Có lẽ Trình Hoài Cẩn hoàn toàn chẳng hề quan tâm cuộc điện thoại đó rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào đối với Tô Chỉ.
Anh chỉ là lựa chọn con dao sắc bén nhất, đưa nó đến tay cô, kêu cô tự mình nhấc tay hạ một nhát dao xuống.
Tô Chỉ đứng ở cửa, cô nhìn thấy bóng lưng đi về phía phòng ăn của Trình Hoài Cẩn. Đáng lẽ cô nên hận anh, hận cách hành xử lạnh nhạt và tàn nhẫn của anh. Thế nhưng, cô lại chẳng thể nổi lên bất cứ ý oán trách hay hận thù nào.
Bởi vì anh chỉ đơn giản là xé rách bức màn mà cô vẫn luôn không dám tiến lên vén mở, sau đó một lần nữa nói cho cô biết:
Bọn họ đã đi rồi.
Trong phòng ăn, dì Lý vẫn đang bày biện các món.
Tô Chỉ bước theo sau Trình Hoài Cẩn.
Cô ngồi ở phía đối diện Trình Hoài Cẩn, ánh mắt chúc xuống nhìn đôi đũa sáng bóng kia.
Một tiếng đóng cửa cực khẽ, dì Lý đã rời khỏi phòng ăn.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo xuyên qua ngón tay Tô Chỉ, cô nhìn thấy ngón trỏ của mình cử động trong vô thức.
Sau đó, “Cảm ơn chú đã thu nhận tôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn lên Trình Hoài Cẩn.
“Tôi không cần cháu phải cảm ơn.” Trình Hoài Cẩn nhìn lại cô.
Anh khẽ dựa người vào lưng ghế, tay phải đặt hờ hững lên bàn ăn mặt đá ghi xám.
“Cháu sống ở đây, chỉ đơn giản là trước đây ba tôi một vài lý do nên từng sống ở nhà ba cháu trong một khoảng thời gian, khi ấy cháu còn chưa ra đời nên có lẽ sẽ không biết. Lần này cũng là cơ duyên trùng hợp, coi như là báo đáp lại ba cháu. Cho nên cháu không cần cảm ơn tôi.”
Anh cất giọng bình thản lại chậm rãi.
Rạch ròi đến vậy đấy, anh cứ thế đưa ra lời cảnh cáo trước để vạch rõ ranh giới giữa họ.
Anh không cần sự cảm ơn của cô.
Anh cũng chẳng hề quan tâm cảm nhận của cô.
Giống như buổi tối ngày hôm qua và ngày hôm nay vậy.
Người đàn ông ở trước mặt này đang làm tròn những trách nhiệm mà có lẽ anh đã hứa với ba mình.
Nhưng, hiển nhiên là anh hoàn toàn không thật sự quan tâm xem cô rốt cuộc sẽ sống như thế nào.
Giống như buổi tối ngày hôm qua, anh cũng chẳng hề để tâm xem cô có thật sự ăn tối hay không.
Sống lưng Tô Chỉ tựa như đang dần kết tụ một lớp băng lạnh giá, một cơn ớn lạnh thấm đượm vào tứ chi đã lâu không cử động của cô. Đôi môi khẽ mấp máy, cô cũng cất giọng bình tĩnh giống hệt Trình Hoài Cẩn: “Trường tôi không nhận nội trú, nhưng tôi sẽ nghĩ cách chuyển đi nhanh nhất có thể.”
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn lặng lẽ đáp trên gương mặt cô.
Dưới ánh đèn, làn da cô càng giống như một món đồ sứ bóng bẩy sáng loáng nào đó, nhợt nhạt mà lại lạnh lẽo.
Nhưng có lẽ chính cô cũng không ý thức được, rằng chính đuôi mắt hơi xếch lên ấy đã bộc lộ hết thảy sự mong manh yếu đuối của mình.
Trình Hoài Cẩn từ từ ngồi thẳng người, tay phải cầm đũa lên.
“Được, chỉ cần ba cháu gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ đưa cháu đi ngay.”
“Được.”
-
Sau khi ăn bữa tối xong, Tô Chỉ quay về phòng một mình.
Trình Hoài Cẩn đưa cho cô số điện thoại Tô Xương Minh mới đổi ở Mỹ.
Là một dãy số điện thoại mà Tô Xương Minh có thể cho Trình Hoài Cẩn, nhưng lại chẳng nói cho Tô Chỉ biết.
Trong căn phòng ngủ không mở đèn.
Chỉ có ánh đèn lờ mờ hắt từ khoảng sân vườn bên ngoài ban công.
Tô Chỉ bước tới, một tay kéo rèm cửa sổ lại.
Vậy là chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ điện thoại.
Lưng cô dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy số lạ lẫm kia thật lâu.
Trong bóng tối, ánh sáng chói loá phát ra từ màn hình điện thoại khiến mắt cô đau nhức đến mức sưng mọng lên. Nhưng cô vẫn khăng khăng nhìn vào đó không nhúc nhích, cho đến khi viền mắt bốc lên hơi nước chua xót.
Rồi sau đó, Tô Chỉ đã nhấn gọi cuộc điện thoại kia.
Tiếng âm báo chờ buồn tẻ hiu hắt là thứ thanh âm duy nhất vang lên trong không gian u tối này.
“A lô, ai vậy? Ông Tô đi tắm rồi bây giờ không tiện nghe máy, lát nữa hãy gọi lại…”
Tô Chỉ thoáng chốc kinh ngạc không thôi, nhưng cũng trả lời lại ngay lập tức: “Mẹ, là con! Con là Tô Chỉ!”
Ngón tay cô bấu chặt vào điện thoại, chỉ sợ Tề Mỹ Ngọc không nghe thấy tiếng cô đáp lại.
Nhưng đầu dây bên kia chợt im bặt.
Hệt như một đốm sáng đột nhiên biến mất trong bóng tối, Tô Chỉ hoảng loạn trong lòng, đang định mở miệng nói tiếp.
Một tiếng “Cạch” vang lên nhanh đến không tưởng.
Đốm sáng kia đã biến mất hoàn toàn.
Tính ra thì Tô Chỉ đã nửa năm không gặp Tề Mỹ Ngọc rồi. Ban đầu nói là bà ta đã ra ngoài đi chơi đây đó. Hai người họ vốn chẳng thân thiết gì cho cam, chỉ thi thoảng lúc Tề Mỹ Ngọc gọi điện thoại cho Tô Xương Minh, cô mới nhận máy nói vài ba câu.
Về sau lại nói là sức khoẻ không được tốt cho lắm, cứ ở bên ngoài dưỡng bệnh suốt, cũng chẳng hơi sức đâu mà nói chuyện phiếm với cô. Thế là dứt khoát chẳng chuyện trò gì với cô nữa.
Tô Chỉ vẫn luôn biết rằng Tề Mỹ Ngọc oán hận mình.
Năm đó khi bà ta vừa gả cho Tô Xương Minh thì đã mang thai cô.
Lúc ấy Tô Xương Minh vẫn chưa muốn có con, sau lại thông qua biện pháp trái phép biết được đứa con trong bụng là con gái. Thế là ông ta càng không muốn nó nữa, cứ liên tục giục Tề Mỹ Ngọc mau chóng đi phá.
Mới đầu Tề Mỹ Ngọc không đành lòng, nhưng cũng ghét bỏ thứ vô dụng trong bụng. Ai ngờ cứ lần lữa do dự mãi, đến lúc thật sự hạ quyết tâm phải đi phá bỏ thì thai đã không còn nhỏ nữa rồi.
Sức khỏe bà ta vẫn luôn không tốt, bác sĩ đã cảnh báo nếu cố phá bỏ cái thai này, vậy thì rất có khả năng bà ta sẽ không thể sinh con được nữa.
Thế là suốt nửa sau của thai kỳ, Tô Chỉ đã trở thành một gánh nặng bị buộc phải giữ lại.
Khi cô ra đời, Tề Mỹ Ngọc đã gặp hạn lớn.
Ai mà ngờ được lại trùng hợp đến vậy, khi đó Tô Xương Minh đâm đầu vào cái thứ phong thuỷ của Lý Niên, cứ chăm chăm nghiên cứu xem phải cải vận hạn của mình như thế nào.
Suốt kỳ ở cữ Tề Mỹ Ngọc không có ai chăm sóc, thế là lại càng lưu lại nhiều mầm bệnh hơn nữa.
Bởi vậy mà Tô Chỉ càng xa cách với Tề Mỹ Ngọc hơn so với Tô Xương Minh. Vì cô chính là ngọn nguồn mọi ốm đau bệnh tật của bà ta, cô là thứ được sinh ra khiến bà ta thấy hối hận nhất.
Mọi oán hận trong lòng Tề Mỹ Ngọc, cuối cùng chỉ có thể đổ hết lên người Tô Chỉ.
Lại cộng thêm việc về sau Lý Niên còn nói Tô Chỉ là vận xui của nhà họ Tô, vậy là cứ như một lẽ tự nhiên, mọi bất hạnh và khổ đau đều có thể dễ dàng quy kết lên người Tô Chỉ.
Nói chung, đây chính là số mệnh.
Tô Chỉ ghét nhất hai chữ này.
Trong bóng tối bủa vây, Tô Chỉ ngồi trên nền đất lạnh lẽo.
Cô chắc chắn Tề Mỹ Ngọc đã nghe thấy lời cô nói, cũng chắc chắn là Tề Mỹ Ngọc đã chủ động cúp điện thoại.
Chỉ là cô không biết Tề Mỹ Ngọc đã hận mình đến mức nào.
Đến cả giọng nói của cô mà bà ta cũng không muốn nghe thêm dù chỉ là nửa phút.
Tô Chỉ cúi đầu che đi đôi mắt. Thật ra cô không hề muốn khóc, nhưng viền mắt cứ chua xót đến mức đau âm ỉ.
Khoảnh khắc buông hai tay ra, cô bất chợt ngẩn ngơ.
Không biết bản thân rốt cuộc còn đang vùng vẫy điều gì.
Nhưng cũng chỉ trong một giây mà thôi, sau đó cô lại ấn sáng màn hình điện thoại.
Tề Mỹ Ngọc là vì oán hận cô nên mới ngắt máy.
Nhưng ít ra Tô Xương Minh sẽ nghe cô nói.
Tô Chỉ lại gọi vào dãy số kia một lần nữa.
Tiếng âm báo chờ ngắn ngủi.
Trong thoáng chốc, cô có ảo giác như thời gian đảo ngược.
Vẫn là âm thanh quen thuộc ấy, vẫn là lời nói quen thuộc kia.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thực, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry…”
Cô đã bị Tề Mỹ Ngọc chặn số.
-
Cả đêm Tô Chỉ không ngủ.
Đến sáu giờ sáng, cô dậy đánh răng rửa mặt rồi mặc đồng phục.
Sáu giờ hai mươi đã ngồi trong phòng ăn.
Dì Lý không ngờ cô ra đây sớm như thế, vội vàng bưng một ly sữa ấm ra cho cô trước.
“Bình thường cậu Trình sáu giờ xuống lầu, cô Tô uống chút sữa trước đã, bây giờ tôi sẽ dọn bữa sáng lên.”
Tô Chỉ lắc đầu với dì Lý, “Không sao đâu dì, đợi Trình…ngài Trình xuống rồi hẵng ăn sáng.” Dì Lý cười, “Không sao, bây giờ cũng gần đến giờ rồi.”
Dì ấy nói rồi quay người đi vào phòng bếp.
Tô Chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn ăn, lúc này cô mới phát hiện, thì ra một bên của phòng ăn là cửa kính có thể thông ra sân sau. Vào buổi tối, nơi đây vẫn luôn bị tấm rèm cửa màu xám kia che khuất, đến bây giờ mới mở hẳn ra để đón ánh nắng mặt trời.
Mát mẻ mà lại sáng sủa.
Cả căn phòng ăn phảng phất đâu đó chút hơi thở dịu dàng ấm áp.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài phòng ăn truyền tới tiếng bước chân đi xuống lầu của Trình Cẩn Hoài. Tô Chỉ nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Người đàn ông mặc một chiếc sơ mi sẫm màu, lúc thong thả bước vào phòng ăn, anh khẽ gật đầu với Tô Chỉ một cái. Lịch sự, khách sáo, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Giống như lời giao kèo đã thỏa thuận xong xuôi vào tối qua.
Tô Chỉ cũng khẽ gật đầu giống anh.
Anh lặng lẽ ăn bữa sáng, mà cô cũng yên lặng giống anh.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng trước mặt mình, Tô Chỉ chống hai tay lên thành ghế, cứ thế lẳng lặng nhìn Trình Hoài Cẩn.
Ánh ban mai dịu dàng chiếu lên nửa gương mặt anh, vô hình trung đã đẽo gọt đi góc cạnh sắc bén hiện lên dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo. Thật ra Tô Chỉ có chút không phân biệt được rốt cuộc anh được coi là người tốt hay người xấu nữa.
Anh là loại người đi tin lời Lý Niên giống hệt Tô Xương Minh.
Nhưng anh cũng là người đã thu nhận cô.
Anh là người ép cô gọi điện thoại cho Tô Xương Minh.
Nhưng anh cũng là người lạ duy nhất không nhìn cô bằng ánh mắt phiến diện đầy thành kiến.
Tô Chỉ không thể nhìn thấu con người anh.
Từ ánh nhìn đầu tiên đã cảm thấy anh là người đàn ông tựa như màn mê chướng lấp lửng nơi núi non xa xôi, và giờ đây thì cũng vẫn là như vậy.
Nhưng cô không cần phải hiểu anh.
Cô cũng sẽ không ở lại đây quá lâu.
Trình Hoài Cẩn uống nốt ngụm cà phê cuối cùng xong, anh đứng dậy nhận lấy áo khoác dì Lý đưa. “Sẽ có tài xế đưa đón cháu mỗi ngày, tiền tiêu vặt mỗi tháng sẽ chuyển vào thẻ của cháu đúng thời hạn. Nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì liên lạc với dì Lý thôi là được.”
Trình Hoài Cẩn thậm chí còn chẳng ngoái đầu nhìn cô lấy một cái.
Anh bỏ điện thoại vào túi của mình, xoay người định rời khỏi phòng ăn thì lại nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo vang lên:
“Trình Hoài Cẩn!”
Tô Chỉ đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt anh.
Người đàn ông dừng bước, rũ mắt nhìn cô.
“Tôi muốn mượn điện thoại của chú một lát.” Tôi Chỉ nói thẳng, “Tôi muốn gọi một cuộc cho ba tôi, làm ơn đấy.”
Từ đầu đến cuối giọng nói của cô vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng Trình Hoài Cẩn không rời.
Người đàn ông nhìn cô như thể đang nghiên cứu đánh giá. Một lúc sau, anh lấy điện thoại của mình ra.
Trình Hoài Cẩn không hỏi bất cứ điều gì mà đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Anh chỉ nhắc nhở cô, bảy giờ anh bắt buộc phải ra khỏi nhà.
Phía sau lưng, cánh cửa phòng ăn nhẹ nhàng đóng lại.
Trình Hoài Cẩn ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, anh định tiện tay vớ mấy thứ gì đó để xem, nhưng lại nhận ra trên bàn trà không bày biện bất cứ đồ vật gì.
Anh không thường xuyên ở trong phòng khách, cho nên cũng không cho phép bài trí bất cứ đồ đạc linh tinh nào ở đó.
Ở đây cái gì cũng có, nhưng cũng lại chẳng có thứ gì.
Cánh tay Trình Hoài Cẩn đặt trên tay vịn ghế sofa, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của anh.
Chẳng mấy chốc phía sau đã truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
“Cảm ơn.” Tô Chỉ đưa điện thoại trả lại cho anh.
Trình Hoài Cẩn nhận lấy, “Đã nói với ba cháu bảo ông ấy gọi điện thoại cho tôi chưa?” Ánh mắt anh hạ xuống nhìn Tô Chỉ.
Giọng nói của Tô Chỉ có đôi phần chua chát, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Ông ấy nói bây giờ có chút chuyện phải xử lý, buổi tối sẽ gọi lại cho tôi…”
“Chẳng phải bị chặn rồi sao?”
Tô Chỉ đột ngột nhìn anh.
Trong phòng khách rộng lớn, Trình Hoài Cẩn đứng ở vị trí chính giữa nhất.
Không gian bao la và rộng lớn đó sẽ chẳng bao giờ trở thành sự đối lập làm nổi bật lên sự nhỏ bé của anh cả. Mà chúng càng giống như một sự tồn tại giống anh, và phải phụ thuộc vào anh.
Lặng yên nhưng lại khiến người ta không thể xem nhẹ.
Bởi vì anh luôn biết lưỡi dao đó nên cắm chính xác vào chỗ nào.
Tô Chỉ bật cười, một lúc sau mới nói tiếp: “Ông ấy nói sẽ bỏ tôi ra khỏi danh sách chặn.”
Trình Hoài Cẩn không tiếp lời nữa.
Anh bỏ điện thoại vào trong túi, nhấc chân đi về phía cửa.
Giây phút lướt qua người Tô Chỉ, anh khẽ cất lời: “Không phải mọi sự đấu tranh đều là có ý nghĩa đâu.”
Anh chậm rãi bước đến cửa, chợt nghe thấy có tiếng nói phát ra từ phía sau:
“Ít nhất cá mòi là vì đấu tranh với cá nheo nên mới khiến nó sống sót cho tới đích đến.”
Không còn là giọng nói đầy xót xa buồn bã khi nãy nữa, có lẽ trong phương diện nào đó, cô luôn mang trong mình sự phòng bị và phản kích trời sinh.
Trình Hoài Cẩn im lặng xỏ giày của mình xong, ngay giây phút giơ tay đẩy cửa ra, anh quay đầu nhìn Tô Chỉ một cái.