Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 106: 106




"Kiều Nhi, cô đừng xuất hiện lộ liễu quá! Mái nhà bần tăng vẫn chưa sửa xong." Bất U nói.

"Thánh tăng, ta còn chưa biến thành người." Linh xà tỏ ra hờn dỗi, phóng xuống mặt đất bò đi nơi khác.

Bất U ăn uống xong, đếm đếm lại tiền lẻ trong túi.

Vẫn chỉ còn bốn nghìn bạc, sao mà đếm bao nhiêu lần vẫn không thay đổi.

Sau đó anh vào chính điện tụng kinh, mãi đến tối.

Bất Hận từ ngoài đi trở về, trên lưng cõng theo giỏ chứa toàn cây xanh cỏ mướt.

.

ngôn tình ngược
"Sư phụ, mới hái thuốc về à?" Bất U quay ra nói.

"Ừm! Con mới về đó hả? Công việc ổn không?" Bất Hận đặt giỏ thuốc một bên, lấy khăn lau mồ hôi trên trán cùng trên cái đầu láng.

Bất U che giấu lo lắng cho cây kim thiền trượng, nói.

"Rất ổn, còn có người hứa giúp ta sửa lại nhà!"
Đúng vậy, nếu sư phụ biết kim thiền trượng bị hỏng, chuyện cà sa cùng phật châu bị phanh khui, mười phần không ổn.

Bình thường sư phụ có tính ôn hoà, nhưng đụng chuyện rất nghiêm khắc, như thế này có xem là đụng chuyện không.

Hình như Bất Hận không thấy nét mặt của đệ tử, nói.

"Chúng ta lâu quá không tâm sự."
"Phải!"
Hai người qua thiền phòng, ngồi chung bàn thưởng thức một ấm trà sen.

Trí tỉnh vì trà, tâm tịnh cũng vì trà, uống trà nói chuyện là hợp khẩu vị nhất.

Bất Hận nói trước.

"Nhớ lúc trước sư phụ kêu con đọc kinh, con lại chạy khắp nơi, còn mách lẽo với sư bá."
Bất U bưng chén trà, lấy nắp gạt vụn trà qua một bên.


"Đúng là đáng nhớ, nhưng lúc nhỏ thật chẳng có suy nghĩ nhiều!"
Khi xưa, Bất U nghịch ngợm quá, mãi lên mười tám tuổi anh mới xuống tóc.

Nhớ lại, thời thơ ấu cũng rất vui.

Không có cha mẹ nhưng được sư phụ và sư bá thương yêu, họp phụ huynh đều là hai người cùng đi.

Thế gian lấy đi một thứ sẽ cho lại thứ khác.

"Sư bá thương con lắm, tiếc là...!Không còn nữa!"
"Sư phụ hay khuyên con là sư bá đã về với trời, bây giờ lại nhớ?"
Bất Hận bị vạch trần, khẽ cười.

"Đúng là có những chuyện muốn quên cũng không được! Kim Sơn Tự tin tưởng giao Phật Ấn, có khi nào con cảm thấy trách nhiệm quá nặng không?"
Bất U không cần nghĩ, lắc đầu.

Bất Hận nói tiếp.

"Sư phụ biết con không thích hợp ở đây.

Nếu phá được âm sào, con đường mới sẽ mở ra, không chừng con có thể tự mình xây một cái chùa riêng."
Ánh mắt Bất U liếc lên.

"Con vẫn muốn mãi bên sư phụ!"
"Không có gì vĩnh cửu! Sư phụ luôn muốn con làm những gì đã quyết định, hoặc là...!Tìm ba mẹ của con.

Con thường nói mình đã lớn, có lẽ ba mẹ không còn nữa, nhưng con muốn gặp họ đúng không?"
"Có những chuyện dĩ vãng, đôi khi cũng chỉ là dĩ vãng!"
"Nhưng cội nguồn, không ai có thể quên!"
Khuya.

Bất U ra một bãi đất trống cách xa nhà, tìm mấy sợi dây xích trong kho nối lại thật dài, giăng cố định thành một vòng tròn lớn.

Một đầu xích cột với Song Thần Côn.

Anh sẽ lợi dụng tính kim loại hấp dẫn điện, bất quá giảm một chút sức mạnh của sấm sét.

"Thánh tăng, cảm ơn nhiều!" Linh xà nằm cạnh chân anh nói.

"Chúc cô thành công, bần tăng phải đi xa hơn!" Bất U lui lại, nấp sau một tảng đá.

Linh xà bay lên, hoá thành Kiều Nhi đứng giữa vòng tròn, xung quanh toát ra hào quang tam sắc.

Như một quả cầu lung linh giữa trời đêm.

Lúc này, trên bầu trời lung linh không kém, những ngôi sao lấp lánh kết thành một dải.

Trong giới pháp sư gọi đây là Ngân Hà, thời điểm tốt nhất kết nối âm dương với nhau.

Nếu vượt qua âm, biến thành dương, tức là không còn ai xem Kiều Nhi là tà vật.

Trời cao như giận, phát lên ánh chớp khiến cho động vật sợ hãi về nhà trú thân.

Xuất hiện những tia sét vặn vẹo rất có tính đe doạ.

Bất U đồng lòng với Kiều Nhi đưa ánh mắt theo dõi.

Sấm giật liên hồi, Bất U nắm Song Thần Côn ném lên không trung.

Một luồng sét to như thùng gánh nước bổ xuống soi sáng cả khu vực, đến màu xanh của cọng cỏ cũng có thể trông rõ ràng.

Song Thần Côn đón đầu sấm sét, điện từ mạnh mẽ bao phủ khiến cho nó toả ánh sáng xanh.

Điện truyền vào dây xích, tất cả xích sắt rung lên hưởng ứng.

"Ầm!!!"
Chính giữa, một đoàn khói bụi xám xịt, Bất U ngồi xuống bịt hai tai, lo lắng nhìn về phía trước.

Khói nhạt đi, bóng dáng Kiều Nhi xuất hiện.


Bất U thở phào, đột nhiên bầu trời sáng lên, thêm một đợt sấm sét vỗ xuống.

Kiều Nhi kiên cường nhìn lên trời, phất lên hai ống tay áo, đem yêu khí ngăn trở trên đầu.

"Ầm!!!"
Bất U có cảm giác đứng tim, hồi hộp quan sát.

Thân thể Kiều Nhi giùng giằng, sau đó da thịt xung quanh có vài chỗ rướm máu, dơ bẩn.

Mà sắc mặt cô không tốt, bên dưới, hai chân đứng không vững.

Sấm sét lại giáng xuống, phong cảnh chói loà, "Ầm!!!", đất đá văng lên.

Lần này còn mạnh hơn, đến mức Bất U phải bò về phía sau, còn thấy cả mấy tia điện nhỏ văng ra lung tung.

Đương nhiên anh không thể đến quá gần, nếu thiên lôi đánh trúng anh cũng sẽ cháy.

"Ầm!!!"
Song Thần Côn rung lên dữ dội, như là không chịu được, rơi xuống mặt đất.

Vòng tròn dây xích nhao nhao lên, sau đó nổ ra từng mạnh vụn.

Bất U chạy ra càng xa, thấy cảnh này thì dừng lại, Song Thần Côn đóng vai trò như cột thu lôi cũng không chịu được.

Anh nhắm mắt, dùng phật nhãn xem bên trong.

Anh thấy Kiều Nhi bay thẳng lên trên, trên người lấm tấm vảy rắn, há to miệng rào lên, bốn răng nanh rắn cũng lộ hàng.

Đặc biệt cặp mắt dữ tợn, mắt dài, con ngươi nhỏ, đương nhiên là mắt của linh xà.

Bất U mở to mắt, vội chạy đến.

Kiều Nhi sắp hiện nguyên hình, nếu thiên lôi đánh xuống thì rất ít cơ hội chống đỡ.

Hơn nữa, Song Thần Côn đã rơi xuống, Kiều Nhi sẽ chống đỡ 100%.

"Ầm!!!!!!!!!"
Động đất xảy ra, không gian như biết rung lắc.

Bất U nhảy lên, cơn chấn động vẫn đẩy anh văng qua một phía.

Đầu óc cứ quay cuồng quay cuồng, thân thể rơi xuống đất.

Anh không quan tâm, không có cảm giác đau nhức, cố bật dậy chạy đến hiện trường.

Khói trắng mù mịt, Bất U phải dùng tay gạt khói đi vào trong, hít vào bụi cũng sặc sụa mấy cái.

Anh chệch choạng đi vào, đi nhiều càng mông lung.


Anh thử gọi mấy tiếng.

"Kiều Nhi...!Kiều Nhi..."
Tuy nhiên không có trả lời, mà anh cũng không thấy Kiều Nhi ở đâu.

Đột nhiên, bên dưới có một đốm sáng vàng, hiện tại trong làn khói chỉ có nó là phát sáng nhất.

Anh lùa khói bụi, chạy đến vị trí đó.

Bất U có linh cảm không tốt, sao mà không gian yên ắng như vậy, e là...!Kiều Nhi có chuyện.

Đến gần...!Nhận ra là một ánh lửa, nó đang lách tách trên lưng một con rắn đen.

"Kiều, Kiều Nhi!" Bất U yếu ớt nói, hai chân vô lực quỳ xuống, trong lòng mãnh liệt sợ hãi.

"Kiều Nhi, nghe ta nói không? Kiều...!Nhi..."
Nhưng rắn nhỏ không trả lời anh, không hề cử động.

Nó nằm im thin thít, lửa khói đắp lên.

Mặc cho lửa đốt lấy nhưng rắn nhỏ không chút phản ứng, nhìn vào mà Bất U cảm thấy cô đơn, trời đêm nổi gió như khóc đồng cảm.

"Kiều Nhi, tại sao?" Bất U gục xuống, cắm cái đầu trọc vào mặt đất.

"Kiều Nhi...!Cô đã cố gắng như vậy..."
"Thánh tăng."
Bất U ngóc đầu lên, quay lại phía sau.

Kiều Nhi vẫn xinh đẹp đứng ở đây, mỉm cười.

"Đó chỉ là lớp vỏ của ta để lại."
Bất U quay mặt nhìn con rắn dưới đất, rồi quay phắt qua, nhào đến dang tay ôm lấy Kiều Nhi.

Cái mặt anh nhét vào bụng cô, nước mắt rơi lã chã.

"Hu hu, Kiều Nhi..."
"Thánh tăng, lúc nào mà anh mít ướt như vậy?".