Thuận Minh

Chương 333: Đoạt Từ Châu - tư tài lộ! (1+2+3)



Ngô Gia Vệ nổi tiếng trên quan trường Nam Kinh nhờ việc dám phát biểu ý kiến của mình, khi làm việc hắn rất ít khi nghĩ đến quy tắc trên quan trường, mặc dù mỗi lần nói đều nói đúng vào điều quan trọng, đại khái là lúc nào cũng có thể thổi lên làn gió mới vào cái giới quan trường ngu dốt này. những lời mà ông ta nói đều có thể được giải quyết một cách viên mãn cho nên có được sự đánh giá khá tốt.

Nhưng sự liều lĩnh lỗ mãng của ông ta kiểu gì thì kiểu cũng làm người khác cảm thấy không yên tâm. binh bộ thượng thư Nam Kinh mấy lần muốn viết tấu chương tiến cử thăng chức cho vị đồng liêu này. do dự nhiều lần vẫn là không viết, các cao quan huân quý khác cũng là ý kiến tương tự. một người lỗ mãng như thế này. làm việc quả thực làm người khác không thể yên tâm được, hiện nay đè nén trong tay làm tiên phong mờ đường cho mình, ngộ nhỡ sự việc không thỏa đáng thì còn có thể dùng để gánh trách nhiệm. Nếu như để ông ta thăng quan tiến chức, mình sẽ phải chia sẻ trách nhiệm cùng với ông ta, không những thế khi quan chức của ông ta cao hơn rồi thì mình cũng không thể khống chế được, ông ta nếu như lại giở thói gàn bướng của mình rồi gây trở ngại cho mọi người thì sẽ không hay.

Có điều Ngô Gia Vệ quả thực là có chút gì đó của bậc quan cương trực, mặc dù mãi mà không được thăng chức, lời nói vẫn là thẳng thắn bộc trực, không có chỗ nào né tránh gì cả.

Lần này đám buôn muối lậu của Đãng Sơn vệ sở bị Phương gia kiện, binh bộ thượng thư. thủ bị và thái giám trấn thủ của Nam Kinh cùng nhau hợp bàn nhiêu ngày, vẫn là không biết phải giải quyết thế nào. muốn phái binh sĩ đến để đàn áp cũng là không biết phái ở đâu đi. còn trình lên kinh thành điều đi binh mã, nhưng quân lương thì vẫn là do Nam Kinh chi trả, hai bên rất nhanh liền toạc ra với nhau nhưng vẫn là không có cách nào triệu tập được binh mã. hiện nay hoàn toàn không có binh lực để huy động, nếu như phái quan văn đến để hỏi tội. hiện giờ không giống như triều trước khi mà một quan văn có thể dọa cho quan võ hồn bay phách lạc. hiện giờ binh sĩ tên nào tên nấy ngang ngược càn quấy, làm không cẩn thận có khi còn gây nên binh biến.

Bất luận là ai để ra phương án gì. đến lúc đó nếu như có sơ xuất thì người chịu trách nhiệm sẽ là người để xuất đó. cục diện hiện nay của thiên hạ, những chuyện có liên quan đến binh loạn, tội là lớn nhất, ai cũng không muốn nói những câu thừa thãi nào.

Vẫn là Ngô Gia Vệ thẳng thắn chính trực, trực tiếp nóỉ:

“Nếu như tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đã đóng quân ở phủ Duyệt Châu và phủ Hoài An. nghe nói ở phủ Quy Đức ông ta cũng có quân đóng ở đó. vậy thì vùng Từ Châu cũng được xem là nằm trong tầm với của ông ấy. chi bằng để cho Lý Mạnh phái quân đến thay thế. chúng ta chỉ cần viết văn thư xuống, đợi cho quân binh của Lý Mạnh xung đột với Đãng Sơn vệ là được rồi. dù gì chúng ta cũng là phái có câu trả lời với Phương gia”.

Không giống với Khổng phủ Sơn Đông và những người không hiểu thực lực của Lý Mạnh, những quan viên của Nam Trực Lệ này đều biết binh mã của Lý Mạnh hoành hành bá đạo. vốn dĩ là đóng ở Hải Châu, nhưng một thời gian qua đi. không hiểu tại sao. quân Sơn Đông không ngờ lại đóng quân ở Lưỡng Hoài.

Cách hành sự như thế này. quân tướng như thế này. nhưng lại điềm đạm như vậy. những cao quan của Nam Kinh này đều cảm thấy Lý Mạnh quả thực là có vấn đề. trong tương lai không biết chừng sẽ gây nên đại loạn gì đó.

Nếu đã là một nhân vật nguy hiểm như vậy. cứ ít quan hệ với hắn thì tốt hơn. đặc biệt là những chuyện như là để hắn đến đóng quân ở Từ Châu, sau này nếu như gây ra chuyện gì. chắc chắn sẽ làm liên lụy đến nhau.

Hiện nay thủ phụ bên phía kinh thành dường như đang được thay như đèn bão. các chức vụ như thượng thư thị lang cũng là không an toàn, không biết chừng đến một lúc nào đó bị phái ra ngoài làm đốc sư giám quân, rồi sau đó vì nguyên nhân nào đó mà đột nhiên mất đầu. vốn dĩ mọi người cảm thấy Nam Kinh được thả lỏng, đến kinh thành mới là chính đồ. hiện giờ kinh thành giống như một hố lửa. vẫn là đừng động vào thì hay hơn. sống ở thành Nam Kinh phồn hoa này đúng là tốt hơn nhiều.

Mỗi người đều không muốn nhiều chuyện tránh phải nhận trách nhiệm mà mất chức quan, mặc dù chuyện này suy đi tính lại. cũng chỉ có Lý Mạnh xuất binh thì mới là phương pháp thỏa đáng nhất. Nhưng ai cũng không muốn nói ra trước, hiện giờ binh bộ thị lang của Nam Kinh là Ngô Gia Vệ đã nói ra. vậy thì trách nhiệm sẽ là do hắn ta gánh vác. mọi người cùng nhau xem náo nhiệt là được.

Nếu như Ngô Gia Vệ đã đề xuất ra. trách nhiệm đã có người gánh vác. vậy thì mọi người đều vui vẻ. không hề có ý kiến gì khác, cũng xem là có được lời phúc đáp cho Phương gia.

Nhưng các cao quan trong thành Nam Kinh đều dùng thái độ xem Ngô Gia Vệ như một tên ngốc, nghĩ thầm tên binh bộ thị lang Nam Kinh này vẫn được xem là nhìn sự việc chuẩn xác. nhưng làm việc thì lại là quá hấp tấp. không biết quy tắc thường thắng bất bại của giới quan trường là nói ít giập đầu nhiều, tên Ngô Gia Vệ này còn ra sức tự đổ trách nhiệm lên đầu mình, đúng là tự chê mạng mình sống lâu quá. Ngô Gia Vệ đương nhiên cũng muốn thăng thêm vài cấp quan, nhưng hắn bắt đầu từ khoa cừ, Trịnh gia đầu tư cho hắn một lượng tiền lớn. còn cả những sự giúp đỡ ngầm, từng bước từng bước đi được đến ngày hôm nay. hiện giờ hắn đã gắn kết quá chặt với Trịnh gia. căn bản là không thể làm trái với chỉ lệnh của đối phương. Nửa đêm nằm ngủ. Ngô Gia Vệ thường xuyên bị giật mình tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi. cuộc sống như thế này. hẳn cũng không biết có phải là điều hẳn muốn không.

Có lúc Ngô Gia Vệ cũng chỉ biết lôi những lời như thế này ra để tự an ủi mình, làm quan là vì điều gì. thứ nhất là vì danh tiếng, thứ hai là vì tiền tài. hiện nay Trịnh gia chu cấp cho mình số tiền lớn như vậy, bên ngoài mình cũng là có danh tiếng là người dám nói. hà tất phải nghĩ nhiều làm cái gì!

Hiện giờ có người lộ mặt để xuất phương án. vậy thì phát văn kiện đi làm. dù gì thì cũng là chuyện do người khác làm.

Không ai nghi ngờ gì việc Ngô Gia Vệ đứng ra trực ngôn, Bởi vì trong mắt họ. binh bộ thị lang Ngô Gia Vệ và tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh căn bản là không có liên quan gì đến nhau, dù thế nào cũng sẽ không có sự đính dáng gì đến lợi ích. đoán chắc hắn ta cũng chỉ là muốn lập thêm được chút công tích, vậy thì mình cũng không có lý do gì để chặn đường hẳn cả.

Thủ tục giữa các nha môn của thành Nam Kinh cũng xem là thần tốc. rất nhanh được Ngô Gia Vệ viết xong tấu chương rồi gửi đi từng cấp một. chỉ còn đợi bên phía kinh thành phê chuẩn nữa là được.

Đó là sự việc của trung tuần tháng chạp, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng xem là có thể tiếp tục sống cuộc sống thái bình, không cần phải lo lắng cho sự việc bên phía Từ Châu nữa. để cho tên Lý Mạnh đó đau đầu mà làm.

Đối với các quân tướng của thời đại này mà nói hoàn toàn không phải địa bàn càng lớn thì càng tốt. Bởi vì quân đội cốt cán nhiều như vậy. đạt được chức quyền đóng quân ở nơi nào đó. kể cả là anh không duy trì trị an. không đi đóng quân, nếu như chỉ đi cướp bóc giết người thì cũng cần phái quân đội đến đó.

Phái quân đội đi. cũng đồng nghĩa với việc làm yếu đi lực lượng của mình, không những thế sau khi tướng dẫn quân sau khi đến nơi này. thường sẽ có suy nghĩ muốn độc lập tách ra. dù gì thì nguồn gốc thực lực của các tướng đều đến từ thân binh của mình. Ưu thế của thượng cấp đối với cấp dưới cũng chỉ là do thân binh nhiều hơn mà thôi. Triều đình hạ chỉ xuống, nói là vùng đất này thuộc quyền trấn thủ của tướng quân này, vậy còn ai quan tâm xem thượng cấp của mình là ai? Từ đó nhẹ nhàng dễ dàng phân hóa được đội quân này.

Những điều này không nói Từ Châu vốn dĩ không phải là nơi giàu có gì. các thế lực địa phương cũng là cực mạnh, mệnh lệnh của quan phủ không thông suốt, phần lớn các sự việc đều phải nhờ đến những trướng lão của địa phương xử lý giúp. Các đội quân đến Từ Châu, muốn vơ vét tiền của địa phương là rất khó. chỉ cần hơi nghiêm khắc một chút là sẽ kích động dân làm loạn, dân chúng vây đánh quan phủ. tấn công quân doanh, những sự việc như thế này không phải là hiếm. Cho nên mọi người đều cảm thấy. Lý Mạnh chưa chắc đã cam tâm tình nguyện đến đây. chưa biết chừng hắn sẽ cải lệnh, rất nhiều quan viên đều đang chờ đợi Ngô Gia Vệ bị làm mất mặt. xem cú tát này của Lý Mạnh nặng như thế nào.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của các quan viên Nam Kinh này là. tấu chương của binh bộ thị lang Nam Kinh Ngô Gia Vệ sau khi được thảo luận, khi khoái mã mang tấu chương đi còn chưa kịp rởi khỏi cổng thành Nam Kinh, thì doanh trại Giao Châu đã có sứ giả xuất hiện ở Từ Châu.

Quân đội đóng ở phía tây Từ Châu của Đãng Sơn vệ sở. mặt phía tây Từ Châu này chính là Hà Nam. vùng đất đó không hề thái bình, vẫn là đóng quân ở trong thành Từ Châu thì thoái mái nhất.

Đội quân chưa đến 2000 người của Đãng Sơn vệ sở đều ở trong thành Từ Châu, người đứng đầu của chúng là vệ sở chỉ huy sứ. đó là cách xưng hô thường ngày của mọi người, do trong vệ sở đều những quân hộ trồng ruộng, muốn ra ngoài đánh trận thì hoàn toàn không phải là chiếu theo cách bố trí của vệ sở. trong văn thư của quan phủ đội quân này được gọi là doanh trại Đãng Sơn.

Chỉ là binh mã của bản hương bản địa. mọi người đều gọi theo cách xưng hô đó. vệ sở chỉ huy sứ của Đãng Sơn vệ sở này họ Đơn tên Sơn là một lão đầu hơn 50 tuổi.

Đừng thấy chỉ có 1 nghìn sáu, bảy trăm binh mã này mà khinh thường, trong thành Từ Châu này. Đãng Sơn vệ sở này ngang với thái thượng hoàng, các đại tộc cường hào bên ngoài thành có thể huy động được số lượng lớn các tráng đinh, nhưng những cư dân trong thành thì không ai có được cái năng lực đó. Đãng Sơn vệ đương nhiên là có tiếng nói nhất, đến tri châu Từ Châu cũng là không nói gì được chúng.

Nhưng đây là bản hương bản địa. có muốn gây họa thì cũng không thể hạ thủ quá tàn độc. nhiều lắm thì chúng cũng chỉ là đến mức độ ức hiếp người dân mà thôi, cuộc sống cũng chẳng sung sướng gì. nhưng quãng thời gian trước cuộc sống của Đãng Sơn vệ sở đột nhiên tốt lên rất nhiều, tiền bạc trong tay cũng nhiều lên không ít. theo như lời của tú bà trong thanh lâu nói. những tên lính này cũng đột nhiên trở nên hào phóng.

-o0o-

Nhưng cũng chỉ là hào phóng được trong mấy ngày ngắn ngủi, thời gian tiếp theo đó không biết xảy ra chuyện gì. những tên binh sĩ Đãng Sơn thường ngày quen thói hoành hành bá đạo đó đột nhiên trở nên yên tĩnh. cả ngày lẫn đêm đều ngoan ngoãn ở trong quân doanh, quả thực là quá sức làm người ta kinh ngạc.

Theo lời một số người có tin tức nhạy bên ở trong thành nói. Đơn chỉ huy sứ của Đãng Sơn vệ sở mấy ngày này đang tiến hành trao đổi bàn bạc với tri châu đại nhân, nói là muốn đến huyện Tiêu Sơn đóng quân.

Có đội quân này ở đây. tri châu lúc nào cũng cảm thấy đau đầu. nhưng nếu không có đội quân này thì Từ Châu sẽ trở thành trống rỗng hoàn toàn, chỉ cần hơi có sự hỗn loạn thì sẽ biến thành đại họa, vẫn là không thể để cho đội quân này đi. hai bên nhất thời giằng co với nhau, hôm nay tri châu Từ Châu còn phải phái người đến mời hợp bàn. nhưng bị thân binh của tên Đơn chỉ huy sứ đó chặn đuổi về, nói là Đơn chỉ huy sứ hôm nay có khách quý.

Người khách quý này chính là phó thống lĩnh của Diêm Bang Sơn Đông là Giang Hiển Xước, sắp đến năm mới. lại là thời tiết lạnh. lẽo. đi băng thuyền không tiện, không những thế. đội binh mã chưa đến 2000 người này. phái đại quân đến tiêu diệt quả thực có chút chuyện bé xé ra to. chi bằng cứ nói chuyện trước, xem có khả năng giải quyết trong hòa bình không.

“Giang lão đệ. binh sĩ trong tay của lão ca ta đều theo ta từ xưa. đều là bà con thân thích, lại là vào sinh ra tử cùng ta nhiều năm như vậy. lão ca ta đúng là không nỡ”.

Giang Hiển Xước ngồi trên ghế. nhìn tên Đơn Sơn này nói chuyện với mình, rõ ràng là đang nói đến chỗ động tình cảm. còn đưa tay lên lau nước mắt. cũng không biết là có rơi nước mắt thật hay không, nhưng đối mặt với những loại người như thế này. Giang Hiển Xước hoàn toàn không có thái độ thận trọng như ở trong doanh trại Giao Châu, hắn cười lạnh lùng nhìn đối phương diễn kịch.

Quả nhiên, tên Đơn Sơn này sau khi lau xong nước mắt. khịt mũi mấy cái rồi tiếp tục nói:

“Mười năm lượng một người quả thực là quá ít. thêm một chút đi. đều những hảo hán tử vừa có thể đánh trận vừa có thể trồng ruộng, hơn nữa binh khí áo giáp của họ lão ca ta cũng không cần nữa, cứ tính như vậy dù thế nào cũng phải 50 lượng một người chứ".

Giang Hiển Xước đến đây để nói chuyện. đặt điều kiện của Sơn Đông, yêu cầu hắn giải tân binh mã trong tay, bên phía doanh trại Giao Châu sẽ có sự bồi thường nhất định về tiền bạc. tên Đơn Sơn đó là địa đầu xà đóng quân nhiều năm ở vùng Lưỡng Hoài này, tự nhiên là cũng biết sự lợi hại của binh mã Sơn Đông, cũng không nói những lời hư tình giả ý, trực tiếp nói luôn điêu kiện.

50 lượng một người, tầm cỡ hơn 6 vạn lượng bạc mất đi. lấy đâu ra chuyện tốt như vậy, Giang Hiển Xước ở bên ngoài là phó thống lĩnh của Diêm Bang Sơn Đông, sát phạt quyết đoán, cũng là có bản sắc của đại hào giang hồ. sau khi tên Đơn Sơn này mở miệng, hắn lập tức cười nhạt phản bác lại:

“Đơn lão ca. những binh đinh này của ông tôi cũng từng gặp. tên nào tên nấy chả khác gì những con bệnh, còn số áo giáp binh khí cũ nát đó cũng đám nói ra. Hơn nữa. những binh đinh của Đãng Sơn vệ này có thể đánh nhau không, những tên đến châu Tế Ninh đó chắc là mạnh nhất rồi phải không, còn không là buổi tối bị lôi ra ngoài chặt đầu. 15 lượng một người đã là ân điển của đại soái nhà chúng tôi rồi”.

Tên vệ sở chỉ huy sứ Đơn Sơn đó bị đối phương bóc mẽ, trên mặt cũng không có chút sắc đỏ, vừa cười hi hi vừa tiếp tục nói:

“Người như lão ca ta đây, giao binh lính của mình ra, vậy thì ta sẽ biến thành một phế vật, nếu không thêm một chút tiền để dưỡng lão, kiểu gì cũng sẽ tự cảm thấy có lỗi với bản thân, nói thế nào thì chúng ta cũng là quan binh của triều đình Đại Minh, không thế nào hàm hồ được".

Nghe đến đây. Giang Hiển Xước đập nát bát trà trong tay lên mật bàn. quát lớn:

“Đừng có không biết tốt xấu, Đãng Sơn vệ các ngươi buôn bán muối lậu. xúc phạm đến điều kỵ úy của Sơn Đông, lúc này nói chuyện với các ngươi đã là cho các ngươi cơ hội rồi. Đơn Sơn. ngươi đừng có quá đáng đến mức không thể thu dọn. đến lúc đó mọi người đều xấu mặt”.

Bị một tên nhỏ hơn mình hai mấy tuổi, còn là không có phẩm cấp gì chỉ vào mặt mà quát, nụ cười trên mặt của Đơn Sơn cũng là không còn giữ được, nhảy đựng ngược lên khỏi ghế. chỉ vào mũi Giang Hiển Xước mà chửi:

“Thằng nhóc lông còn chưa rụng hết nhà ngươi đám nói với ta như vậy. Đừng có ép lão tử. đến lúc đó lão tử đóng cổng thành, giết ngươi trước, sau đó đánh bài cá chết thì lưới cùng rách với Sơn Đông các ngươi”.

Đơn Sơn sau khi chửi xong mấy câu này liền phát hiện ra. Giang Hiển Xước ngồi ở phía đối diện sắc mặt không thay đổi. nhìn ánh mắt của hắn càng ngày càng lạnh. lùng. Đơn Sơn càng hét càng thấy mình vô lực. Giang Hiển Xước ngồi ngay ngắn ở đó. nói một cách lạnh, lùng;

“Đơn chỉ huy sứ. đừng tự để cao mình quá. nếu như ông quả thực đám hành động ngông cuồng, trong vòng ba canh giờ. binh mã Sơn Đông sẽ tiến vào thành Từ Châu này”.

Câu này được nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng nghe thế nào thì cũng không giống lời nói dối. Đơn Sơn lúc này cứng người đứng ở đó. mồ hôi lạnh từ từ chảy từ trán xuống, một lát sau mới lộ ra một nụ cười như khóc, khẩn cầu nói:

“Vừa nãy lão Đơn ta bị diêm khí mê tâm. chúng ta cứ từ từ nói...

Ngày 25 tháng chạp năm Sùng Trinh thứ mười bốn,1 nghìn 600 lính của Đãng Sơn vệ bỏ vũ khí xuống, quay trở về Đãng Sơn vệ, trang đầu của điền trang doanh trại Giao Châu tại phủ Quy Đức - Hà Nam và phủ Duyệt Châu - Sơn Đông xây dựng thêm điền trang tại Đãng Sơn vệ. 1600 quan binh đó của Đãng Sơn vệ đều trở thành điền hộ của trang viên này. Tên vệ sỡ chỉ huy sứ Đơn Sơn đó trở thành phó trang đầu của điền trang này. bắt đầu chiêu mộ dân lưu vong của Tô Bắc và Hà Nam. trồng trọt chăn nuôi.

Theo tính toán của doanh trại Giao Châu, có lẽ những quan binh của Đãng Sơn vệ này sẽ có chút chống đối. nhưng theo thông tin được phản ánh lên trên, các quan binh của Đãng Sơn vệ không hề có sự chổng đối mà ngược lại rất vui vẻ. quân hộ vốn dĩ là thân phận thiếu sự tự do. thân phận điền hộ của trang viên đồn điền đối với họ mà nói thì không có gì là khác nhau cả.

Không những thế sau khi vào đồn điền, các điền trang của Hà Nam và Sơn Đông đều chia lương thực để cứu tế. không ngờ còn có thể ăn no. điều này quả thực tốt hơn nhiều so với cuộc sống trước đây của chúng.

Đối với chúng mà nói. huyện Đãng Sơn vốn dĩ là vùng đất quê hương của chúng, có thể được ăn no mặc ấm trên vùng đất quê hương, cuộc sống như thế này cho dù thần tiên đến thì họ cũng không đổi.

Cho Đơn Sơn một chức vụ phó trang đầu. mỗi người 18 lượng bạc. người chiếm được nhiều tiện nghi nhất từ việc này là lão già này. Đơn Sơn đạt được chức vụ phó trang đầu quả thực đúng là vui không kể xiết, nghĩ thầm ít nhất thì cả đời này không còn phải lo lắng gì cả. nhưng hắn vẫn là thấp thoáng có chút lo lắng trong lòng.

Sự lo lắng này của Đơn Sơn và thái độ của những người của thành Nam Kinh là giống nhau, xung quanh Từ Châu toàn là những đại tộc hào môn. không những thế quan niệm hương thổ của những người này là cực kỳ nặng nề, binh mã bên ngoài tiến vào đóng quân, chắc chắn sẽ gây nên sự chống cự của địa phương. kể cả việc xảy ra xung đột cũng là rất có khả năng.

Đến lúc đó triều đình trách tội, mọi người đều không có trách nhiệm gì, muốn trách thì trách tên ăn nói bậy bạ là binh bộ thượng thư Nam Kinh Ngô Gia Vệ, và tên không biết tốt xấu chỉ muốn mở rộng địa bàn của mình là tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, Nhưng những cường hạo địa chủ lớn của Từ Châu lần này đều ngoan ngoãn để cho binh mã của doanh trại Giao Châu tiến vào đóng quân, còn có sự thiết lập của điền trang Đãng Sơn vệ, họ đều không dám có sự phản đối gì và phản ứng chống cự nào. hễ là người có thể nói vài câu thì đều những câu khen ngợi, còn những người không có tư cách để nói thì đều hết sức có thể tài trợ lương thực.

Những tộc lớn này của Từ Châu, từ lâu khi Trương Giang đóng quân ở Hải Châu đã bị làm cho vừa sợ vừa khuất phục một cách tuyệt đối.

Bốn nơi là phủ Quy Đức. Từ Châu, phủ Hoài An. phủ Dương Châu được nối liền lại với nhau trước năm mới năm Sùng Trinh thứ 15. không giống với khái niệm khống chế địa phương ở thời đại này. Đối với hệ thống của doanh trại Giao Châu mà nói. nơi nào đó chỉ cần xây dựng điền trang đồn điền thì nơi đó sẽ bị khống chế tuyệt đối trong tay của Lý Mạnh.

Mượn cơ hội lần này lão đại của Phương gia là Phương Ứng Trung có dị tâm, rồi thì tàn binh của Từ Châu buôn muối lậu. Lý Mạnh lại mở rộng được thêm địa bàn của mình ra một chút. Liên kết phủ Quy Đức với phủ Hoài An lại với nhau, như vậy quân Hoài Dương lúc nào cũng có thể đi qua Từ Châu để chi viện cho Quy Đức.

Trong mắt người ngoài, Lý Mạnh có không biết hơn đi chẳng nữa. hắn cũng là quan tổng binh của Đại Minh, triều đình không cho hắn một đồng nào. nhưng hắn lại có thế đóng quân ở nhiều địa bàn như vậy. tên Lý Mạnh này vẫn quả thực là một tên ngốc, cho rằng chiếm được địa phương là sẽ uy phong sao?

Đương nhiên, Lý Mạnh và hệ thống doanh trại Giao Châu hoàn toàn không hề nghĩ như vậy....

Địa bàn của Lý Mạnh được mở rộng, theo lý mà nói thì binh mã trấn thủ cũng phải được tăng lên, trên thực tế đối với Sơn Đông mà nói. dựa vào đội bảo vệ điền trang là đã có thể dẹp yên địa phương, đội ngũ được tạo thành từ các tráng đinh này. chỉ cần được vũ trang, đối phó với đại bộ phận giặc cướp và quan binh của Đại Minh cũng rất nhẹ nhàng đơn giản.

Nhưng đội bảo vệ điền trang không được phía quốc gia thừa nhận là được vũ trang. Lý Mạnh cũng không muốn thừa nhận đây là lực lượng được vũ trang, địa bàn được mở rộng. Lý Mạnh vừa khéo lấy lý do này để mở rộng quân đội trong tay mình.

-o0o-

Quân Hoài Dương chuẩn bị được mở rộng thành hai vạn, quân Đăng Châu và quân Lai Châu chuẩn bị được mở rộng lên mỗi quân 2 vạn 5 nghìn người, binh mã của doanh trại cũ và quân Duyệt Châu cộng lại tổng cộng được mở rộng đến 4 vạn.

Nếu như thật sự có thể mở rộng được đến quy mô này. cộng thêm lực lượng vũ trang hỗn tạp của phủ Quy Đức. binh mã trong tay của Lý Mạnh gần như là có 12 vạn người.

Đại quân mười mấy vạn người, nghe thôi đã thấy kinh người, nhưng xét cho cùng thì cũng không được xem là đại quân gì. triều đình có ba tổng binh ở Bắc Trực Lệ. các đội quân tạp nham cộng lại với nhau cũng được mười mấy vạn.

Còn về liên quân của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài ở Hà Nam. tự xưng là đông đến trăm vạn, còn tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc hiện giờ được xem là có đại quân 30 vạn....

So sánh như vậy thì cảm thấy dường như mười mấy vạn quân của Lý Mạnh hoàn toàn chẳng có gì đáng nói không những thế triều đình cũng không lo lắng, dù gì hộ bộ binh bộ ở kinh thành chỉ thừa nhận tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh có 2 vạn 5 nghìn binh, không những thế đã năm nay chưa rót xuống một đồng nào. có tiền thì ngươi tự đi mà nuôi quân.

Đối với Lý Mạnh mà nói mở rộng quân đội hơn ba vạn người, có hai vấn đề cần phải đối mặt. thứ nhất là nguồn lính thích hợp không nhiều, còn tiếp tục trưng binh từ trong các điền trang thì sẽ ảnh hưởng đến các tráng đinh làm đồng. Thứ hai là quân phí. tỉ lệ xuất binh từ điền trang càng ngày càng ít. nếu như chiêu binh từ tầng lớp bình dân. thì hao phí tiền quân lương và binh khí sẽ bị tăng lên.

Đối với doanh trại Giao Châu mà nói. tình hình tài chính hiện nay như là đang đi trên sợi dây thép, điền trang của phủ Quy Đức và Từ Châu đều mới được lập ra. vẫn chỉ trong giai đoạn đầu tư chưa sản xuất được gì.

Không những thế. năm Sùng Trinh thứ 14 trong trận đại chiến với sấm quân và liên quân của Lý Tự Thành với La Nhữ Tài sau này. đều tiêu hao một lượng lớn quân phí của Lý Mạnh, túi tiền của Lý Mạnh hiện giờ lại là biến thành eo hẹp.

Phải tìm cách gì đó để kiếm tiền, lợi nhuận từ việc buôn muối lậu trên thực tế là một con số thay đổi không nhiều, còn hải mậu thì chỉ hạn chế trên thuyền, Trịnh gia trước giờ đều đang khống chế số lượng thuyền trên biển của Sơn Đông, sự phát triển như thế này của doanh trại Giao Châu, khó tránh việc làm cho Trịnh gia đề phòng, họ sợ doanh trại Giao Châu độc lập kinh doanh hải mậu. chiếm mất thị trường của họ.

Lợi nhuận từ việc làm thương mậu của thương hàng Linh Sơn. so sánh với hải mậu và muối lậu thì quả thực là không đáng nhắc đến. thậm chí nhiều lúc còn phải bỏ tiền rạ thương hàng Linh Sơn chủ yếu là tồn tại với vai trò tai mắt của doanh trại Giao Châu.

Điền trang về cơ bản không có thu nhập về tiền bạc. điền trang ngoài việc cung cấp lương thực ra thì không có cống hiến nào khác về vàng bạc.

Lúc phát quân lương còn phải mua bên ngoài với số lượng lớn. và đều cần phải có tiền, đặc biệt là những thứ như thuốc súng, số lượng lớn hỏa khí của doanh trại Giao Châu có nhu cầu rất lớn về thuốc súng, mà số thuốc súng này thì lại là cần phải thông qua Trịnh gia để mua của người Tây đương, nhưng đó là những vụ làm ăn phải có tiền tươi thóc thật thì mới làm được.

Thiếu tiền ! Đó chính là nguyên nhân mà ngày nào Lý Mạnh cũng cảm thấy sầu não.

Tiết xuân năm Sùng Trinh thứ 15. các nơi của Sơn Đông ít nhiều có bộ dạng của sự thái bình, các điền hộ của điền trang đều nhận được chỉ lệnh của bên trên, thưởng tiền xông xênh một chút cho các điền hộ. để cho các điền hộ này được đón một cái tết thoái mái một chút.

Còn về những nhà có con em thân quyến phục dịch trong quân đội. tết năm nay phải có rượu có thịt, đối với rất nhiều những gia đình vốn dĩ nghèo khổ mà nói, cái tết này thậm chí còn vui hơn những năm mà họ ở vào thời thái bình nhất.

Quân thuộc và tượng hộ trong hệ thống doanh trại Giao Châu, và tất cả những người có liên quan đến hệ thống này. đều được đón một cái tết sung túc vui vẻ.

Trải qua sự phát triển trong nhiều năm như vậy. sự khác biệt giữa những người thuộc vào hệ thống của Lý Mạnh và những người nằm ngoài hệ thống này được thể hiện ra một cách rõ ràng ở các phương diện khác nhau, những người bên trong có cuộc sống tốt hơn nhiều so với những người bên ngoài.

Đối với Lý Mạnh mà nói. tiết xuân lúc nào cũng là lúc hắn không nhàn rỗi được, hắn còn phải tiếp đãi các sứ giả đến từ các tộc lớn của Từ Châu, những người này đến với thái độ khiêm nhường đến cực điểm, về các yêu cầu của doanh trại Giao Châu đối với việc mở trang viên, điều động tráng đinh...họ đều toàn bộ đồng ý.

Những hào tộc này của doanh trại Giao Châu cũng không có yêu cầu gì. hoặc giả nói yêu cầu của họ mọi người đều hiểu ngầm trong bụng không cần phải nói ra. đó chính là bảo vệ sự an toàn của gia tộc họ. đối đãi với các hào tộc của Từ Chầu như đối đãi với người trong hệ thống của mình.

Cũng như vậy. Giá Đại Sơn của phủ Quy Đức và những đại địa chủ thân sĩ của mấy phủ khác của Hà Nam cũng là phái người mang lễ vật đến tặng. Phương Ứng Nhân của Dương Châu lần này trực tiếp lưu lại, phân hiệu của họ ở châu Tế Ninh cũng là chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, trực tiếp mang đến bên này, âu cũng là tiện lợi, Khổng Tam Đức tuy đã nhàn rỗi ở nhà, nhưng cũng là mang một phần hậu lễ đến tặng.

Khổng Tam Đức mang đại lễ đến tặng, không chỉ có tiền bạc châu báu. còn có một thông tin, nói là Lỗ Vương Tư Dương của thành Duyệt Châu phái người đưa thư đến kinh thành. nói là giá muối tăng cao. địa phương khổ không nói được thành lời. khẩn cầu triều đình thanh lý diêm vụ Sơn Đông, trả lại sự bình yên cho bách tính lê dân.

Thái độ của doanh trại Giao Châu đối với Lỗ Vương và Khổng phủ là gần giống nhau, đều khoan dung một chút. Lỗ Vương cũng là một đại địa chủ đếm trên đầu ngón tay trong địa phận Sơn Đông, ruộng đất của Vương trang nhiều, tá điền cũng nhiều, lượng muối ăn cần dùng là không ít. giá muối tăng cao. đương nhiên là cảm thấy xót tiền.

Những thân phiên của Đại Minh bị nhốt trong thành, từ đời này qua đời khác giống như là lợn được nuôi trong chuồng, tư tưởng của những người này cũng là vô cùng hẹp hòi, có người suy nghĩ đến việc tạo phản, càng nhiều hơn là nghĩ đến việc làm thế nào để kiếm được tiền, kể cả thân là phiên vương, con cháu của họ cũng đều ăn không hết của. nhưng vẫn là không ngừng vơ vét tiền.

Trong tình trạng Phúc Vương ở thành Lạc Dương sắp bị đánh vỡ. cũng không muốn bỏ ra chút tiền để phát quân lương chính là sự chứng minh chứng cho loại tâm thái này của họ.

Tên Lỗ vương Chu Dĩ Phái này càng là như vậy. nghe thấy tổng quản Vương phủ bẩm báo. nói là vì giá muối tăng cao. thu nhập của tháng này giảm đi 20%. nghe đến đây hắn lập tức đại nộ.

Lý Mạnh ở Sơn Đông làm nhiều chuyện không không hợp với lễ chế của triều Minh. Lỗ Vương kể cả là biết thì cũng sẽ không quản Lý Mạnh tích lũy binh mã. không xem các quan văn tại địa phương của triều đình ra gì. hống hách ngang tàng. Lỗ Vương cũng không thèm quan tâm. nhưng chỉ cần là việc động chạm đến tiền tài của nhau, thì lại là chuyện không thể cho qua.

Trong lịch sử mà không có Lý Mạnh tham dự. vị Lỗ Vương điện hạ này khi sắp bị đánh vỡ ở thành Duyệt Châu, tri phủ Duyệt Châu từng khuyên ông ta bỏ toàn bộ gia sản ra để chiêu mộ tráng đinh giữ thành. nhưng tên Lỗ Vương Chu Dĩ Phái này hoàn toàn không để ý đến kiến nghị này của tri phủ.

Hành động của ông ta rất giống với hành động giữa Phúc Vương với tri phủ Hà Nam trước khi thành Lạc Dương bị Lý Tự Thành tấn công, thành Duyệt Châu bị phá muộn hơn thành Lạc Dương hai năm. chắc chắn tên Lỗ Vương Chu Dĩ Phái này cũng từng nghe điển tích này. nhưng ông ta vẫn là không làm gì. đến xuối cùng thì còn có thể tự thắt cổ tự vẫn.

Hiện nay Lý Mạnh quản lý vùng Sơn Đông này chặt như là thùng sắt vậy. nghĩ chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, nhưng tên Lỗ vương Chu Dĩ Phái này yêu tiền hơn mạng sống, quả thực là quá sức ngu xuẩn.

Thương hàng Văn Như của Khổng Tam Đức đều có phân hiệu tại các nơi của Sơn Đông, phủ Lỗ vương càng là hộ có quan hệ cũ. thường xuyên có những thông tin lớn nhỏ truyền đến tay của hắn. hiện nay tuy không phải là người chủ sự. nhưng những người nghe ngóng thông tin như thế này vẫn là có thể dùng được.

Đặc biệt là Khổng Tam Đức đang nhàn rỗi ở nhà. càng là có ý móc nối lấy lòng Lý Mạnh, để cho những người ở các nơi này. nếu như có thông tin có liên quan đến quan tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, nhất định phải kịp thời báo cáo lên.

Nghe nói lúc đó Lỗ Vương gọi thư sứ đến, trên tấu chương viết là tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh thân làm đại tướng triều đình nhưng lại đi buôn muối lậu. quấy nhiễu dân sinh, xúc phạm luật pháp của triều đình, chắc chắn là có lòng dạ mưu đồ bất chính.

vẫn là đệ đệ của Lỗ Vương là Chu Dĩ Hải ra sức khẩn cầu. nói là Vương huynh, tuyệt đối không được làm bừa. tổng binh Sơn Đông bất luận là làm gì. đại quân của Lý Mạnh chính là đóng ở ngay bên cạnh, kể cả là triều đình muốn xử lý Lý Mạnh, nếu như đối phương động thủ. phủ Lỗ Vương sẽ không bao giờ có năng lực chống cự.

Chu Dĩ Hải ra sức thỉnh cầu. Lỗ vương cuối cùng cũng xem là không trực tiếp nhắc đến tên của Lý Mạnh, mà chỉ là yêu cầu triều đình chỉnh đốn diêm chính của Sơn Đông.

Lúc tết. thành Tế Nam bầu không khí tưng bừng, nhưng Lý Mạnh lại có chút sầu não. mở rộng quân đội thì chắc chắn phải làm. nhưng lại không có nguồn tài chính mới. quả thực là hắn phát sầu vì không biết lấy tiền ở đâu ra....
— QUẢNG CÁO —