Thuần Hóa Nô Lệ Hắc Hóa

Chương 17



Ryan phì cười nhìn gương mặt biến hóa đa dạng cảm xúc của Nguyên Bình, cách cửa lớn được hai người đàn ông mặc đồng phục mở sang hai bên.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mái tóc đã bạc màu trải ngược ra phía sau, đôi mắt phượng dài màu hổ phách híp nhẹ nhìn chằm chằm hai người trên Sopha.

Mi tâm ông ta nhíu chặt một lúc, sau đó trực tiếp đi qua " không ra thể thống gì "

Nguyên Bình bị giọng nói nghiêm nghị kia dọa cho ngẩn ngơ, Đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn đối phương, ông ta so với bà ngoại cậu lúc tức giận còn đáng sợ hơn nhiều.

Nụ cười trên môi Ryan cũng đã Bị dập cho tắt, hai tay ôm lấy eo cậu lại càng xiết chặt, không nhanh không chậm lên tiếng

" cha ruột của tôi "

Nguyên Bình như đã hiểu mà gật đầu, khi ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, Ryan xem ra vẫn giống mẹ hơn ba.

" Tôi tên gọi Ryan, không có họ, sau khi quay về nhất định phải thay tên đổi họ, Việc này nhờ cả vào em "

Nguyên Bình không hiểu mà nghiêng nhẹ đầu, Ryan là muốn cậu đặt tên cho anh sao?

" Ông ta trùng hợp họ hoắc, hay gọi tôi là Hoắc Lam phong đi "

" Không Được " Nguyên Bình trực tiếp lên tiếng phản đối kịch liệt, cậu vừa dứt câu chính là tiếng cười nhạt của anh, nụ cười gượng gạo khó chịu vô cùng.

Nguyên Bình cũng không biết bản thân tức giận vì cái gì? Vốn dĩ chỉ là một cái tên thôi mà, " Anh..."



" Đã hiểu rõ rồi "

" Anh hiểu rõ cái gì? "

" Hiểu rõ trong lòng em có ai " Ryan cũng không đợi cậu trả lời mà bế cậu đứng bật dậy, Nguyên Bình cảm giác Ryan không vui nên cũng không có trả lời, anh bế cậu lên cầu thang, phía dưới đại sảnh là những người mặc quần áo màu đen kì lạ, thực sự không phù hợp với Tứ Hợp viện theo nét cổ kính mày

Quan trọng hơn là những ánh mắt kia đang nhìn chằm chằm vào cậu như dã thú đang săn lùng một con mồi, Nguyên Bình bị dọa cho quay đầu, đem mặt vùi vào lòng ngực của Ryan.

Tầng 2 căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, Nguyên Bình có thể nhận ra đây là căn phòng ít người qua lại nhất, ngoài trừ phòng của Ryan, những căn phòng khác điều đóng một lớp bụi bẩn rất lâu.

Cửa phòng được mở ra, một luồn gió mát thổi vào bên trong, cửa sổ lớn ở giữa phòng được mở sang hai bên, một chiếc giường một chiếc tủ, mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều Nguyên Bình đã nghĩ.

Ryan đặt cậu lên giường của bản thân, lại quay đầu lục lọi thứ gì đó trong tủ đầu giường, Nguyên Bình loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh một cách tò mò, Căn phòng đa phần được làm từ một màu trắng chủ đạo.

Ryan đem một hộp y tế đặt bên cạch Nguyên Bình, Ryan đứng đối diện cậu Đem áo của cậu trực tiếp cởi ra, Đến khi Nguyên Bình ý thức được thì toàn thân đã trần trụi bên ngoài.

Nguyên Bình theo bản năng vươn hai tay che lấy ngực mình, nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn, Ryan ngược lại không quan tâm gì mấy, anh đem tuýt kem ngoài da bôi cẩn thận vẫn những mảnh da đang mẩn đỏ.

Nguyên Bình từ góc độ này lại phát hiện ra Ryan thực sự rất tuấn tú hơn người.

Giống như Nguyên Bình đã từng nói, chính là sâu không lường được, mò không thấy được đáy, phía sau gương mặt kia đang đội lốt cái gì, ai mà biết được.

để trở thành nhân vật phản diện được nhắc nhiều nhất trong quyển sách kia, suy nghĩ của hắn không tầm thường.

" Đã bao lâu không tắm rồi? "



".....anh là đang chê tôi? Còn không phải tại anh hay sao? " Nguyên Bình đỏ mặt tức giận đánh vào vai anh, Ryan chỉ né chứ không phản kháng, đợi cậu đánh xong vài cái liền bế cậu đi vào nhà vệ sinh.

Hai chân không thể di chuyển cứ nhịp theo bước chân của Ryan mà rung chuyển liên hồi, Nguyên Bình cúi đầu cũng không nói gì thêm

" Ra ngoài đi, tôi làm được "

Nguyên Bình được đặt ngồi lên bồn rửa tay cỡ lớn, Ryan đứng đối diện cậu hiện tại lại như một pho đá không thể duy chuyển.

" Thiếu Gia không cần hầu hạ sao? "

Không đợi Nguyên Bình trả lời, Anh đã bước đến nắm lấy lưng quần của cậu muốn kéo xuống, Chỉ là cậu nhanh tay giữ chặt, sau vươn tay muốn đánh một cái cho ryan tỉnh ra.

Bàn tay ngừng lại ở không trung, đôi tay thô thiển kia nắm chặt lấy cổ tay của cậu đến đau điếng, chiếc quần thun mỏng manh kia cũng bị kéo cho rách nát, Ryan như phát điên mà trút giận lên cơ thể cậu.

Đem hai chân không thể di chuyển kia đặt lên cánh tay, Bàn tay to lớn ôm chặt hai chân cậu giơ lên cao, bộ phận sinh dục của thiếu niên xuất hiện trước mắt.

một luồn gió lạnh thổi dọc qua khiến Nguyên Bình theo bản thân mà run rẩy, vật phía dưới, dưới tầm mắt của Ryan cũng không ngừng vươn lên chào hỏi.

Ryan phì cười, bàn tay thô to đầy những vết chai vươn đến nắm lấy, ***** *** hồng hào mềm mại bị kích động đến căng cứng khó tả, phía trên mắt ngựa đã chảy ra không ít nước lỏng trắng đặc.

Ryan quỳ hai chân xuống sàn nhà, đem vật đẹp đẽ kia ngậm vào trong khoang miệng, cậu đang mơ màng thì cảm nhận được một hơi ấm kì lạ, khi cúi đầu lại chỉ nhìn thấy một cái đầu màu đen đang vùi mặt vào phía dưới của mình.

hai chân cậu gác lên vai anh, bàn tay nhỏ nhắn dùng hết sức đẩy anh ra như lại không thành, Trong cổ họng vang lên những âm thanh kì lạ, Nguyên Bình đem hai tay che chặt lấy miệng mình, không đem một âm thanh nào lọt ra.