Thuần Hóa Nô Lệ Hắc Hóa

Chương 20



Nguyên Bình ngồi trước cửa nhà ngẩng đầu nhìn những ngôi sao đang sáng bừng, Trời xanh mây trắng gió mát, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi không ít.

Tiếng thắng xe vang lên làm Nguyên Bình theo bản năng cúi đầu nhìn về phía trước, một chiếc xe màu đen khoảng 7 chỗ ngừng trước cửa, Cậu nghiêng đầu khó hiểu.

đây không phải xe của Ryan

Cửa xe được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước xuống, ông đứng trước cửa nhìn vào Nguyên Bình.

Cậu đẩy bánh xe về phía trước đứng cách đối phương khoảng 4 mét, ông ta đưa tay nắm lấy thanh sắt trên cửa hỏi Nguyên Bình.

" Cháu Trai, đây có phải Nguyên gia không? Chú tìm Triệu Tử Kỳ "

Nguyên Bình a lên một tiếng thì ra là tìm người trong nhà, cậu tiến về phía cách cửa mở khóa, Sau đó quay người muốn tìm Triệu Tử Kỳ.

Người đàn ông kia khẽ cười từ túi quần rút ra một chiếc khăn trắng, tiến nhanh về phía cậu.

Trong phút chốc Nguyên Bình ngã ra khỏi xe liên tục dãy dụa dưới đất, hai chân không thể cử động bị kéo lê, nước mắt ướt đẫm hai mi, giây phút đó Nguyên Bình muốn gọi thật lớn tên của Ryan.

Triệu Vĩnh Kỳ ngồi uống trà bên cửa sổ phòng của mình, Anh vừa đúng lúc nhìn thấy khoảng khắc thiếu niên nhỏ nhắn bị kéo lên trên mặt đất, Ly trà nóng trên tay rơi xuống mặt đấy, Triệu Vĩnh Kỳ xông cửa ra bên ngoài gọi tên Tiểu Tử Kỳ.

Tiếng giọt nước cứ rơi tách tách bên tai, Nguyên Bình nghiêng người mới phát hiện hai mắt bị che lấp chỉ nhìn thấy một màu đen, mà nơi cậu đang nằm là mặt đất ẩm ướt.

bên tai ngoài tiếng nước còn có tiếng cười nói xì xào rất nhỏ, " ai đó, ai đang ở đó vậy? "

Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, Nguyên Bình cảm thấy da đầu của bản thân bị người nắm đến đau đớn vô cùng, khăn bịt mắt được mở ra

Nguyên Bình nhíu chặt mi tâm sau đó mở to mắt, người đối diện....



" Ryan? "

Anh nghiêng nhẹ đầu mỉm cười, bàn tay thô tục nắm lấy da đầu cậu càng tê buốt hơn, Nguyên Bình nghiến chặt răng, Hơi thở cậu gấp gáp nhìn đối phương.

" Nếu tên Triệu Tử Kỳ kia không đem con dấu đến đây, mày tốt nhất là chết không toàn thây ở đây đi "

Nguyên Bình im lặng không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đối phương, Bên trong chỉ toàn là sự

tuyệt vọng.

" Ánh mắt gì đây? Tuyệt vọng à "

" Mày tuyệt đối không phải Ryan, anh ấy sẽ Không như thế này " Nguyên Bình cắn chặt môi đến tê nhói sau đó lên tiếng.

Đối phương mỉm cười, mái tóc tùy tiện vuốt ngược ra phía sau làm lộ ra một vết sẹo dài lâu năm trên trán, dáng người khập khễnh mái tóc có chút bạc

Mà gương mặt kia khi dưới ánh sáng cũng chỉ ở khoảng 7 phần giống với Ryan.

" Này nhóc con, muốn nghe chút chuyện không " Anh ta ngồi đối diện trước mặt Nguyên Bình, Cậu hai tay bị trói phía sau chỉ có thể nghiêng người ngẩng cao đầu.

" Anh muốn nói chuyện gì? "

" Cái tên ngốc Ryan gì đó không xong rồi "

Trong đầu nguyên bình chỉ toàn là những giấu chấm hỏi to đùng, nhìn thấy gương mặt ngớ ngẩn kia của cậu đối phương lại lên tiếng.

" Nó tự ý thay đổi kế hoạch, không làm theo lệnh của Ông chủ, hiện tại không biết sống chết ra sao "



" Ông chủ? Chẳng phải là cha của Ryan hay sao, vì sao lại là sống chết không rõ "

" Cha á? Cái tên đó có bao nhiêu đứa con rơi ai mà biết được, như những Người đó điều chết sau khi hoàn thành một nhiệm vụ gì đó, từ đầu chỉ là thứ lót đường cho ông ta "

Mi Tâm của Nguyên Bình nhíu càng chặt, Ryan không phải không đến gặp cậu, mà là không thể đến. Trái tim vừa nặng chịt lại vừa nhẹ nhõm, hai cảm giác đối nghịch lại đan xen vào nhau.

" Nhưng chuyện đó vì sao anh biết được? "

Đối phương liền phì cười thành tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm vào cậu

" Nhìn xem? "

Nguyên Bình như nghĩ được vấn đề gì đó liền lên tiếng" anh cùng với Ryan có huyết thống"

Đối với gật nhẹ đầu xem như thuận ý, phía cánh cửa lớn được mở toang ra, dẫn đầu là Cha của Ryan, phía sau còn có một đoàn người khác.

Chỉ nhìn thấy ông ta phát điên ném một thứ gì đó trong tay đi, lao về phía người đàn ông kia nắm chặt lấy cổ áo mà gào hét " Thì ra những việc làm của tao thất bại bấy lâu nay điều do mày nhúng tay vào "

Anh ta liếc mắt nhìn thứ bị vỡ nát dưới mặt đất, không nhanh không chậm lên tiếng

" Là ông Đặt máy nghe lén? "

" Không thì làm sao biết được chuyện tốt mày làm ra? " ông ta dứt câu liền vứt anh sang một bên, mặc người hầu xử lý.

Anh bị kéo ra nên ngoài, Cha của Ryan tiến về phía cậu, đứng từ trên cao nhìn xuống,

" Biết quá nhiều lại không tốt, nếu hôm nay mày có chết ở đây thì xuống suối vàng mà trách cái tên ngu kia "