Thuận Minh

Chương 348: Bố trí hành quân không hợp lẽ thường! (1+2)



Vào năm Sùng Trinh thứ 14, Mãn Thanh ở quan ngoại lợi dụng kỹ thuật của công tượng hỏa khí người Hán, bắt đầu chế tạo hỏa pháo, lúc Tế Nhĩ Cáp Lãng và A Ba Thái tấn công thành Hạnh Sơn, hỏa pháo sử dụng chính là loại mười hai pound, cũng chính là pháo gọi là pháo tướng quân.

Hỏa pháo mười hai pound do Mãn Thanh chế tạo nặng ba nghìn tám trăm cân, lúc vận chuyển pháo này, kéo xe không chỉ dùng ngựa mà còn phải dùng sức trâu mạnh hơn để kéo.

Trên thực tế hỏa pháo này ở phần lớn thời gian, cho dù là Đại Minh hay là Mãn Thanh ở quan ngoại, đều sắp đặt những hỏa pháo này ở đầu thành để phòng ngự, bởi vì, hỏa pháo này thật sự quá nặng.

Cục chế tạo binh khí của doanh Giao Châu đối với các hạng mục công nghệ đã tốt còn muốn tốt hơn, lại quản nghiêm, người chủ sự là Tôn Hòa Đấu - người nắm rõ cách tạo pháo, hỏa pháo tạo ra cũng xấp xỉ khoảng ba nghìn hai trăm cân, lại có khung pháo, xe pháo đặc biệt, nên di động linh hoạt hơn không ít.

Có điều sự linh hoạt này cũng chỉ tương đối, pháo lớn cỡ này, tính cả trọng lượng khung pháo và xe pháo, con đường bình thường liền không chịu nổi tải trọng, lại càng không cần nói đến việc đi trên mảnh đất ẩm ướt kênh rạch chằng chịt.

Nhưng rất nhiều dân phu và tráng đinh đã sớm chuẩn bị xong, trên người ai cũng đều đeo một túi đá vụn, trên thuyền lớn ở phía sau còn có một số vật liệu khác, sau khi lên bờ, bọn binh sĩ chất đống ở phía trước, còn có ba khẩu pháo ba pound ở đó tùy thời nã pháo, đẩy từng bước một về phía trước.

Tráng đinh dân phu phía sau vội vàng trải đường ầm ầm, làm việc như vậy cũng thoải mái, dù sao bọn binh sĩ ở phía trước cản, muốn chạy cũng có thể chạy trước, lại có tiền nhiều, sống cũng an toàn, mà cuối cùng lại hết sức sung túc.

Đơn giản là trải đá vụn trên đất, nện qua loa, sau đó dùng tấm ván gỗ lớn lót lên trên, dân phu lót đường đã ở dưới sự chỉ huy của quan quân kéo pháo tới, mặt đất kiên cố, nhiều người lực lớn, lúc này mới tiếp tục kéo pháo mười hai pound lên.

Pháo mười hai pound là pháo tướng quân, còn đại pháo mười lăm pound và mười tám pound thì được gọi là pháo Đại tướng quân, ở trong ghi chép văn chương của văn nhân thời Minh mạt, được viết rằng “Một quả pháo bắn ra, nát cả mấy dặm đường”.

Uy lực chân thật mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng so với pháo ba pound, pháo sáu pound, uy lực cũng không phải tăng số pound là có thể so sánh.

Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu của Cách Tả ngũ doanh giỏi về phòng ngự, đừng thấy đánh với quân Hoài Dương bên ngoài chẳng cao minh, nhưng phòng ngự ở bên trong trấn Chính Dương thì đúng là có chỗ độc đáo của gã.

Nếu cứ để quân lính xông vào như vậy. Sở trường của quân Hoài Dương doanh Giao Châu, uy lực của trường mâu và súng hỏa mai không thể nào thi triển ra. Ngược lại còn lâm vào trong đánh sáp lá cả với đối phương, nhất định sẽ gặp tổn thất rất lớn.

Những tình huống này, cơ hồ là không cần bọn diêm thương Sơn Đông nghe ngóng, rất nhiều tin tức đều lộ ra bên ngoài. Hai vạn cấm quân Nam Kinh do thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức thống lĩnh cũng không có ý giữ bí mật gì, giống như một cái sàng, tin tức gì cũng đều có thể thăm dò ra.

Một khi đã như vậy, Tham tướng quân Hoài Dương Trần Lục cũng không muốn để ý cái gì mà hai bên đánh nhau kẻ dũng thắng, cứ dùng hỏa pháo nã trước rồi tính sau.

Đánh cũng đánh không lại, quân lính thủ hạ của Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu đều kéo vào trong trấn, nhưng ngẫm lại lại thấy có gì không đúng, định tổ chức công kích ra, nhưng với tầm bắn và uy lực của đại pháo ở bên ngoài, dùng hỏa lực bố trí trong trấn Chính Dương, chỉ sợ cũng chỉ có thể thụ động bị đánh.

Càng đến gần trấn Chính Dương, địa hình lại càng trống trải, có điều chính diện gần như đã bị binh súng hỏa mai và binh trường mâu của quân Hoài Dương doanh Giao Châu chen chật. Ở tình trạng trước mặt như vậy, làm sao xông ra ngoài, mới vừa ló đầu, liền lập tức bị đánh ra ngoài.

Sau khi đẩy tới vị trí nhất định, bọn dân phu bắt đầu xây dựng đài đất, cố gắng làm cao hơn bình địa bên cạnh một chút, rồi cật lực đẩy bốn khẩu pháo mười hai pound lên trên.

Bốn khẩu pháo mười hai pound, còn có bốn khẩu pháo ba pound đặt ở dưới đài đất, ở trong khoảng cách gần thì đã bày trận địa pháo binh.

Bên này triển khai bố cục. Binh sĩ Cách Tả ngũ doanh trong trấn Chính Dương rốt cuộc cũng không quản trú đóng ở công sự phòng ngự gì nữa, đều từ bên trong chạy ra, chạy về hướng rời xa hỏa pháo.

Còn hỏa pháo Lưu Hi Nghiêu trang bị trong trấn định đả kích quan binh xông vào trong trấn, lúc này ngay cả một cơ hội phản kích cũng không có.

Ở phía trước hỏa pháo đã không còn binh lính, ở trận địa hỏa pháo, trên vị trí cách xa hỏa dược, cũng có một lò lửa đang cháy hừng hực, đạn pháo kim loại đang nung đỏ bừng trong lò lửa.

Binh sĩ quân Hoài Dương ở đội thuyền trên sông đã bắt đầu xuống thuyền xếp thành hàng, mặc dù không gian có thể để quân lính xếp hàng rất hẹp, nhưng vẫn cố hết sức dồn quân lính vào, Trần Lục cũng tới chỗ gần bờ, bọn thân vệ thủ hạ của gã ba chân bốn cẳng mà khiêng một cái bàn gỗ đơn giản cho gã đứng lên, để gã đứng ở trên quan sát, ở đây cũng là một khoảng cách đủ an toàn.

Chiến đấu tiếp đó Trần Lục cũng không ra nhiều chỉ lệnh lắm, lúc chiến cục hoàn toàn dựa theo kế hoạch tiến hành, đã không cần lo lắng về thắng lợi.

Đợt bắn đầu của pháo mười hai pound, những quả cầu sắt nung đỏ bay cấp tốc vào trong trấn Chính Dương trực tiếp biến thành tai nạn, vốn đang có người nấp ở trong nhà và công sự tuyến trước, định chờ tí nữa quan binh xông vào thì phục kích sát thương, nhưng đạn pháo mươi hai pound này trực tiếp đập thủng vách tường và phòng ốc.

Không riêng gì những người ở tiền tuyến xui xẻo, thậm chí còn có binh sĩ Cách Tả ngũ doanh đã thấy mình rút lui đến khoảng cách an toàn, cũng bị đạn pháo bắn tới.

Đạn pháo nung đỏ dạng này, chỉ cần bị trúng sướt đã là chuyện cực kỳ thê thảm, sau đợt pháo kích đầu tiên, quân lính của Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu ở trong trấn Chính Dương đã không áp chế được, sau đợt pháo kích thứ hai, Tả Kim Vương cũng không hy vọng xa vời có thể khống chế quân lính được nữa, dẫn đám người bỏ chạy ra ngoài trấn.

Nếu gã không chạy, quân lính thủ hạ cũng sẽ tán loạn theo, tầm bắn của pháo mười hai pound cơ hồ là bao trùm cả trấn Chính Dương, ai cũng không cảm giác mình sẽ có vận khí tốt, có thể tránh thoát đả kích của hỏa pháo như thiên lôi này.

Bắn đợt đầu là ngắm góc cao, đợt thứ hai là bắn gần bằng, bắn cho dân cư ở trước mặt trận địa hỏa pháo tả tơi một bầy.

Thấy Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu suất lĩnh binh lính vội vàng rút ra khỏi thôn, Tham tướng quân Hoài Dương Trần Lục cũng không ra lệnh truy kích, chỉ bảo bộ hạ của mình tiến vào trong trấn Chính Dương.

Thôn trấn này đã sớm không còn người dân nào ở trong này, nếu không phải là bị Cách Tả ngũ doanh bắt làm dân phu, thì đã chạy trốn trước khi binh tai tới.

Nhưng bên Trần Lục đã dẫn theo rất nhiều dân phu và tráng đinh. Bọn binh sĩ quân Hoài Dương vừa vào thôn thì chuyện làm đầu tiên chính là lục soát tàn quân, ở dưới sự ra lệnh của quan quân, phân thành từng tiểu đội lục soát ở từng nhà trong trấn, nhưng ý chí chiến đấu của Cách Tả ngũ doanh này, còn yếu hơn so với quân Hoài Dương dự liệu.

Nhưng lại trông thấy một số thương binh bởi vì tàn tật mà bị đồng bạn vứt bỏ, điều này khiến cho quân Hoài Dương càng thêm khinh bỉ Cách Tả ngũ doanh này, ban đầu xem họ ngang với quân Tào Tháo và Sấm doanh, thật sự là quá xem trong rồi.

Lục soát tàn quân xong, quân Hoài Dương lập tức đẩy pháo nhẹ lên đầu tường. Binh sĩ các doanh đã vào vị trí dưới sự chỉ huy của quan quân.

Dân phu và tráng đinh theo đội thuyền tới lập tức xây dựng rầm rộ, trực tiếp dùng những gỗ đất phế tích của những phòng ốc bị pháo san bằng kia, xây dựng một vòng tường thấp ở trên đất bằng xung quanh thôn trấn, những thuyền đắm trên sông kia, đều cố vớt lên, dùng để xây dựng công sự.

Công sự mà Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu xây dựng trong trấn Chính Dương, đều được binh sĩ quân Hoài Dương doanh Giao Châu cố gắng sửa chữa. Hơn nữa ở các điểm còn để chỗ đưa súng hỏa mai và hỏa pháo ra bắn.

Ở hướng mà Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu rời đi, thủy chung vẫn có hai khẩu pháo và lực lượng binh sĩ hai doanh đang phòng vệ, tránh cho chi lực lượng kia đi rồi mà còn quay lại.

Sau khi công sự đơn giản và hệ thống phòng ngự xây dựng hoàn thành, đường sông cũng gần như dọn sạch một lần, mặc dù bọn lính kể từ sau khi rời thuyền thì liền tham gia chiến đấu, xây dựng công sự, không hề có thời gian nghỉ ngơi, nhưng Trần Lục làm chủ soái cũng không có ý để binh sĩ nghỉ ngơi và hồi phục.

Mà ngay cả chính gã cũng tham gia vào trong hoạt động xây dựng công sự, còn những dân phu theo thuyền tới kia thì ngược lại đã bắt đầu ăn cơm nghỉ ngơi, nên bọn họ đều cao hứng bừng bừng.

Những dân phu tráng đinh này vốn là trấng đinh ở đồn điền, điền trang của doanh Giao Châu tại Lưỡng Hoài, có điều càng nhiều người là phụ doanh và tá điền của sản nghiệp của những thương gia giàu có ở phủ Phụng Dương và phủ Lư Châu, lần này trưng tập vùng phụ cận, tập hợp cũng nhanh và tiện, có điều mệnh lệnh của chủ nhà không thể kháng lại.

Nhưng những dân phu tráng đinh này trong lòng đầy không tình nguyện, lúc này đang là vụ mùa, bị quan binh trưng tập lao dịch tác chiến, chậm trễ việc nông, hơn nữa trước đó ở nam Trực Lệ cũng có những binh mã khác trưng tập dân phu, không trả chút thù lao nào không nói, còn thường xuyên bị bọn bắt lính chộp đi làm lính.

Mỗi lần gặp chuyện trưng tập dân phu này, thì ngay cả những diêm thương ở sau lưng những dân phu tráng đinh này đều từ chối cự tuyệt mọi cách, ai ngờ lần này lại chủ động đưa tới cửa.

Lòng đầy thấp thỏm mà tới đây, nhưng càng làm càng cao hứng bừng bừng, đầu tiên là khai chiến thì binh sĩ doanh Giao Châu ở phía trước, bọn họ chỉ là tới để làm việc, không cần lo bị xem là pháo hôi, hơn nữa còn được ăn no bụng, có khí lực gấp mười lần. Hơn nữa làm việc mà tốt, binh mã từ Sơn Đông tới này còn trả cho mấy xâu tiền.

Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy. Bọn dân phu đi theo thuyền binh tới liền hăng hái cực kỳ, ngay cả quan binh bảo bọn họ thay phiên nghỉ ngơi cũng không muốn.

-o0o-

Bọn dân phu tráng đinh, nghĩ chuyện tương đối đơn giản, rất nhiều người không hề suy nghĩ điểm vô lý trong đó, đó chính là binh mã Hoài Dương này sau khi tiến vào trấn Chính Dương, ở phía đông trấn, cũng chính là hướng Thọ Châu bố trí phần lớn binh lực, mà ở phía tây trấn, chính là hướng Toánh Thượng, Hoắc Khâu, thì liền xây dựng tầng tầng công sự, mấy khẩu pháo cũng chuyển sang bên này.

Bọn dân phu hơi nghỉ ngơi một chút rất nhanh lại bị điều động, bọn họ còn phải đào một chiến hào thật sâu ở bên ngoài trấn Chính Dương, bao toàn bộ trấn lại.

Trong lúc vội vã không đắp được tường cao, vậy thì phải dùng hào sâu để thay thế...

Xung quanh trấn Chính Dương có tường thấp và chiến hào, trong trấn có công sự các loại, lại đặt mấy khẩu hỏa pháo uy lực cực lớn ở vị trí hiểm yếu, xem ra thủ lĩnh quân Hoài Dương Trần Lục này cũng muốn thủ vững ở chỗ này, nhưng đại quân lính của Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh rõ ràng đang ở Hoắc Khâu, Toánh Thượng phía tây trấn Chính Dương.

Chuyện mà tham tướng quân Hoài Dương Trần Lục đã chiếm được thượng phong muốn làm, đáng lẽ là đem trấn Chính Dương này làm căn cứ vận chuyển quân nhu, tiếp sau đó là đi chiến đấu mới đúng, vì sao lại biến nơi này thành cứ điểm.

Tình hình như vậy, nói hơi khó nghe là, nếu đi ra ngoài truy kích, đợi tới lúc lui binh, có một cứ điểm ở trung gian như vậy, chính là trực tiếp phá hư đường lui.

Tham tướng quân Hoài Dương Trần Lục làm như thế, cũng có kiến giải độc đáo, xử sự ổn trọng, không dám liều lĩnh, nhưng vẫn có vẻ có chút kỳ quái.

Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức đóng quân trong thành Thọ Châu trước mắt đều dốn chú ý ở trên người binh mã Lý Sấm ở Hà Nam, trước mắt Sấm vương Lý Tự Thành và Tào Tháo, La Nhữ Tài vẫn đang đổi phiên đóng giữ đại quân, điều chỉnh hướng phòng ngự của đội ngũ. Hơn nữa còn chờ đợi tin tức mà thám mã thăm dò được ở Quy Đức.

Nhưng bọn họ bất động như vậy, lại thêm lời đồn đại ở nam Trực Lệ càng ngày càng truyền rộng rãi, đều khiến người ta có một loại ảo giác, đại quân trăm vạn ở Hà Nam sắp xuống nam.

Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh mặc dù tâm tư khác nhau, nhưng vẫn rút đội ngũ lại, bảo đảm khống chế địa bàn đã đánh hạ càng vững chắc hơn, tránh cho tới lúc đó xuất hiện chuyện gì bất trắc.

Còn bên Lô Cửu Đức thì lại một lần nữa điều chỉnh sáu vạn binh mã nam Trực Lệ trong tay, ngoại trừ đặt trọng tâm phòng ngự ở tây bắc bộ và bắc bộ Thọ Châu, còn bảo viện quân trung đô Phụng Dương vốn bị điều xuất trở lại Phụng Dương. Hơn nữa định phân tiếp năm ngàn binh mã trong tay đi Phụng Dương.

Ở nam Trực Lệ, hoàng lăng ở đất Phụng Dương và thành Nam Kinh là địa phương tuyệt không thể mất, xuất hiện chút sơ suất, liền có quan viên dùng đầu của mình để chịu trách nhiệm, thật sự là không dám khinh thường chút nào.

Phó tổng binh Sơn Đông, Tham tướng quân Hoài Dương Trần Lục kia suất lĩnh hơn vạn binh mã, bây giờ hình như đã bị các phương quên lãng. Với Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh mà nói, hơn vạn binh mã này, căn bản không tạo được uy hiếm gì, hơn nữa lại quá mức trầm, sau khi đánh hạ trấn Chính Dương hình như cũng không có tâm tư hướng về tương lai gì.

Mà đối với thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức mà nói, quân Hoài Dương này là binh mã hệ ngoài Sơn Đông, theo hắn làm cái gì, nào phải chuyện chúng ta quản.

Kết quả chi quân đội này, liền thành tồn tại hai bên không coi trọng, tạm thời bị quên lãng.

Ở trấn Chính Dương trong mấy ngày này, dân phu và tráng đinh ở dưới sự chỉ huy của quan quân, không ngừng tu sửa công sự, ở con sông bên cạnh trấn Chính Dương kia, thuyền bè qua lại không dứt, rất nhiều cấp dưỡng và chi viện đều được đưa tới.

Thoạt nhìn hơn vạn nhân mã quân Hoài Dương này hình như đã có ý xem nơi này là doanh thường trú, có điều tâm tư này của bọn họ cũng không có người nào để ý tới, đến lúc khẩn cấp này, ai còn để ý tới bọn họ nữa chứ.

Quân Thanh Châu của Sơn Đông sau khi tiến hết vào Thuật Dương, hơi nghỉ ngơi và hồi phục, cũng không tới tiếp nhận khu vực phòng thủ của quân Hoài Dương vốn đã rất đơn bạc, ngược lại lợi dụng hệ sông vận chuyển và vận muối xuôi nam, sau khi xuôi nam tới sông Hoài, thì lại dọc theo sông Hoài một đường hướng tây, cuối cùng dừng tại kiều trấn Chu gia ở bờ hồ Hồng Trạch.

Sấm doanh trú đóng ở Hà Nam thời gian dài như vậy, mặc dù quan binh thì nghĩ được ngày nào hay ngày ấy, phải bảo đảm không chút sơ hở, nhưng Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh ở Toánh Thượng, Hoắc Khâu rốt cuộc đã không ngồi yên được nữa.

Vào cuối trung tuần tháng năm, Ngả Năng Kỳ, Phùng Song Lễ suất lĩnh đại quân bốn vạn định thử đoạt lại trấn Chính Dương, ở trong địa hình kênh rạch chằng chịt dạng này, sự xuất hiện của bốn vạn người thật đúng là thanh thế kinh người.

Thấy binh sĩ của Trương Hiến Trung từ bốn phương tám hướng tuôn qua, có người đi thuyền nhỏ, thuyền tam bản, còn có bộ binh trực tiếp từ đường bộ các nơi xông lại. Ngả Năng Kỳ và Phùng Song Lễ đều là bộ hạ cũ đi theo Trương Hiến Trung đánh đông dẹp tây nhiều năm, coi như là nòng cốt trong quân tướng, quan võ, sau khi hiểu trận mẫu của Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu, cũng không nghĩ ra biện pháp gì có thể đánh lui đối phương, vốn nam bộ phủ Phụng Dương này kênh rạch chằng chịt, địa hình cực quanh co.

Lúc đánh giáp lá cà chân chính, cũng không thể triển khai quá nhiều quân lính, đừng nói là quân lính tố chất, cho dù là quân lính mạnh nhất do Trương Hiến Trung suất lĩnh... trong doanh, so sánh cũng chưa chắc cường hãn bằng quân Hoài Dương đột nhiên xuất hiện này, nếu lựa chọn công kích một điểm, căn bản không cách nào đánh vỡ.

Chẳng thà vây kín mười mặt, cố hết sức xuất kích nhiều điểm, dù sao chi quan binh này chỉ một vạn người, dựa vào người đông thế mạnh, chỉ cần có thể đột nhập vào trong trấn Chính Dương này, vậy thôn trấn không lớn này nhất định sẽ tan vỡ toàn bộ.

Sau khi mấy nhà ở trong trấn Chính Dương bị phá hủy, đã xây lên hai chòi canh, vừa may có thể thấy đại quân lưu dân thanh thế kinh người ở bên ngoài.

Trần Lục làm Thống soái đứng ở trên chòi canh, thấy thanh thế này, chỉ tặc lưỡi hai tiếng, nhưng lại không có vẻ kinh ngạc e sợ gì.

Ngả Năng Kỳ hơi tới gần, đã thấy công sư trấn Chính Dương xây dựng hình như đã xong, rốt cuộc đã đánh trận nhiều năm, tuy chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng cũng có thể xem là lão tướng, theo bản năng mà hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm thế này thì sao mà đánh, bản thân mình thấy chỗ đó cơ hồ là không có sơ hở.

Không bao lâu, Phùng Song Lễ dẫn thân vệ từ bên kia lại gần, Ngả Năng Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua đồng liêu của mình, Phùng Song Lễ thấy vẻ khó xử trên mặt gã, lập tức hiểu được ý của đối phương, lập tức hạ thấp âm thanh, nhưng lại nói thờ ở như không:

“Không đáng một xu, do hắn tự tìm chết!”

Đây là Trương Hiến Trung lén nói với Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc và một số đại tướng thân tín của hai người bọn họ, nói là “Ta có các ngươi, còn có binh mã cốt cán của các ngươi, bất kể là tới chỗ nào, cũng có thể Đông Sơn tái khởi, về phần những lưu dân tụ tập lại này, không đáng một xu, lúc cần sử dụng thì không nên tiếc, cứ để bọn chúng chịu chết là được.

Trương Hiến Trung từ Thiểm Tây khởi binh đến nay, đối mặt quan quân Đại Minh thủy chung luôn không chiếm được tiện nghi lớn gì, mấy lần thắng trận không phải cùng với La Nhữ Tài, thì là cùng với Lý Tự Thành.

Còn lúc bản thân độc hành thì lại chẳng thấy chỗ quang vinh gì, chỉ có điều thiên hạ này thật sự là không giống như đang loạn, danh hiệu của Bát Đại Vương Trương Hiến Trung nổi tiếng bực này, bất kể là đi tới chỗ nào, đều có lưu dân đi theo, có thể tụ tập được một nhóm đại quân dễ dàng.

Có điều đại quân lại luôn không có điểm sáng gì, hiển nhiên là có liên quan với thái độ “không đáng một xu” này của Trương Hiến Trung, nhưng cách giữ nòng cốt, không để ý đến sự sống chết của lưu dân, cũng quả thật đã rèn luyện ra một đám tướng lãnh, Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc và thân tín của hai người này đều dần dần trưởng thành.

Tiến công có tính dò xét như vậy, thì Bát Đại Vương Trương Hiến Trung không nỡ dùng quân lính nòng cốt, hôm nay bốn vạn người này, phần lớn là lưu dân mới tụ tập gần đây, hoàn toàn được xem là pháo hôi để dò xét.

Cách Tả ngũ doanh lúc này trên danh nghĩa mặc dù là nghe hiệu lệnh của Trương Hiến Trung, có điều hai bên vẫn phân chia tương đối rõ ràng, Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu đã chịu thiệt, nên giờ tới phiên quân lính của Trương Hiến Trung.

Phùng Song Lễ nói không chút kiêng kỵ, nhưng bọn thân vệ vây quanh gã đều sắc mặt không đổi, hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái, bọn họ cũng xuất thân từ những lưu dân không đáng một xu kia, nhưng bọn họ vẫn còn tồn tại ở trong chiến đấu đầy máu tanh, bây giờ bọn họ đã trở nên đáng giá, tất nhiên là khác với những pháo hôi kia rồi.

Nếu đã định sẵn, Ngả Năng Kỳ cũng chẳng còn chuyện gì để nói, trực tiếp hạ lệnh công kích, bất kể là quân lính của Bát Đại Vương Trương Hiến Trung, hay là Cách Tả ngũ doanh, thậm chí là trăm vạn lưu dân ở Hà Nam đều như thế, tất cả mọi người chiến đấu nhiều lần đã thành thói quen, đó chính là chẳng thèm để ý tới sức chiến đấu của quan binh.

Mặc dù những lưu dân này đều là tân binh, trong tay thậm chí còn không có binh khí giống nhau, nhưng vẫn đầy lòng tin mà xông tới, không phải là vì cuồng nhiệt, thì cũng là vì cảm thấy đối phương chắc chắn không chịu nổi một kích.

Một chi quân đội mới thắng trận nhỏ liền rúc ở trong trấn này, cũng không đáng coi trọng là bao.

Lúc lưu dân hò hét từ bốn phương tám hướng xông tới, khai hỏa trước chính là sáu khẩu pháo ba pound, đám người dày đặc như thế, cho nên chỗ đạn pháo bay qua, chính là một đường máu.

Bốn khẩu pháo mười hai pound ở chỗ phía sau cách pháo ba pound chừng ba mươi bước, lúc bốn khẩu pháo này nổ vang, đám người công kích như thủy triều lập tức an tĩnh xuống.

Đạn pháo nặng nề của pháo mười hai pound trực tiếp tạo ra mấy con suối máu trong đám người, đây rất giống đánh đòn cảnh cáo, thế công của quân lính lưu dân đang đầy lòng tin, sĩ khí dâng cao lập tức bị trì hoãn lại.

Nhưng hỏa pháo chỉ có thể công kích không quá mấy tuyến mà thôi, vẫn còn có rất nhiều lưu dân vọt tới trước mặt tường thấp và chiến hào, sau đó, súng hỏa mai từ lỗ bắn trên tường thấp, bắt đầu nổ súng.

Bốn phía cả trấn Chính Dương, trong nháy mắt đều bị khói thuốc súng tràn lan...
— QUẢNG CÁO —