Thuận Minh

Chương 313: Binh không bằng tặc, tiên lễ hậu binh (1+2+3)



Tả Lương Ngọc không tập sĩ, là dạng quan quân nhưng bên trong mang bản chất vô lại.

Trong trận chiến giằng co giữa quan quân và sấm quân, sấm quân chẳng qua chỉ phá vỡ nhà cửa của địa chủ thân sĩ, quan lại, vơ vét tiền bạc, lương thảo, bắt thanh niên trai tráng trong vùng tòng quân tác chiến.

Làm việc này dù sao Cũng có vài phần hạn chế. ít nhất dân chúng đói nghèo lúc sấm tặc đột kích vẫn có chút hi vọng, ít nhất cũng mở kho lương, có được điều lợi, cho dù liều mạng đi theo Sấm tặc, cũng còn tốt hơn chết đói trong vuờn nhà.

Mà Trung Nguyên, phần lớn đều dân nghèo đói, ít có nhà giàu có. thiên tai liên miên. triều đình hỗn loạn, đã làm tổn hại tới nguyên khí các nơi.

Nhưng đội quân Tả Lương Ngọc suất lĩnh này, không có quan niệm quê hương gì hết, lại thêm Tả Lương Ngọc cắt xén quân lương có thể nói là nhân kiệt, quân lương tiếp tế của các binh lính đều phải do mình đi cướp đoạt về.

Nhiều năm như vậy, các binh lính lúc nào cũng như đang hành quân, lúc nào cũng như tác chiến với Sấm tặc, trạng thái tâm lý thường có chút biến thái, thủ đoạn với dân thường cũng càng ngày càng tàn bạo.

Thiên hạ hỗn loạn, người có tài sản đều chôn dấu tiền bạc vật báu đi, thuộc hạ của Tả Lương Ngọc tra hỏi tài sản của những người này, thường là trói người nướng trên lửa, cho dù có nói ra địa điểm chôn dấu tài sản, cũng sống sờ sờ như vậy bị nướng chết, có người béo, chết xong còn đầy dầu mỡ, vô cùng kinh khủng thảm thiết.

Ngoài những thủ đoạn vơ vét tàn bạo này, binh mã của Tả Lương Ngọc cho dù ở bất cứ đâu cũng đều có hành vi bắt người cướp của phụ nữ, thậm chí xảy ra chuyện vì quân binh bắt người cướp của trong thôn trấn mà chậm trễ truy kích bọn lưu phỉ.

Bắt người cướp của, dâm nhục trên đường, có lúc hành quân doc theo sông, bắt phụ nữ lên thuyền, giở trò bậy trên thuyền, Nếu những phụ nữ này nhìn các huynh đệ, phụ thân.trượng phu trên bờ khóc lóc, liền chém đầu.

Những tình cảnh như nướng hỏi nơi giấu tài sàn, bắt phụ nữ, huyện lệnh Lan Dương Tôn Chí Dương đều nhìn thấy, nhưng ban đầu hành vi này lại không giống vậy.

Giao Châu doanh hạ trại bên bến đò Triệu Bì Trại, ngoài ngày nào cũng huấn luyện ngoài trời ra, chưa bao giờ ra khỏi doanh trại, cho dù có mua bán gì, cũng đều trả tiền theo giá cả.

Mấy ngày nay, quan dân huyện thành Lan Dương mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng nới lỏng cảnh giác, hơn nữa thời hạn ba ngày Lý Mạnh yêu cầu đóng thành đã qua, đơn giản là mở cổng thành ra.

Khi quân yểm trợ Tả quân tới huyện thành Lan Dương, những binh lính giữ cổng thành còn cho rằng đội quân này là quân của Sơn Đông, tới khi phát hiện ra đã muộn rồi.

Ban đầu tình hình còn không mất khống chế, quan quân yểm trợ đó là một du kích, tự xưng họ Trương, vừa vào thành liền chạy tới bên nha môn tri huyện Lan Dương, xin tri huyện báo công cho hắn.

Quân công binh mã Đại Minh, cần có đóng dấu của quan văn mới có hiệu lực, lúc đầu vốn là ý tốt. chính là để văn thần giám sát võ tướng, để quân công không quá mức chênh lệch.

Huyện lệnh Lan Dương Tôn Chí Dương vốn trẻ tuổi, thấy tình trạng như vậy không khỏi có chút hoang hốt. vẫn biết nguyên tắc để tiếp tục, trả lời Trương du kích nói:

“Không có thủ cấp của quân tặc, quân công có thể báo thế nào đây”.

Trương du kích đó nhếch miệng cười, nói:

“Việc này de thôi, huyện lệnh đại nhân xin chờ một chút”.

Lúc sau, tiếng kêu khóc trong thành lớn dần lên, không lâu sau, liền có quân binh xách thủ cấp tới cửa nha môn huyện, rất nhanh, thủ cấp được chất thành đống. Huyện lệnh Lan Dương Tôn Chí Dương trợn mắt há miệng, nhưng nhìn những đứt gãy trên đầu cổ kia, máu vẫn màu đỏ tươi, rõ ràng vừa vừa chém xong. Nhìn kỹ hơn lại phát hiện ra trong đám đầu méo mó kinh hãi hoảng sợ kia lại có người quen của mình.

ít nhất có hơn chục người là người trí thức trong huyện, thậm chí còn có tiểu lại nghỉ ngơi trong nha môn. Tôn Chí Dương lúc ấy cảm thấy một màu đen trước mắt, cảm thấy đứng không đứng vững, lảo đào lùi về sau. giơ tay chỉ đống thủ cấp không ngừng cao lên ở đó, mới run rẩy nhưng không nói gì được.

Trương du kích từ này vẫn cười đột nhiên trở bên hung ác, phẫn nộ quát:

“Thủ cấp cũng đã tìm tới cho ngươi rồi, quân công hẳn là thực báo rồi”.

Tôn Chí Dương bị dọa cho không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa. người ghi chép và sư gia cũng vô cùng sợ hãi quỳ xuống, cùng viết xong công văn báo công, sau đó đóng ấn của huyện lệnh lên.

vôn dĩ khi quân yểm trợ của Tả quân vào thành, các binh lính vẫn có chút khống chế, tới khi được quân công rồi, khi giết dân thường lấy thủ cấp lập công, máu tươi trào ra, các binh lính hoàn toàn không bị khống chế, bắt đầu đốt giết đánh cuớp.

Quân lính như vậy, quan quân Tả quân không hề có ý quản thúc hạn chế, ngược lại còn phái người canh giữ các cổng thành, không cho người khác ra vào, tiện cho các binh lính cướp bóc, trong nháy mắt, cả huyện thành LanDương biến thành địa ngục trần gian.

Lúc mới bắt đầu, Tôn Chí Dương chỉ đờ đẫn ngồi ở chính đường nha môn, cửa lớn nha môn tri huyện thường mở, có thể nhìn thấy dân chúng nam nữ hoảng sợ chạy qua cửa trước, hoặc bị binh lính Tả quân đuổi theo phía sau chém chết, hoặc là làm chuyển cầm thú, mùi máu tanh tràn ngập trong không gian càng ngày càng nồng nặc.

“Huyện lệnh đại nhân, cả nhà tiểu nhân đều bị người.. .

Một nha dịch trong huyện sợ hãi chạy tới nha môn tri huyện, vào cửa trước chỉ kịp nói một câu, liền bị người ta chém ngã trên đất, tiểu quan quân Tả quân chém ngã hắn rồi không để ý tới người trong nha môn, mà nghênh ngang bỏ đi.

Những người ban ngày tới nha môn làm việc vừa lo lắng cho an nguy của người nhà, vừa ở lại trong nha môn không dám ra ngoài, một lúc sau, rất nhiều người trong nha môn đã không chịu được không khí dần trở thành mùi hôi thối, ở đại đường nôn lên nôn xuống, Tôn Chí Dương đờ đẫn đứng dậy, nói với mấy tên lính Tả quân ở cổng:

“Bản quan muốn ra ngoài thành, đỡ phải ở lại đây nhìn, các ngươi cũng tiện”.

Mấy binh lính Tả quân thủ vệ vốn vì không thể đi cướp, trong lòng phẫn uất, nghe thấy huyện lệnh muốn ra ngoài thành, hơn nữa còn nói những lời biết điều như thế, liền cho đi, còn bố trí hai ba người đi theo hộ tống, Tả quân có càn rỡ thế nào, với những quan chăn nuôi dân này vẫn không dám ra tay giết chết.

Di vài bước, Tôn Chí Dương vẫn bỏ ít tiền ra đòi hỏi cưỡi ngựa, từ huyện nha đi ra, trên đường nhìn thấy cảnh tượng thê thảm hai bên đường, Tôn Chí Dương không giận không mừng, cứ ngẩn ngơ đi về phía trước, Cũng có người trông thấy huyện lệnh khóc lóc tới cầu cứu, Tôn Chí Dương cũng không để ý tới.

Đến khi ra khỏi cổng thành,đưa mấy lạng bạc cho những tên lính đi theo, nói mình tạm lánh ở dịch trạm gần đó, rồi cưỡi ngựa đi.

Sau khi chậm rãi tời khỏi cổng thành mấy dặm. Tôn Chí Dương đánh ngựa chạy như điên về phía thành Khai Phong, hắn muốn tới thành Khai Phong tìm tri phủ Khai Phong, tìm tuần phủ, tìm người cáo trạng.

Sau khi chạy được khoảng hơn chục dặm, phía sau có người đuổi theo, chính là kỵ binh của Tả quân. Tôn Chí Dương chỉ có ngựa xấu, mấy kỵ binh Tả quân lại là ngựa tốt, khoảng cách dần rút ngắn lại, mấy tên lính đuổi theo hô lớn:

“Trương du kích sợ huyện lệnh nửa đường không yên, khuyên huyện lệnh nên quay về thành thôi”.

Tôn Chí Dương cũng không phải kẻ ngốc, ở lại trong huyện thành, chính là vì ra ngoài thành, đối phương hiện giờ gần như phát giác ra dụng ý của mình, bảo mình quay về thành, ai sẽ về chứ?

Hắn cũng không nghe, chỉ đánh ngựa chạy như điên, mấy tên lính đuổi gần đến tối, lại rút binh khí trên ngựa ra. còn có người giương cung lắp tên.

Bắn tên trên ngựa thường không chính xác, nhưng dù sao một tên bắn trúng mông ngựa, mũi tên này lập tức phát huy tác dụng, con ngựa vốn chạy nhu điên liền mất sức, bị mũi tên bắn trúng, liền trở nên luống cuống, liều mạng chạy như điên về phía trước.ngược lại còn kéo dài khoảng cách.

Sau khi đã bỏ lại đấm người đuổi theo ở phía sau, Tôn Chí Dương cưỡi ngựa chạy hơn nửa canh giờ, thì ngựa hoàn toàn kiệt sức, nhưng lúc này khoảng cách với thành Khai Phong cũng chỉ hơn chục dặm đường. Tôn Chí Dương vừa chạy vừa đi.cuối cùng nhân lúc cổng thành Khai Phong đóng lại, vào trong thành Khai Phong.

Quần áo trên người hắn đã rách muớp, sau khi vào thành đi tìm tri phủ Khai Phong cáo trạng, Tả Lương Ngọc hung danh hiển hách ở tỉnh Hà Nam, hiện giờ Hà Nam rối loạn, cho dù làm ra chuyện như vậy, đó là điều các quan lại phẩm cấp ở phủ Khai Phong không quản được, cho dù Tôn Chí Dương khẩn cầu thế nào. phủ Khai Phong cũng không để ý tới.

Đến cuối cùng hỏi chán rồi, đơn giản là cho nha dịch đuổi huyện lệnh Lan Dương ra ngoài, còn buông lời quở trách, huyện Tường Phù, huyện Trung Mưu vì sao không gặp tai họa, còn không phải huyện lệnh ngươi không cảnh giác, để cho binh mã Tả tướng quân vào thành, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi, Bản quan nhẩt định phải xử ngươi.

Tôn Chí Dương vốn lòng đầy hận thù, lại không ngờ bị đối xử như vậy, tới bên quan thự nha môn, sư gia tuần phủ Lý Tiên Phong vừa nghe thấy vậy, cũng đuổi ra ngoài.

May lần lăn qua lăn lại như vậy, Tôn Chí Dương đúng là không khác gì ăn xin, có thể là lần đó tới doanh trại quân Sơn Đông bên bờ sông, nhìn thấy trèn dưới doanh Giao Châu khác với binh lính Đại Minh, không hiểu sao lại cảm thấy mình đi tìm Lý tổng binh của Sơn Đông, chắn chắn có thể làm chủ cho mình.

Tôn Chí Dương sau khi xuất thân khoa cử, liền tới Lan Dương làm huyện lệnh, người trẻ tuổi, cùng tràn đầy nhiệt huyết, thảm kịch như vậy, khiến trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là giết chết đám binh lính cầm thú đó, đòi lại công bằng cho dân chúng Lan Dương. Đó chính là nhiệt huyết tuổi trẻ, nếu làm quan lâu năm, sẽ nhắm mắt cho qua, chỉ cần không động tới mình, liền để mặc họ thiêu giết đánh cướp.

Nghe Tôn Chí Dương đứt quãng nói xong chuyện ở huyện Lan Dương, trong phòng vô cùng yên tĩnh, người nói đầu tiên lại là Vương Hải. hắn thấp giọng nói:

“Sao còn loại cầm thú như vậy, còn có vương pháp hay không chứ?”

Chắc thân binh tới báo tin và binh lính đóng bên sông cũng đều trợn mắt há miệng với hành vi của binh mã Tả quân. Trong doanh Giao Châu, quân kỷ cực nghiêm, sao có thể nghĩ tới binh lính còn có thể không kiêng nể gì như vậy, sở dĩ vội vàng tới hỏi đối phó thế nào, cũng là bị thảm kịch kích thích làm cho quá xúc động.

Viên Văn Hoành hắng giọng, nói:

“Vương thủ bị có điều không biết, Tả Lương Ngọc đích xác làm chuyện như vậy, quan văn trong vùng mấy năm nay không ít người cùng loại như vậy, nhưng đều bị triều đình đàn áp”.

Nói tới đây, hắn cùng dừng lại, binh mã khắp thiên hạ, giống như doanh Giao Châu này đúng là bất thường. Lý đại soái nuôi binh như vậy, rốt cuộc muốn làm gì, càng lúc càng có thể đoán ra rồi.

Tôn Chí Dương chờ mọi người trong phòng nói xong, lại không nghe thấy những lời như tới Lan Dương gì đó, lại vội vàng dập đầu bôm bốp, liên tục khẩn cầu:

“Mong đại soái đứng ra tìm lại công bằng cho huyện Lan Dương, đại soái đòi lại công bằng cho dân chúng Lan Dương... "

Lý Mạnh ngồi trên ghế khè phủi tay, giống như coi như không thay Tôn Chí Dương trên đất, hỏi Vương Hải bêncạnlr

“Các quân ngoài thành đã chuẩn bị nhổ trại rút quân xong chưa?”

“Hồi bẩm đại soái. Mã tướng quân và Triệu tướng quân đầu đã chuẩn bị xong, Thang thống lĩnh cũng đã bố trí xong”.

Lý Mạnh gật đầu, cúi đầu nói với Tôn Chí Dương quỳ trên đất:

“Bản quan định ngày kia quay về Sơn Đông, chuyện của người, ngày mai bản quan nhất định sẽ đi phân trần với Tả tướng quân, bắt hắn giải thích thỏa đáng".

vừa nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, còn xưng là “Tả tướng quân”. Tôn Chí Dương đầy nhiệt huyết chờ đợi liền trùng xuống, không quan tâm tới ngẩng đầu khóc lóc nói:

“Đại soái, nếu Tả Lương Ngọc có thể khống chế binh mã, quân kỷ nghiêm minh, huyện Lan Dương chúng tôi sao có thể xảy ra thảm kịch như vậy, Tả Lương Ngọc chắc chắc là dung túng, đại soái nếu có thể làm chủ cho dân chủng huyện Lan Dương, Tôn Chí Dương tôi cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa... ”

Nói nói nói, rõ ràng là có chút thất thố, vừa nãy khi Vương Hải bẩm báo ngoài thành chuẩn bị rút quân, cũng luôn đợi Lý Mạnh hạ lệnh, nhưng Lý Mạnh lại không hạ lệnh, bây giờ cũng mặt đỏ bừng nhìn chủ soái nhà mình, may mà là binh mã nhà mình, trong lòng mặc dù có nghĩ gì, nhưng lại không được nói ra trước mặt người ngoài.

Nhưng Viên Văn Hoành lại nghe ra đuơc gì đó trong lời nói vừa nãy của Lý Mạnh, thấy Tôn Chí Dương lại định khóc lóc, vội vàng goi thân binh tới, nói:

“Tôn đại nhân mệt mỏi mấy ngày nay rồi, mau đỡ đại nhân đi nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hãy nói”.

Liên tục vẫy mấy thuộc hạ. thân binh nhìn Lý Mạnh cùng gật đầu tỏ ý đã hiểu, vội vàng lên trước đỡ Tôn Chí Dương lên, đi về phía phòng khách, ra khỏi phòng chính. Ra ngoài sân, còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng Tôn Chí Dương khóc lóc khẩn cầu.

Lúc này, Vương Hài vội vàng quay đầu nói:

“Đại soái, những tên cầm thú đó ngang nhiên làm tội ác trước mặt chúng ta, rõ ràng là không coi doanh Giao Châu chúng ta ra gì, đại soái, ngài nhất định phải giải quyết việc này”.

Lý Mạnh như cười như không nhìn Vương Hải, thầm nghĩ tiểu tử này nói chuyện thật khéo léo. Vương Hải thay vẻ mặt Lý Mạnh, lại có chút lo lắng, vội vàng nói tiếp:

“Huyện Lan Dương này đứng trên đường quay vể của đại quân ta, có quân binh không có vương pháp ở đó, chúng ta rút lui cũng chưa chắc an toàn,Nhưng cần có cách xử trí”.

Thật là biết nói chuyện, còn có thể mượn oai hùm, nhưng Lý Mạnh không để ý tới, trực tiếp nói với lính liên lạc:

“Tối nay ngươi quay về đại doanh bên bến đò, nói với thủ bị, ổn định, không được làm bậy, bảo vệ đại doanh và bến đò, đó mới là bổn phận của họ, nghỉ tạm rồi nhanh lên đường đi, trên đường chủ ý an toàn”.

Hắn thuận miệng quan tâm vài câu, kỵ binh truyền tin đó lại vô cùng cảm động, khom người thi lễ rồi lui xuống. Vương Hải còn định nói gì đó, lại bị Lý Mạnh nói:

"Trời đã tối vậy rồi, ngươi còn ở đó mè nheo cái gì, nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi nói”.

Vương Hải vừa định cãi lại, lại nhìn thấy Viên Văn Hoành mỉm cười lắc đầu với hắn, hắn cũng không chậm trễ, cho dù có chút hờn dỗi, nhưng vẫn cúi đầu lui xuống.

Chờ Vương Hải ra khỏi của phòng, Lý Mạnh quay đầu cười nói với Viên Văn Hoành.

“Vương Hải vẫn còn trẻ, lúc nào hắn không dựa vào tiên sinh hiểu rõ chuyện vừa rồi, lúc đó hắn cũng trưởng thành hơn”.

Viên Văn Hoành hiểu rằng động tác nhỏ vừa rồi của mình đều bị Lý Mạnh nhìn thấy rồi, khom người cười tạ lỗi, nhưng hắn lại không có ý kiến giống Lý Mạnh, cười nói:

“Đại soái, Vương thống lĩnh ngay thẳng nhiệt huyết như vậy, cũng là sở trường của cậu ấy, theo bên đại soái mới là người tâm phúc, nếu sau này thành người rồi. đó không phải sẽ đảm đương một phương, đại soái há chẳng phải sẽ cô đơn sao?”

Những lời này, đều không đắc tội cả hai bên, Lý Mạnh cười không tiếp lời.

“Mấy ngày nay nấn ná trong thành Khai Phong, thật là vất vả cho quan lại thành Khai Phong, Lý Mạnh ở đây kính các vị một ly”.

Lý Mạnh và Nhan Kế Tổ đứng dậy, bưng chén rượu trong tay vòng vo nửa vòng, bố chính sứ và tri phủ Khai Phong, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc và mấy phó tướng cũng đều cười đứng dậy nâng chén.

Sau đó tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong, và tổng đốc bảo định Dương Văn Nhạc cùng đúng dậy theo,chỉ có Tả Lương Ngọc ngồi ngay ngắn ở cho, sũng sùng bất động.

Lần này tới cứu viện Khai Phong, xem phản ứng cùng nhau tấu chương, nếu không có gì ngoài ý muốn, Lý Tiên Phong, Trần Vĩnh Phúc và văn võ Hà Nam, chắc sẽ không dính vào tội lớn hoàng thân quốc thích rơi vào tay giặc, làm tốt còn có thể kiếm chút công lao. còn tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh và tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ, lần này đúng là công lao thật sự, có thế tính là công đầu.

Nhưng Tả Lương Ngọc lại không như vậy, hắn truy kích vùng Hồ Quảng tới, vì Dương Tự Xương hạ lệnh không được tiến tiếp, hơn nữa Dương Tự Xương vì trách nhiệm Tương Vương và Phúc Vương bị giết, hắn là quân tướng dưới sự thống lĩnh của Dương Tự Xương cũng có trách nhiệm liên quan, lần này từ Lạc Dương xuôi dòng xuống, cũng là trễ việc quân cơ.

Nói đi nói lại, lần này vất vả chạy nhanh tới, không công mà còn có tội. Tả Lương Ngọc không muốn hậu quả chuyện này làm mình không tiến tiếp. Ngược lại còn oán hận Lý Mạnh giành được công đầu, mọi người đứng dậy kính rượu đáp lễ, đây chẳng qua là khách sáo trong lễ tiết thôi.

Nhưng Tả Lương Ngọc vẫn sầm mặt, không đứng lên, mọi người nhìn điệu bộ của Tả Lương Ngọc, dù sao thái tử bảo thiếu này có hàm đầu cao nhất trong số những người ở đây, hắn tỏ thái độ như vậy, mọi người cũng đều có chút ngượng ngùng, nhưng binh Sơn Đông dù sao cùng sắp đi rồi, có mâu thuẫn gì cũng không sao.

Mọi người liền giả bộ không có chuyện gì, cùng uống rượu, uống xong rồi, bố chính sứ Hà Nam vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Lý Mạnh nói trước:

"Tả tướng quân, bản tướng nghe nói một bộ phận quý quân có hành vi làm loạn ở huyện thành Lan Dương, quấy nhiễu dân chúng, khiến dân chúng oán hận, Tả tướng quân biết chuyện này chứ?”

Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, tri phủ và bố chính sứ Khai Phong đều rùng mình, chuyện này tôi qua bọn họ đều biết cà, Tả Lương Ngọc là quân tướng lớn nhất Hà Nam, không thể đắc tội được, vốn tưởng rằng đuổi huyện lệnh Lan Dương không biết sống chết đi rồi, Hà Nam không ai quản tới, chuyện này cùng lắng xuống, ai ngờ hôm nay tổng binh Sơn Đông lại nhắc tới.

Tả Lương Ngọc nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, sắc mặt càng xám xịt, lạnh lùng nói:

“Ta biết thì sao, không biết thì sao?”

Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong nhìn trái rồi lại nhìn phải, đều người cùng phẩm cấp với mình, không đắc tội được, đơn giản là ngồi yên nhìn, mặc kệ.

Lý Mạnh lại cười hi hì không cáu giận, chỉ tiếp tục nói:

“Chúng ta đều binh mã triều đình, nếu quẫy nhiều địa phương, làm hại đâu chúng, há chẳng phải đụng tới hình luật của triều đình, bại hoại danh tiếng quan binh ta sao. Nếu Tả tướng quân biết chuyện này, xin hãy khống chế binh lính, không để họ làm quá đáng như vậy, dù sao chúng ta đều tới cứu viện, không phải tới xâm hại. làm như vậy, há chẳng phải không bàng sấm tặc sao?”

Trần Vĩnh Phúc và mấy tướng bộ nhìn nhau, đều sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ tổng binh Sơn Đông này xem vẻ thiếu niên đắc chí, nói chuyện hồ đồ như vậy, còn hình luật, thanh danh, quân kỷ, là đang nói đùa hay sao?

Nhan Kế Tổ ngồi bên Lý Mạnh cùng thần sắc cổ quái, vì bình thường nhìn quen dáng vẻ trầm lặng như nước của Lý Mạnh rồi, cười hi hi vái dáng vẻ hòa nhã như vậy, cảm thấy trong lòng không yên. rất không tự nhiên, về phần Lý Tiên Phong và Dương Vân Nhạc đều đang ngồi nói chuyện phiếm. giống như chưa từng thấy chuyện này.

Lý Mạnh nói thẳng như vậy. Ta Lương Ngọc cùng sửng sốt, tiếp đó liền giận dữ, hung hãn đập chén lên bàn, đứng dậy phẫn nộ quát:

“Ngươi có thân phận gì, lại dám nói những lời như vậy với bản quan, trong mắt ngươi có còn tôn ti cao thấp không, còn có Vương pháp không?”

Tả Lương Ngọc ném chén trên bàn ăn như vậy, thân binh bộ tướng ngoài phòng của hắn,lập tức bị kinh đông, vội vàng định xông vào trong, nhưng bên ngoài không chỉ có thân binh của Tả Lương Ngọc, mà còn có thân vệ Lý Mạnh dẫn tới.

Hai bên không bên nào chen vào, giằng co ở cửa, ngược lại hành động của thân binh Lý Mạnh có trật tự, còn xông ngã mấy người đối phương.

Nhìn tình hình này, mấy quan văn võ lớn đều ngồi không yẻn, vừa thầm mắng Tả Lương Ngọc ương ngạnh, Lý Mạnh ngây thơ lỗ mãng, một đám người đều đứng lên khuyên bảo.

Thấy Tả Lương Ngọc nổi giận, các thân binh vệ sĩ ngoài phòng đều rút kiếm giương cung, Lý Mạnh Lại không nói tiếp nữa, đật chén rượu xuống, chắp tay với Tả Lương Ngọc ở đối diện, cười nói:

“Nếu Tả tướng quân nổi giận rồi, rõ ràng là không muốn quản chuyện này rồi, nếu đã như vậy, Lý mỗ cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của người khác, vừa nãy lỡ lời, xin các vị thông cảm cho”.

Lời này nói xong, không khí trong phòng hòa hoàn hơn nhiều, phong thái của Lý Mạnh đúng là vô cũng khách sáo, nói tiếp:

"Làm phiền các vị thời gian lâu như vậy rồi, nhà bản tướng còn có chút việc, hôm nay mượn tiệc này nói lời từ biệt với mọi người, rồi dẫn binh quay về Sơn Đông”.

Lý Mạnh hạ thấp người nói với mọi người trong bàn tiệc, sải bước đi ra khỏi phòng, tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong và tổng binh Trần Vĩnh Phúc mặc dù thấy tình hình khó xử, nhưng không có ý đứng lên giữ lại, thầm nghĩ có lẽ tổng binh Sơn Đông khó xử với hành vi thất lẽ vừa rồi, nên mượn cơ hội rời khỏi.

Hơn nữa hiện giờ xung quanh thành Khai Phong có một vạn năm nghìn binh của tổng đốc bảo định Dương Văn Nhạc, cũng có hai vạn binh của thái tử thiếu bảo, bình tặc tướng quân Tả Lương Ngọc, lại thêm binh mã của Trần Vĩnh Phúc, đủ để tự bảo vệ mình. Quân giặc Lý Tự Thành lại chạy về phía phủ Nam Dương rồi, thành Khai Phong có thêm đội quân Sơn Đông, phi tiền bạc lương thảo, đi rồi càng tốt.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ngồi đó không phản ứng lại, đợi Lý Mạnh đi ra ngoài rồi. hắn mới vội vàng đứng lên đi theo.

Hai người đi rồi, Tả Lương Ngọc ngồi trên ghế, chán ghét nói:

“Thật ngông cuồng, đám người này lại có thể nắm giữ binh mã một tỉnh, thật không biết sao có được chức quan này...”

Đội thân binh thuộc hạ của Lý Mạnh, chuẩn bị xuất phát, tốc độ vượt qua dự đoán của nhiều người. Lý Mạnh và Nhan Kế Tổ dưới sư bảo vệ của thân vệ quay về nơi ở, rồi lập tức lên đường xuất phát.

Những thân binh trong thành đã chuẩn bị xong từ hôm trước, Tôn Chí Dương bị nhét trong xe ngựa, cũng bị dẫn ra ngoài, dù sao quan sai nha dịch trong thành Khai Phong cũng không dám kiểm tra đội quân của tổng binh Sơn Đông.

Đi ra cổng thành, cổng tây thành Khai Phong lập tức đóng lại, hiện giờ đã không còn Sấm tặc nữa, thành Khai Phong còn lo lắng như vậy làm gì chứ?

Những nhìn thấy dáng vẻ loạn xị bát nháo của doanh Giao Châu đóng ngoài thành, Cũng có thể hiểu vì sao trong thành lại lo lắng như vậy. Người của Tả Lương Ngọc hiện giờ đang đóng xung quanh thành Khai Phong, điều này khiến người ta lo sợ, quân đội quy mô lớn như vậy lại đột nhiên nhổ trại, mặc dù là muốn quay vể Sơn Đông, nhưng vạn lỡ xông vào thì làm thế nào, nên không khỏi không cẩn thận.

Đi ra ngoài thành, nụ cười trên mặt Lý Mạnh biến mất không còn dấu vết, nhổ nước bọt về phía thành Khai Phong. Quân tướng xung quanh đều giật mình, khó mà thấy được đại soái nhà mình lại có lúc không khống chế được cảm xúc như vậy, cũng không biết chuyện gì khiến hắn thất thố như vậy?

Vương Hải muốn nói gì đó, nhưng có thám mã sớm đợi bên ngoài vội vàng tới bẩm báo:

“Đại soái, quân yểm trơ Tả quân vẫn đang đóng trong thành Lan Dương, hiện giờ xung quanh thành Khai Phong có sáu đội của Tả bộ, chỉ có đôi này tìm được thành trì trú quân, binh mã còn lại đều bị chặn ở ngoài. Du kích họ Trương đó dẫn quân binh nửa tháng không có hành động khác lạ gì”

Người này nói xong, Lý Mạnh gật gật đầu, sớm đã bố trí binh lính liên lạc tới doanh trại gọi Thang Nhị tới. Lý Mạnh ra lệnh:

“Dần đầu binh mã của người đi về huyện thành Lan Dương trước, không được để bắt cú binh mã Tả quân trong thành đi mất, ngươi hiểu không?"

Đối phó với mấy nghìn đám ô hợp, Thang Nhị rất có lòng tin, liền chắp tay nói chắc như đinh đóng cột:

“Nếu tên nào chạy mất, mạt tướng cam lòng chịu phạt theo quân pháp”.

Lý Mạnh gật gật đầu. Thang Nhị hành quân lễ xong, lên ngựa tự đi gọi kỵ binh, các binh lính, thủ thành thấy đoàn ngựa lớn đi về phía bến đò Trần Bì Trại, kéo theo khói bụi mịt mù, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường, đó chẳng phải là điều quân trở về hướng bến đò sao, chẳng có gì kỳ lạ cả.

Vương Hải từ khi theo Lý Mạnh vội vã ra khỏi thành, đã muốn nói gì đó lúc này mới hiểu ra, bừng bừng hưng phấn, lớn tiếng hạ lệnh, chỉnh lý đội cho các thân binh.

Lý Mạnh nhìn hắn, cười cười không để ý tới, Triệu Năng lại vội vàng chạy tới, đi tới trước mặt, nhìn người xung quanh, rồi tới gần thấp giọng nói:

"Đại soái, quan binh sông mái ở địa giới Hà Nam, chuyện này có gấp quá không?”

Trong cả doanh Giao Châu, cũng chỉ có Triệu Năng có tư cách tới nêu ý kiến với quyết định của Lý Mạnh, hơn nữa Triệu Năng vì tuổi tác, làm người xử sự tương đối thận trọng vững vàng hơn nhiều. Thế lực của Tả Lương Ngọc ở vùng Hà Nam, Hồ Quảng lớn nhất, trong tay có gần tám vạn quân binh.

Hơn nữa Tả Lương Ngọc còn có thân phận địa vị cao hơn Lý Mạnh nhiều, Tả Lương Ngọc còn là “danh tướng" số một thiên hạ của Đại Minh, sống mái với hắn ở phủ Khai Phong này, không khỏi chọc tới phiền phức quá lớn.

Triệu Năng khuyên vài câu, Lý Mạnh cười lắc đầu.nói:

““Đội quân ở huyện Lan Dương làm bậy quá nhiều, Nếu ta không diệt trừ những tên cầm thú này, vậy thì thật có lỗi với trời, cho họ một bài học, tránh sau này làm hại tới dân chúng”.

Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, Triệu Năng biết đại soái mình đã ra quyết định rồi. liền ngập ngừng rồi lại nói:

“Nếu đã như vậy, không phải là không để người nào chạy thoát mà là không để lại người nào mới đúng”.

Lý Mạnh cười ha ha. vỗ vỗ vai Triệu Năng, cao giọng nói:

“Đúng là như vậy. mau đi chuẩn bị đi”.

Từ thành Khai Phong tới bến đò Triệu Bì Trại, mất gần hai ngày rưỡi, trên đường đi thật là có thể để binh lính, trang bị nhẹ tiến tới, vì phía sau là đại đội mang quân nhu lương thảo, còn bên bến đò lại vận chuyển quân nhu, kho hàng, các binh lính mang theo hai ngày lương khô là được.

Hai ngày lương khô nhẹ như vậy, phân lượng này cũng không có gì quá gánh nặng, để lại bốn doanh bốn nghìn người bảo vệ đại đội vận chuyển quân nhu lương thảo. Lý Mạnh dẫn binh mã còn lại chạy gấp về phía huyện thành Lan Dương. Triệu Năng, Mã Cương cũng cùng dẫn đầu.

Các binh lính hộ tống quân nhu lương thảo đều lão binh của doanh Giao Châu, còn lên đường hành quân gấp chính là các tân binh.

Lần này từ Sơn Đông tới Hà Nam, mục đích chính là luyện binh, nhưng sau khi tới Hà Nam, mặc dù thanh thế chiến đấu cờ hiệu tung bay không nhỏ, nhưng có nhiều tân binh vẫn chưa có được kinh nghiệm thực chiến, hành động lần này, lại dẫn theo những tân binh kia đi.

Xưa nay doanh Giao Châu thay phiên xét duyệt, cũng là một cách kiểm tra huấn luyện tân binh, nhưng không khỏi nhìn không thau triệt. hơn nữa trong vận động thực chiến, cái gì Cũng có thể kiểm tra rõ, hành quân gấp là một trong những phương thức kiểm tra tố chất cơ thể và phối hợp đội hình tốt nhất của binh lính.

Nhưng mà duy trì rất tốt, đội quân Mã Cương dẫn đầu cơ bản không có sai sót gì, đội quân của Triệu Năng, hành động hơi chậm một chút, nhưng luôn giữ vững đội hình.

Lý Mạnh thầm nghĩ, nếu là đội quân của Trần Lục là chạy nhanh nhất, nhưng đội ngũ chắc chắn cũng là đội loạn nhất. Trương du kích của Tả quân cầm đầu hơn sáu nghìn quân binh, cuộc sống ở huyện thành Lan Dương vô cùng thoải mái, thành trì nhỏ này không lớn, người cũng không đông.

Sáu nghìn binh lính ra tay cướp bóc, hoàn toàn không chia đủ lãi. Từ ngày Tôn Chí Dương chạy ra khỏi huyện thành, cư dân trong thành chết gần ba phần, Trương du kích đó sợ giết sạch cả thành, không giải thích rõ được, mới bố trí đội quân trực thuộc đàn áp trong thành.

Nhưng người vẫn cứ chết, mấy thiên tổng bên dưới tìm vài cô em trẻ tuổi xinh đẹp cho Trương du kích đưa tới nha môn tri huyện, còn đồng ý, số tiền bạc của cải cướp được trong thành, chắc chắn sẽ có bốn phần của Trương du kích, nhận được câu trả lời thuyết phục này Trương du kích mới yên tâm hưởng lạc trong nha môn.

Những người chết đi đều bị chém đầu, vứt từ tường thành ra bên ngoài, dù sao quân đội mình cũng ở lại đây không quá mười ngày mà thôi. thời tiết này, những thi thể này cho dù hư thối truyền phát bệnh dịch cũng phải một thời gian nữa.

về phần những cái đầu chặt đi đó, lấy vôi vung lên, đợi bố chính sứ ti Hà Nam và quan phủ Khai Phong tới, sẽ đem những cái đều này làm quân công báo lên trên.

Chuyện lo lắng duy nhất chính là hôm đó huyện lệnh huyện Lan Dương vội vã chạy về phía thành Khai Phong, lúc đó quá chủ quan, sao lại để tên huyện lệnh đó chạy đi xa như vậy.

Nhưng điều Trương du kích này lo lắng chính là nếu huyện lệnh này tới phủ Khai Phong cáo trạng, gây tới bên Tả đại soái, mặc dù không trừng phạt gì. nhưng chắc chấn sẽ chửi mắng một trận. Tiền bạc gái gú không dễ gì chiếm đoạt được trong huyện thành Lan Dương lại phải đưa lên đại soái một phần, hơn nữa còn phải là phần lớn, như vậy thật không đáng.

về phần quân doanh binh mã Sơn Đông gần đó, Trương du kích không để ý tới, một là người bên đó ít hơn bên mình nhiêu, hai là việc đánh cướp trong thành, cùng coi trọng tới trước tới sau, nếu Tả quân chúng ta vào huyện thành Lan Dương trước, thì địa bàn này là của chúng ta.

Binh mã Sơn Đông các ngươi không tới cướp, đó là các ngươi không ra tay trước, không thể trách bọn ta tới chiếm địa bàn trước được, về phần đi tàn sát đại doanh Sơn Đông ở bến đò,cũng có người từng nói với Trương du kích nhưng bị hắn thóa mạ một trận, nói là chúng ta nghèo thế nào ngươi còn không biết sao, Sơn Đông quỷ quái gì đó lại càng quần không đáy, hơn nữa. ngươi xem đối phương hạ trại như vậy, đánh tới thế nào?

Dù sao quy tắc những năm này, quân đội các khu vực khác nhau nước sông không phạm nước giếng, dù sao ta đứng vững ở huyện thành Lan Dương rồi, bất di bất dịch, ngươi muốn làm gì ngoài thành thì làm, không liên quan tới ta.

Binh mã của Tả Lương Ngọc từ khi tới đóng quân ở phủ Nam Dương, lại không ngày nào dừng chân, hoặc là chiến đấu với bọn lưu phỉ ở vùng Hà Nam, Giang Tây, hoặc là đám người Dương Tự Xương cầm đầu ở vùng Hồ Quảng, Tứ Xuyên chiến đấu với Trương Hiến Trung, Lã Như Tài, không ngừng bôn ba khắp nơi, tất nhiên cũng không ngừng gây họa ven đường.

Từ Hồ Quảng thoát thân tới Hà Nam, mặc dù có đại loạn như Lý Tự Thành, nhưng có chút thời gian yên ổn, binh mã dưới trướng hắn, vừa vặn có thời gian nghỉ ngơi hồi phục.

Nhưng dân chúng Hà Nam lại gặp nạn rồi, Trương du kích dẫn binh ở trong huyện thành Lan Dương, vô cùng thoải mái, dùng đồ dự trữ trong thành, còn có thể mang dân chúng ra dọa cho khiếp đảm, thật là chuyện vui không cùng.

Trương du kích này sống trong nhà của huyện lệnh, những thiên tổng khác lại tự tìm ở trong các nhà giàu có, những nhà giàu có này, nếu nghe lời, để con gái xinh đẹp lại cho mình hưởng thụ, giam giữ nam đinh vào nhà sau, nếu không nghe lời, tất nhiên giết toàn bộ các nam đinh rồi.

Trương du kích cầm đầu đội quân yểm trợ Tả quân này, trong thiên tổng Cũng có người họ Trương, Trương thiên tổng và Trương du kích này nghe nói là đồng hương, cũng là chỉ huy có sức chiến đấu mạnh nhất đội, được bố trí ở hướng đông của thành.

Các quan quân Tả quân này không có khái niệm luyện binh gì, không dễ gì có thời gian nghỉ ngơi, Trương thiên tổng này ngày nào cũng ôm tiểu lão bà của các nhà giàu có ngủ tới tận trưa.

Nhưng cuộc sống thế này mới được vài ngày, sáng sớm hôm nay đang ngủ ngon, lại bị thân binh vội vã tới đánh thức. Trương thiên tổng này còn đang mơ màng, tức giận tát cho thân binh đó mấy cái bạt tai.Nhưng sau khi nghe thân binh bẩm báo xong, vội vàng chạy theo lên đầu thành.

Quan binh Tả bộ bình thường hoàn toàn không có người trông coi thành, lúc này còn sớm, Trương Thiên tổng tới đầu thành, mới nhìn thấy hơn chục người, thưa thớt, nhưng tròn mắt há miệng nhìn dưới thành.

"Thiên tổng gia, trời vừa sáng đã nhìn thấy số binh mã này dưới thành, không biết tới từ lúc nào” Thân binh đó nói lắp ba lắp bắp,Trương Thiên tổng toát mồ hôi lạnh, đối diện cổng đông huyện thành Lan Dương có mấy vạn quân binh đã xếp hàng dưới thành.

"Làm thế nào bây giờ..mau đi báo....”

Trương thiên tổng nói năng lộn xộn.

"Ầm ầm”.

May tiếng vang lớn dưới thành, giọng hắn bị át đi trong tiếng rít.
— QUẢNG CÁO —