Sầm Trà nhìn vào ngọn lửa rực rỡ trên bầu trời, đội mũ bảo hiểm che kín mặt, ngồi sau xe máy, ôm lấy eo anh trai. Rời khỏi căn nhà này, rời khỏi nơi cậu đang sống, đó là sự kết thúc cũng như là sự bắt đầu.
Gió đêm mát mẻ, nhưng lưng SầmHạc lại ấm áp.
Sầm Hạc hỏi Sầm Trà: "Em có thấy hội hận không?"
Sầm Trà lắc đầu: "Chưa bao giờ."
Âm thanh của động cơ xe máy rền vang, đèn đường trong đêm rực rỡ hơn bao giờ hết.
...
Trong khi đi khắp thành phố, khi đến đầu đường, trời đã sáng.
Một chàng trai đang đứng bên lề đường, ngập đầy thuốc lá, dường như đã đợi từ lâu.
Áo khoác đen rộng rãi che kín thân hình nhỏ bé của anh, mái tóc bờm được nhuộm màu bạc, anh mỉm cười, vẫy tay chào Sầm Hạc và Sầm Trà, "Lâu rồi gặp nhau!"
Sầm Hạc nhìn vào khuôn mặt của anh, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhận ra anh là ai.
"Đồ vật của tao đâu?" Cấn Trà nhìn thoáng qua anh, không nói chuyện với anh quá nhiều.
"Chà." Chàng trai trẻ không hài lòng, lấy một phong bì từ túi quần của mình ra, ném cho Sần Trà, "Tại sao lại có thái độ xấu với tao như vậy chứ?"
Sầm Trà không nhìn vào phong bì, trực tiếp đưa đồ vật cho Sầm Hạc, "Anh trai, đây là Hà Hữu."
Sầm Hạc nhìn vào ánh mắt của Hà Hữu, đột ngột mang theo một chút lạnh lẽo, như muốn chém anh thành ngàn mảnh. Ba năm không gặp, anh thực sự đã thay đổi nhiều, ngoài khuôn mặt này, không còn tìm thấy bất kỳ điểm quen thuộc nào nữa, "Hà Hữu?"
Anh ta đã từng bị Sầm Trà trêu chọc đến mất kiểm soát, trở thành một trò cười của các bạn cùng lớp, không dám gặp ai, cuối cùng phải rút khỏi trường học với nỗi buồn.
Sầm Trà nói rằng anh ta đã trở nên tốt hơn.
Sầm Hạc kéo Sầm Trà về phía sau, giữ khoảng cách với Hà Hữu.
Khi Hà Hữu nhìn thấy hành động của hắn, ngay lập tức giơ tay đầu hàng, "Đúng rồi, tao đây. Mày không nhận ra tao à? Sầm Hạc, sao mày lại trở nên hung dữ thế, có phải mày hiểu lầm tao gì đó rồi không? Tao không cố ý tranh giành em trai cục cưng của mày đâu, OK?" Anh ta thì thầm, "Ai muốn tranh đâu."
Khi nghe anh nói như vậy, biểu cảm của Sầm Hạc cũng dịu đi một chút.
Bên trong phong bì là giấy tờ và vé tàu thuyền mà Sầm Trà nhờ Hà Hữu giúp đỡ để đi đến một quốc gia khác.
"Tao sẽ dẫn bọn mày đến khách sạn, ở đó có thể ăn sáng và nghỉ ngơi. Chúng ta đi nào." Hà Hữu đi về phía trước, giữ khoảng cách với họ, hai anh em theo phía sau.
Sau khi đi được một quãng đường, Hà Hữu hạ mắt xuống, đột nhiên nói: "Thực ra, tao rất biết ơn Sầm Trà. Nhờ sự cố đó, tao mới nhận ra rằng tao luôn sống cho người khác, quá quan tâm đến ý kiến của người khác và tự trói buộc mình lại. Khi bị người khác cười nhạo mà không làm được gì, tao mới nhận ra rằng, người duy nhất có thể thả tao ra là chính tao." Anh dừng một chút, "Tao đã từng ghét Sầm Trà, nhưng lại ngưỡng mộ cách nó sống thoải mái."
Sầm Hạc im lặng. Hắn cũng đã luôn tự kiềm chế bản thân, không thể làm theo ý mình, vì hắn sẽ phải chịu đựng mọi cảm xúc và tình cảm, và sẽ tự hạn chế bản thân.
Trước khi đợi Sầm Hạc trả lời, Hà Hữu đã nói lời tạm biệt, "Được rồi, tao đi đây. Tạm biệt. Oh, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu."
Anh ta quá thật thà, cũng không nhìn Sầm Hạc nhiều, mà thay vào đó quay đầu và đi một cách dứt khoát về phía truớc.
Sầm Hạc vô cùng bất lực, người kia thậm chí còn không cho hắn cơ hội giận dữ, mà lại giúp hắn rất nhiều, hắn cũng không thể tức giận được nữa, chân thành nói, "Cảm ơn."
Hà Hữu không quay đầu, chỉ vẫy tay thể hiện rằng anh đã nghe được.
.
.
Âm thanh lớn của chuông báo đang đổ dồn vang lại, âm thanh ồn ào trong đầu hắn dường như muốn nuốt chửng hắn, như cảm giác bị ngạt thở như đang chìm nghỉm, cơ thể của hắn tiếp tục chìm xuống.
Lưng của Sầm Hạc đổ đầy mồ hôi lạnh, hơi thở rất khó, khi hắn giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mặt hắn tái nhợt
"Anh trai, anh trai."
Sầm Trà ôm chặt hắn, liên tục vỗ về lưng của hắn, nói nhỏ vào tai hắn.
Sầm Hạc nhìn thấy một căn phòng lạ lẫm trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sự an toàn đủ để hắn cảm thấy từ trong lòng Sầm Trà, ý thức từ từ trở lại, "Anh đã mơ thấy ác mộng."
Sầm Trà nhìn chằm chằm vào mặt Sầm Hạc, lau đi giọt mồ hôi trên trán hắn, ngực của Sầm Trà dính gần hắn một chút, "Anh trai đã mơ thấy điều gì đáng sợ vậy?"
"Ừm." Sầm Hạc thở sâu một hơi, cuối cùng đã hoàn toàn rời khỏi cơn ác mộng, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, hắn cười chua xót, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình, "Anh đã mơ thấy bị âm thanh chuông báo bao vây, rồi cảnh sát xông vào nhà của chúng ta, cưỡng chế chia ly chúng ta, từ phút đó trở đi, chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa."
"Anh trai, en vẫn ở đây, mãi mãi sẽ không rời xa anh." Sầm Trà an ủi Sầm Hạc, "Không ai có thể tìm thấy chúng ta, anh trai làm rất tốt."
"Trước đây chưa bao giờ phải xa ngau, vì vậy anh chưa nhận ra rằng việc chia tay với anh sẽ đau đớn đến như vậy, khiến anh muốn chết đi cho xong, anh sợ sẽ có lần thứ hai, anh sẽ tự đặt câu hỏi liệu mình có thể bảo vệ được em hay không. Anh sợ em sẽ rời xa anh lần nữa... Rất sợ." Sầm Hạc nói chuyện trong khi ngón tay run lên bần bâth, dường như hắn sẽ rơi vào nỗi sợ hãi bất cứ lúc nào.
"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, anh trai, đừng sợ." Sầm Trà đặt đầu Sầm Hạc vào trong lòng mình, muốn đem cho hắn một cảm giác an toàn.
Sầm Hạc nằm trong lòng Sần Trà hết một lúc lâu.
.
.
Chiếc du thuyền chậm rãi đi trên mặt biển, Sầm Hạc và Sầm Trà đến đầu thuyền, gió biển mát mẻ kèm theo mùi hôi của cá, làm tung tóe tóc của họ.
Dưới vầng trăng, Sầm Trà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sầm Hạc, có vẻ nghiêm túc vô cùng, "Anh trai, anh có sợ bị cảnh sát bắt không?"
Sầm Hạc phủ nhận, "Không thể, chúng ta sắp đến nước ngoài rồi, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại."
"Không phải vậy." Sầm Trà lắc đầu, "Em muốn nói là sau này."
Trái tim của Sầm Hạc nhảy lên một cái, nghe Sầm Trà tiếp tục nói, "En đã phạm tội từ rất lâu rồi, chẳng bao giờ sợ gì cả, bất kể hậu quả là gì, em đều không quan tâm. Hơn nữa, em cũng tự tin không bị bắt. Nhưng, dù cho em tự tin đến đâu, rủi ro cũng không phải là không có."
"Em..." Cấn Hạc đoán được Sầm Trà muốn nói gì, cổ họng lắc lư, cảm xúc phức tạp, không biết nói gì.
"Ừm." Sầm Trà gật đầu, "Sau này, nếu em tiếp tục giết người, thì sẽ có khả năng bị bắt. Nhưng hiện tại, có anh trai là đủ rồi, em muốn trở thành một người bình thường, luôn ở bên cạnh anh trai."
Ánh mắt Sầm Trà như có sao lấp lánh.
"Em không biết tình yêu là gì, nhưng em sẽ nghe lời anh trai vô điều kiện, nghe theo lời anh trai, em tin tưởng tuyệt đối vào anh trai, chỉ có một người bên cạnh em, đó là anh trai. Em nghĩ, có lẽ đó là tình yêu."
"Anh trai."
"Em yêu anh."
Giọng nói của chàng trai vẫn nhẹ nhàng, nhưng tình yêu lại thẳm sâu, khiến trái tim của Sầm Hạc đập nhanh.
"Anh cũng yêu em, Sầm Trà."
.
.
Mùa hè sắp đến rồi.
-----
Đây là phần kết của câu chuyện, cám ơn bạn đã đọc.
Một vài tình tiết sẽ được viết trong phần ngoại truyện.
Ban đầu tôi nghĩ sẽ viết hết trước khi đánh dấu kết thúc, nhưng sau đó tôi nghĩ rằng đưa phần kết ở đây cũng không tồi, đúng với việc chia tay với quá khứ.
Tương lai của họ là hoàn toàn mới, có vô số suy nghĩ và khả năng.
Vì vậy, xin đọc giả hãy tự do lựa chọn đọc ngoại truyện, không có kế hoạch cụ thể có lẽ cũng là một cách tốt.