Tô Chỉ và Ngôn Hy đã hẹn nhau đến quán ăn nhỏ (1) trong trường đại học Bắc Xuyên để ăn uống rồi làm bài tập, giá cả ở đó khá rẻ, lại còn có thể ngồi lại quán rất lâu.
Còn Trình Hoài Cẩn thì đã đưa Giang Triết đến nhà hàng ở phía nam thành phố Bắc Xuyên.
Lúc trên xe, Giang Triết vừa mới hạ cửa sổ xe xuống được một nửa thì nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: “Đừng có hút thuốc trên xe.”
Ngón tay Giang Triết khựng lại, sau đó đành kéo cửa xe lên với vẻ không tình nguyện lắm. Nhưng vẻ sầm sì trên mặt anh ấy cũng không kéo dài bao lâu, chẳng mấy chốc khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
“Thú vị đấy.” Giang Triết quay qua nhìn Trình Hoài Cẩn. Anh ấy lại nói lại lần nữa: “Đúng là thú vị thật đấy, vừa gai góc vừa mềm yếu.”
Trình Hoài Cẩn thừa hiểu anh ấy đang chỉ cái gì, nhưng anh cũng chẳng buồn đếm xỉa đến anh ấy.
Giang Triết chống khuỷu tay bên cửa sổ, hỏi anh: “Anh hai, em nhớ không nhầm thì năm nay cô bé đó lớp mười hai nhỉ? Có nói với anh là định thi vào trường đại học nào không?”
“Bọn anh không nói mấy chuyện này.”
“Thế hai người nói cái gì?” Giang Triết cau mày, “Chẳng phải sống ở nhà anh sao? Đến cái này mà anh cũng không biết?”
“Giang Triết, cậu đừng có ý đồ với cô nhóc đó.” Trình Hoài Cẩn khẽ cảnh cáo.
Giang Triết liếc nhìn anh một cái rồi nhẹ nhàng phì cười.
“Anh hai, nói cái gì đấy, em chỉ hỏi bừa thế thôi. Tuy em chẳng phải người tốt gì cho cam, nhưng trẻ vị thành niên thì em sẽ không động vào đâu.” Anh ấy hờ hững nhún vai, “Đợi thôi vậy, thật ra trường đại học ở Bắc Kinh chỗ bọn em cũng được lắm, lần sau anh nhớ giới thiệu cho cô nhóc đó nhé.”
Trình Hoài Cẩn liếc anh ấy một cái, anh chầm chầm lái xe vào hầm để xe của nhà hàng.
Đậu xe vào đúng vị trí xong xuôi, anh bước xuống xe trước.
Giang Triết đứng cạnh anh cùng đợi thang máy.
“Anh hai, lát nữa em phải ra ngoài hút điếu thuốc trước.” Giang Triết ra khỏi thang máy liền đi ra chỗ ban công bên ngoài nhà hàng.
Trình Hoài Cẩn gật đầu rồi đi cùng anh ấy qua đó: “Cậu nghiện thuốc quá rồi đấy.”
Giang Triết châm điếu thuốc, rít một hơi, sau đó mới từ từ nhả khói ra. Anh ấy thoải mái híp mắt nhìn Trình Hoài Cẩn: “Anh hai, em ngưỡng mộ anh thật đấy. Anh làm chuyện gì cũng quyết đoán hơn em. Hồi anh học đại học còn nghiện thuốc nặng hơn cả em bây giờ, thế mà nói cai là cai được. Em thì chịu.”
Giang Triết kẹp điếu thuốc vào đầu ngón tay nhìn xa xăm, đôi mắt khẽ nheo lại không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Đột nhiên anh ấy mỉm cười rồi xoay đầu hỏi Trình Hoài Cẩn: “Anh hai, để Tô Chỉ ở chỗ em anh thấy sao? Em sẽ làm thủ tục nhập học lại từ đầu cho cô nhóc, đảm bảo nuôi dưỡng cô nhóc đó hẳn hoi.”
Trình Hoài Cẩn hạ mặt nhìn anh ấy, Giang Triết bày ra bộ dạng cợt nhả ngả ngớn.
Anh quá hiểu tính tình Giang Triết, trời sinh lúc nào cũng trưng ra bộ dạng chơi bời hời hợt, nói cái gì cũng giống như đang đùa cợt. Nhưng Trình Hoài Cẩn và anh ấy đã quen biết nhiều năm, chỉ một ánh mắt là có thể nhìn thấu tâm tư của anh ấy.
“Cậu không cần thiết phải coi cô nhóc đó trở thành bản thân hồi nhỏ.” Trình Hoài Cẩn lạnh giọng nói với anh ấy: “Cậu không nợ cô nhóc đó thứ gì, không cần phải chịu trách nhiệm.”
“Vậy anh thì sao, anh hai?” Giang Triết tắt ngấm nụ cười, “Chẳng phải anh cũng đối đãi rất tốt với cô nhóc đó sao? Chú Trình nợ ba cô nhóc đó ân tình cơ mà, có cần thiết anh phải trả lại như thế này không?”
Trình Hoài Cẩn nhìn anh ấy một cái, anh đưa tay dụi tắt điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh ấy rồi quăng vào thùng rác.
“Giang Triết, đây là chuyện anh đã hứa với Trình Viễn Đông, cậu đừng có mờ mắt ở điểm này.”
Ngón tay của Giang Triết vẫn giữ động tác kẹp điếu thuốc kia mấy giây, sau đó mới từ từ thu ngón tay lại. “Phải, em quên mất, đây là chuyện anh nợ nhà họ Trình. Em nghe nói Trình Hoài Lĩnh đã nói với anh rồi, Giang Nghiên Nguyệt sắp quay về rồi nhỉ.”
“Phải.”
“Anh nghĩ sao, Giang Nghiên Nguyệt muốn kết hôn với anh, Trình Hoài Lĩnh muốn Giang Nghiên Nguyệt kết hôn với anh, vậy là anh phải kết hôn với người phụ nữ đó sao?”
Giang Triết nhìn Trình Hoài Cẩn, hai tay anh chống lên lan can, ánh mắt bình thản nhìn về phương xa.
Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy Trình Hoài Cẩn trong từ đường của nhà họ Trình vào rất nhiều năm trước
Ấy là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một người bị phạt quỳ trong gian phòng u ám tối tăm mà vẫn có thể không oán thán nửa lời, sắc mặt âm trầm lạnh lùng đến thế.
Anh bình thản đón nhận mọi sự trách phạt, lặng lẽ nuốt trôi rồi tiêu hoá mọi cảm xúc.
Về sau Giang Triết mới biết, khi Trình Hoài Cẩn quỳ trong từ đường đó rốt cuộc đã mang tâm trạng như thế nào. Thậm chí anh ấy còn không dám đặt mình vào hoàn cảnh của anh dù chỉ là một giây, Giang Triết cảm thấy sợ hãi, và cũng cảm thấy ngộp thở.
Thật giống như lúc này làm sao, Trình Hoài Cẩn bị yêu cầu kết hôn với Giang Nghiên Nguyệt.
Nhưng Trình Hoài Cẩn lại khẽ lắc đầu. Anh đưa mắt ra hiệu về phía nhà hàng, sau đó cùng Giang Triết đi vào.
“Trình Hoài Lĩnh sốt sắng muốn anh và Giang Nghiên Nguyệt kết hôn chằng qua là để ràng buộc lợi ích giữa anh ấy và nhà họ Giang, nếu năm sau mà anh ấy vẫn không thể leo lên vị trí kia, Trình Hoài Lĩnh sẽ không chịu để yên đâu.”
“Nhưng trong lòng anh ấy không nắm phần chắc nên mới nóng lòng muốn ba cậu giúp một tay.” Trình Hoài Cẩn kéo ghế ngồi xuống, anh đưa tay rót nước cho mình và Giang Triết, “Trình Hoài Lĩnh biết Trần Viễn Đông không đồng ý để anh ấy hấp tấp đi đường tắt chỉ vì cái lợi trước mắt, anh ấy chỉ có thể âm thầm gây áp lực với anh. Nhưng chuyện này chẳng có lợi lộc gì cho sự phát triển về lâu về về dài của anh ấy, lần trước anh đã từ chối anh ấy rồi.”
Nghe thấy vậy, Giang Triết thả lỏng người ngồi dựa vào lưng ghế, sau đó lập tức nói: “Anh cứ để anh cả bám lấy anh hút máu như thế à.”
“Giang Triết.”
Trình Hoài Cẩn đưa mắt nhìn qua.
Giang Triết hụt hơi, ánh mắt liếc sang chỗ khác.
Một lúc sau, anh ấy có vẻ vẫn chưa hả dạ thế là lại nói đế thêm câu nữa: “Nếu là em, không đời nào em để mình bị chèn ép cả đời đâu.”
“Cậu không cần phải là anh, cậu là chính mình thôi là được rồi.” Nói xong Trình Hoài Cẩn cũng không tranh luận với anh ấy nữa mà giơ tay gọi nhân viên.
-
Hai người ăn trưa xong, Trình Hoài Cẩn lái xe đưa Giang Triết về khách sạn. Đây cũng coi như là tiệc tiễn đưa dành cho Giang Triết.
Dù Giang Triết có không muốn về nhà đến thế nào đi nữa thì cũng không thể chịu được cuộc gọi liên hoàn của ba Giang. Cứ nói là bà chị không có chút máu mủ ruột rà nào của anh ấy sắp tốt nghiệp ở Mỹ trở về rồi, bảo Giang Triết cũng đừng có suốt ngày la cà chơi bời ở bên ngoài nữa.
Giang Triết cũng đành chịu, cuối cùng chỉ có thể khuất phục.
Trình Hoài Cẩn đưa anh ấy về khách sạn xong tự lái xe về nhà một mình. Gần đến sáu giờ tối, sắc trời đã bắt đầu sẩm tối.
Cuối tuần nên người đông mà xe cũng đông, lúc lái xe đến gần đại học Bắc Xuyên thì đã bắt đầu hơi tắc đường.
Trình Hoài Cẩn kiên nhẫn ngồi đợi trên xe, đột nhiên anh nhận được một cuộc điện thoại của sinh viên. Nói là có một tập tài liệu tối nay phải nộp ngay nhưng bây giờ mới phát hiện vẫn chưa đưa cho Trình Hoài Cẩn ký tên.
Trình Hoài Cẩn hỏi thì biết cậu sinh viên kia đang ở trường, thế là nhanh chóng đổi tuyến đường lái xe về đó.
Cậu sinh viên cứ áy náy nói xin lỗi với Trình Hoài Cẩn mãi, Trình Hoài Cẩn ký tên giúp cậu ấy xong, đồng thời cũng nhắc nhở cậu ấy có lẽ lần sau sẽ chẳng may mắn đến vậy đâu.
Lỡ dở mất gần hai mươi phút đồng hồ, Trình Hoài Cẩn ký tên xong liền đi ra phía bãi đậu xe.
Trên đường tạt ngang qua quán ăn nhỏ mà Tô Chỉ nhắc đến, Trình Hoài Cẩn quét mắt nhìn một lượt, đang định đi tiếp về phía trước thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Chú ấy là người thu nhận tôi, không hề xấu bụng như mấy người nghĩ đâu.”
Trình Hoài Cẩn dừng bước, rồi anh lại nghe thấy: “Vương Mẫn, cậu thật sự không cần phải nghĩ đủ cách gây sự với tôi, tôi không chơi với cậu nữa cũng không phải vì coi thường cậu.”
Trình Hoài Cẩn tiến lên vài bước, anh nhìn thấy Tô Chỉ đang đứng một mình ở chỗ cửa sau của quán ăn, phía đối diện là ba nữ sinh anh chưa từng gặp bao giờ.
Ánh sáng ở chỗ cửa sau không mấy sáng sủa, lúc này sắc trời cũng đã hơi sẩm tối.
Tô Chỉ bị ép sát đến bờ tường cứng ngắc, ánh mắt nhìn Vương Mẫn có chút tức giận.
Lúc chiều Ngôn Hy đã được mẹ cô ấy đón đi trước, vốn dĩ cô định làm nốt chỗ bài tập trong tay rồi mới về, ai ngờ lúc ra cửa thì đụng mặt Vương Mẫn cũng đến quán ăn này.
Không biết cô ta nghe từ đâu biết được Tô Chỉ hiện đang tá túc ở nhà của một ông chú xa lạ, nên đương nhiên là cô ta sẽ nóng lòng muốn đến móc mỉa đâm chọt cô một trận.
Đằng cửa sau không một bóng người qua lại, Vương Mẫn có tay sai bên cạnh nên càng ngang ngược trắng trợn.
“Mày nói nghe hay thật đấy, ai tìm đủ mọi cách gây sự với mày? Mày mà cũng xứng à?” Cô ta khoanh hai tay trước ngực tiến sát về Tô Chỉ thêm một bước, cười cợt nói: “Trông mày cũng vừa mắt đấy, lúc ở chung với ông chú nhà người ta không phát sinh chuyện gì đấy chứ?”
“Người đó trông như thế nào thế? Mà thôi, nếu để xứng với mày thì trông ngửi nổi thôi là được rồi, có bụng bia không, rồi thì có con cái chưa thế?” Cô ta vừa dứt lời, hai nữ sinh bên cạnh cũng hùa theo cười phá lên.
Ác ý trong lời nói đó đã quá rõ ràng.
Cánh tay Tô Chỉ dán chặt vào bên người, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Vương Mẫn, cậu khỏi phải ở đây nói mấy lời khó nghe. Tôi sẽ không bị ảnh hưởng vì cậu đâu, nếu hôm nay cậu dám đánh tôi, kể cả chỗ này không có camera, nhưng ngã tư bên cạnh kiểu gì cũng có camera thôi, các cậu không thoát được đâu.”
Trình Hoài Cẩn không thể nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của Tô Chỉ lúc này, anh đứng nơi góc rẽ cách đó không xa, ánh đèn hai bên đường dần thắp sáng.
Nhưng dường như anh có thể tưởng tượng ra được.
Trong tình thế bị ép đến chân tường, chú cáo nhỏ dựng lên lớp gai nhọn khắp người kia đã chống cự quyết liệt ra sao.
“Vừa gai góc lại vừa mềm yếu.”
Trình Hoài Cẩn giơ tay nhìn đồng hồ, anh định nhấc chân rời đi thì lại nghe thấy cô nữ sinh lạ mặt kia móc mỉa chửi bới: “Tô Chỉ, có phải mày tự đề cao bản thân quá rồi không. Từ trên xuống dưới mày có chỗ nào đáng để tao phải ra tay? Tự nhìn cho rõ đi, mày là cái đồ rác rưởi bỏ đi đến cả bố mẹ ruột cũng không cần!”
“Tiểu học thì bị vứt dưới quê, đến lớp chín lại bị vứt bỏ lần nữa, nhìn đi, bây giờ ba mẹ mày chẳng phải lại vứt bỏ mày rồi đấy sao? Thế mà còn cứ làm như mình có giá lắm!”
Rất rõ ràng, Vương Mẫn đã bị thái độ lì lợm, súng gươm cũng không hề hấn gì của Tô Chỉ chọc cho phát cáu, cô ta ăn nói rất chói tai gai mắt: “Mày chẳng qua là thứ rác rưởi không ai ham, gặp ai là người nấy xui xẻo. Cái ông chú thu nhận mày chắc là cũng căm hận muốn chết rồi nhỉ!”
Giọng nói của cô ta trở nên the thé như lên cơn cuồng loạn.
Trình Hoài Cẩn dừng bước đứng nguyên tại chỗ.
Nhưng thật lâu sau, anh cũng không hề nghe thấy Tô Chỉ phản bác lại.
Bầu không khí chợt ngưng đọng, cũng trở nên thật nặng nề.
Anh nên rời đi mới phải. Lời hứa của anh với Trình Viễn Đông chỉ là để cô sống ở nhà mình một năm.
Giang Triết nói không sai. Trình Viễn Đông thật sự để tâm đến phần ân tình từng ở nhờ nhà của Tô Xương Minh năm đó sao? Nếu ông ta thật sự để tâm thì đã không có chuyện đến tận lúc có duyên tình cờ gặp lại nhau sau này mới nói là muốn báo đáp rồi.
Nếu ông ta thật sự để tâm thì đã không đến nỗi để Tô Chỉ sống ở chỗ Trình Hoài Cẩn rồi từ đó về sau không hỏi han đến nửa lời.
Trình Hoài Cẩn nhìn vài bóng người dưới ánh đèn cách đó không xa. Anh nên rời đi mới phải.
Nhưng anh cũng muốn nghe lời đáp trả của người kia.
Thật lâu sau, cuối cùng anh nghe thấy một giọng nói chậm rãi truyền đến từ hướng cửa sau:
“Tôi chẳng cần phải nói với cậu mấy điều này.”
Đúng vậy. Cô không cách nào trả lời được những câu hỏi kia. Không sao đáp lại được những câu hỏi về lý do tại sao cô lại bị vứt bỏ, bị ruồng rẫy.
Thoáng chốc, Trình Hoài Cẩn nhớ tới cái đêm anh bị Trình Viễn Đông đưa đến nhà bà ngoại năm tám tuổi ấy.
Bà ngoại giơ tay cho Trình Viễn Đông một cái bạt tai thật mạnh. Trình Viễn Đông chịu ăn bạt tai rồi, và sau đó cũng rời đi rồi.
Từ đầu đến cuối bà ngoại không hề nhìn Trình Hoài Cẩn đến một cái. Trình Hoài Cẩn biết, cái bạt tai đó thật ra là dành cho anh.
Mà rất nhiều năm sau, điều sâu sắc nhất trong kí ức của anh chính là gian từ đường tối tăm u ám ấy. Một căn phòng quanh năm suốt tháng chìm trong u tối, chỉ có làn hương khói phảng phất không bao giờ tàn.
Nơi ấy có một cậu con trai từng quỳ rất lâu, hết lần này đến lần khác phía dưới ngọn nến ấy.
Phần lớn thời gian là để chuộc lỗi. Có khi là để cầu phúc, có lúc lại là để chịu phạt.
Và hơn cả là… thật ra anh không có nơi nào để đi. Đành cầu xin vị thần không biết tên kia cho anh một chốn bình yên.
Một nơi có thể an tâm ngả lưng nằm xuống.
Một thoáng im bặt. Trình Hoài Cẩn xoay người rảo bước về phía cửa sau.
Trong góc tối, anh vừa nhìn đã bắt gặp Tô Chỉ đang nhìn qua đây với vẻ ngạc nhiên lan tràn trong đôi mắt.
Vương Mẫn có vẻ hơi hoảng, cô ta cao giọng quát lên: “Chú là ai đấy?”
Nhưng Trình Cẩn Hoài lại tiến thẳng đến bên cạnh Tô Chỉ. Cô đã không thể nói ra bất cứ lời nào, cũng chẳng biết tại sao Trình Hoài Cẩn lại xuất hiện ở đây.
Mọi thứ đều trở nên lu mờ, giọng nói cũng mơ hồ không rõ. Chẳng biết từ bao giờ, tiếng nhiễu điên cuồng bay lên gào rít bên tai Tô Chỉ.
Cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn bước đến bên cạnh mình.
Sau đó…
Tiếng nhiễu ấy đã biến mất.
Mọi thứ trở nên yên ắng biết bao. Cũng khiến lòng người trở nên tin tưởng.
Tô Chỉ nhìn Trình Hoài Cẩn, cô nghe thấy tiếng anh hỏi thật rõ ràng:
“Còn nói chuyện nữa không? Không thì chúng ta về nhà.”