngộ thì khác, hắn ta lại làm mọi thứ một cách tự nhiên hơn nhiều, nếu không phải anh còn ngồi ở đây, e rằng ngay cả xương cá hắn ta cũng ân cần lọc xong rồi kẹp đến trong bát cô.

Tần Mặc nhìn hai người vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng hợp ý thì bỗng hết muốn ăn.

May mà sau khi ăn xong Dư Gia Ngộ không có đề nghị gì khác, rất thức thời rời khỏi, có điều trước khi đi vẫn cố ý dặn dò Trì Nghiên, nói có đưa cho cô một vài thứ, khiến cô nhớ phải sử dụng.

"Hắn ta còn đưa em cái gì?" Tần Mặc hỏi Trì Nghiên.

"Không có gì, buổi chiều cậu ấy tới chung cư lấy bức tranh mới mua, biết em sái chân nên đưa chút rượu thuốc và dầu hoa hồng đến." Trì Nghiên.

Tần Mặc nhớ tới cảnh đứng ở ngạnh cửa lúc buổi chiều, không kìm được mà thốt ra một câu, "Hắn ta cũng chu đáo quá cơ."

Trì Nghiên ngoái đầu nhìn anh một cái: "Cậu ấy vẫn luôn rất chu đáo."
"..."

Tần Mặc còn định nói gì thêm nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói, có điều mặt dần trở nên lầm lì.

Sau đó hai người đi tới hiệu cắt tóc.

Trì Nghiên như bình thường tỉa lại chút tóc và tóc mái.

Tần Mặc chưa bao giờ biết được, hoá ra con gái cắt tóc có thể lâu lê đến như thế, gội, cắt, sấy các loại thế mà cũng phải gần 1 tiếng đồng hồ, chờ hai người bước ra khỏi cửa hiệu cắt tóc, rõ ràng mặt Tần Mặc lại tăng thêm một độ xám xịt.

Cố tình sau khi hai người lên xe, Trì Nghiên còn vẫn luôn ngắm nghía mình trước gương mãi, khen thợ cắt tóc cắt đẹp hơn thợ trước, nói lần sau sẽ lại tới nơi này cắt —-

"Còn có lần sau?" Tần Mặc không nhịn nổi nữa cắt ngang lời cô, "Em còn định ở chỗ này?"

Trong giọng anh không chút nào che dấu sự khó chịu, kỳ thật từ lúc ăn cơm Trì Nghiên cũng đã nhận thấy anh không vui.

Hôm nay cũng không biết Dư Gia Ngộ lên cơn dở hơi gì, đột nhiên săn sóc đáo để, lúc ấy Trì Nghiên đã nhận thấy Tần Mặc khó chịu, có điều nhớ tới lần ăn cơm với Vân Lam trước đó, cô cũng khó chịu giống như vậy.

——

Tần Mặc khó chịu trái lại khiến cô có phần trút giận sung sướng.

"Chỗ này khá tốt." Thế là Trì Nghiên cố ý nói, "Gần nơi làm việc, xung quanh đều đầy đủ tiện nghi, rất tiện lợi..."

Sắc mặc Tần Mặc càng thêm âm trầm, không nói một lời, lái xe thẳng tới gara chung cư Dư Gia Ngộ, Tần Mặc tháo đai an toàn xuống xe, "Ngồi ở đây chờ, anh đi lên thu dọn đồ đạc."

Trì Nghiên: "..." anh nhớ rõ mật khẩu sao?

Nhưng mà sự thật chứng minh, Tần Mặc đúng là nhớ rõ.

Anh dọn đồ rất nhanh, Trì Nghiên nghi anh không thu dọn hết đồ đạc, Tần Mặc hỏi lại cô, chẳng lẽ ở chung cư anh còn thiếu mấy thứ đó sao?

Ngẫm lại Trì Nghiên cảm thấy cũng đúng.

Vậy là hai người lái xe về chung cư Tần Mặc.

Dọc đường đi, Trì Nghiên nhìn vẻ mặt không vui của Tần Mặc, "Anh chẳng thú vị tí nào, đùa một chút cũng không được."

"Chuyện này có thể lôi ra đùa?" Kỳ thật Tần Mặc cũng chợt ý thức được, có điều vẫn không vui, "Nếu anh không nhớ nhần thì trước kia Dư Gia Ngộ từng thích em đi?"
Lập tức Trì Nghiên sửng sốt.

Năm đó Dư Gia Ngộ theo đuổi Trì Nghiên, là hồi cấp ba, Trì Nghiên chưa bao giờ kể cho Tần Mặc nhưng có mấy lần Tần Mặc vô tình thấy được.

Tần Mặc cũng không rõ tại sao anh còn nhớ rõ, nhận ra mình buột miệng thì nhíu mày.

Trì Nghiên lại cười: "Không ngờ anh lại nhớ đến vậy?"

Tần Mặc nhấp môi không hé răng.

Trì Nghiên nghiên đầu thưởng thức vẻ mặt ghen của Tần Mặc, sau một lúc mới chậm rãi mở miệng trả lời: "Không sai, trước kia cậu ấy đã từng theo đuổi em, có điều đây là chuyện xảy ra từ nhiều năm trước."

Lúc ấy kỳ thật Dư Gia Ngộ cũng không có thật sự thích Trì Nghiên, sau này cậu ta cũng thú nhận, khi đó cậu ta chỉ là không quen, không quen với việc hai người đã từng là bạn thân với nhau từ nhỏ, vậy mà lại bị Tần Mặc ở đâu giữa đường nhảy ra cướp mất trái tim cô, thế là mới có hành động theo đuổi cô như vậy.

Sau này cậu đã gặp được người mà cậu thích thật lòng, cậu còn từng tìm cô, xin kế từ xô, có điều khi đó Trì Nghiên vừa ra nước ngoài, tự thân còn sức đầu mẻ trán, căn bản không rảnh lo chuyện cậu.

Bạn thân thích chính mình hoặc mình và bạn trai cũ làm bạn thân, loại chuyện như thế Trì Nghiên không làm được. Rốt cuộc những khổ sở khi yêu đơn phương cô đã chịu đựng từ trên người Tần Mặc đủ rồi, nếu Dư Gia Ngộ thích cô, cô chỉ biết bảo trì khoảng cách với cậu ấy, làm cậu hết hy vọng, cô sẽ không có khả năng vào ở trong chung cư của cậu.

"Hiện giờ hai bọn em là bạn bè, cậu ấy cũng không có tình cảm gì với em." Trì Nghiên lại bổ sung thêm một câu.

Bạn bè? Bao nhiêu kẻ theo đuổi chẳng phải đều lấy cái danh hiệu "bạn bè" để khiến con gái mất cảnh giác đấy thôi?

"Sao em xác định hắn ta không có ý gì với em?" Tần Mặc hỏi lại.

Trì Nghiên: "..."

Thật ra nếu Dư Gia Ngộ thật sự có tình ý thì tối ngày hôm qua khi Tần Mặc mở loa khiêu khích hôn môi Trì Nghiên, Dư Gia Ngộ sẽ không hề coi như không có chuyện gì mà dập máy.

Nhưng Trì Nghiên không nhớ tới chuyện này, chỉ nói, "Tự cậu ấy nói thế."

"Hắn ta nói gì em cũng tin?" Tần Mặc, "Vậy sao anh nói em lại không tin."

Vốn ý anh muốn nói là nhiều lần giải thích về chuyện giữa anh và Vân Lam, nhưng anh không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới Trì Nghiên đã tức, "Vậy anh từng nói gì?"

Từ khi hai người bắt đầu sống chung, có bao giờ anh giải thích, thẳng thắn với cô? Từ trươc đến nay chỉ có đúng một câu khô cằn "đã qua", "kết thúc."

Ngay cả giải thích sáng nay, cũng chẳng qua là phủi sạch quan hệ với Vân Lam, còn có nội dung gì khác, đặc biệt là chiếc nhẫn kia, thế nhưng chỉ vì cô mang thai...

Những cặp đôi khác cãi nhau, một bên sẽ tạm thời nói lời ngon ngọt dỗ giành, anh thì khen ngược, dỗ cũng lười thèm dỗ cô... Dựa vào gì, vào cô thích anh?

Bao dung dung túng để hoà hảo, nhưng nghĩ tới quá trình, Trì Nghiên nghĩ như thế nào cungz cảm thấy Tần Mặc quá thoải mái.

"Anh đã từng nói điều gì?" Trì Nghiên hỏi lại Tần Mặc.

Tần Mặc, "..." nhớ ra buổi sáng nay chưa kịp nói, tực giác thấy có chút đuối lý.

Ai ngờ lại nghe được Trì Nghiên lẩm bẩm, "Cũng không hiểu ngày xưa mình bị làm sao."

Cô là định nói, có lẽ ngày xưa cô không nên đi "đào góc tường" nhà Vân Lam, không công nhiên theo đuổi Tần Mặc, rốt cuộc được đến dễ dàng luôn là không ai biết quý trọng...

Nhưng Tần Mặc lại cho rằng ý cô là tại sao lúc ấy không chọn Dư Gia Ngộ mà đi chọn anh.

"Em hối hận?" Lập tức Tần Mặc dừng xe.

Lúc này Trì Nghiên mới phát giác xe đã tới bãi đỗ xe dưới chung cư rồi.

Cô còn chưa kịp hiểu câu nói kia của anh là có ý gì thì Tần Mặc đã xuống xe, mở cửa xe ra ôm cô lên, "Có hối hận thì cũng muộn."