Thực Cốt

Chương 7: Trời sinh một đôi



Họ hoang dâm loạn tính, sống trong hư vô nhiều ngày, ngày nào cũng vậy, trừ ăn với ngủ, ở bên nhau, hôn nhau, làm tình đến chán, họ để lại dấu vết từ phòng khách đến nhà tắm, nhà bếp, phòng ngủ.

Rèm cửa chưa bao giờ được mở ra, mỗi ngày đều hỗn loạn, ngày và đêm đảo ngược, vài túi rác được chất đống trong hộp mang đi.

Mãi cho đến khi giáo viên chủ nhiệm của Sầm Hạc gọi vào. Vốn dĩ, điện thoại bật chế độ im lặng nên không ai nghe thấy, nhưng sau khi gọi đi gọi lại nhiều lần, màn hình bật và tắt, Sầm Trà nhận thấy có một số cuộc gọi nhỡ từ cùng một số,  gửi điện thoại nhấc máy, "Đối với kỳ thi tuyển sinh toàn thành phố cuối cùng này, chúng tôi đã quyết định dỡ bỏ đình chỉ của em trước, hãy đến tham gia kỳ thi."

Sầm Trà lắc chiếc điện thoại di động trước mặt Sầm Hạc, nhìn hắn đầy hứng thú, im lặng nói với hắn: "Nghỉ học?"

Sự từ chối của Sầm Hạc đã rõ ràng, hắn quay đầu lại, không thèm để ý. Hắn không định trả lời cuộc gọi, nhưng Sầm Trà đã chủ động trả lời.

"Ồ, tôi hiểu rồi." Sầm Trà đồng ý ngay lập tức.

"Đúng rồi, lúc trước tôi liên lạc với phụ huynh của em nhưng không liên lạc được, có chuyện gì sao?" Chủ nhiệm lớp trước khi cúp điện thoại, nói ra nghi hoặc của mình.

"Không sao, ba mẹ tôi thường xuyên đi công tác, không tiện nghe điện thoại, hiện tại có thể đang bận, khi họ về tôi sẽ gọi lại sau" Sầm Trà nói dối không chớp mắt.

"Anh không đi." Sầm Hạc ủ rũ nói, kiên quyết cự tuyệt.

"Tại sao lại có một ngày anh trai tốt của em không muốn tham gia kỳ thi vậy chứ?" Sầm Trà ngạc nhiên,  đây là lần đầu tiên cậu thấy thái độ của Sầm Hạc như vậy.

Có vẻ như, thẹn thùng?

Sầm Hạc thẹn thùng, hắn có chút khó xử khi nói, "Bởi vì ..."

Quá đáng yêu, Sầm Trà nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn.

Loại biểu cảm phức tạp này không bao giờ có thể xuất hiện trên khuôn mặt của Sầm Trà, vì vậy cũng rất thú vị khi thấy người anh em song sinh giống hệt cậu tạo ra nó.

"Lần này anh không có đọc sách." Sầm Hạc thấy chết không sờn, trong nửa năm, hắn mất ngủ trầm trọng, không có ý định học.

"Ha ha ha ha ha ha ha." Người anh cả luôn đứng đầu lớp vẫn còn có một ngày như vậy, cậu thường là người duy nhất có cơ hội chế giễu người khác. Sầm Trà che bụng cười không ngừng, "Vậy đình chỉ vì có vấn đề gì?"

.

.

Đám đông giải tán, người ngã trên mặt đất bất tỉnh. Xung quanh rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão.

Sầm Hạc cảm thấy hơi buồn chán, viết một chữ "Death" màu đỏ lên tường bằng đôi tay đẫm máu.

Mỗi ngày khi Sầm Trà đi vắng, Sầm Hạc cảm thấy buồn chán, hắn cố gắng hết sức để tìm kiếm cậu, nhưng hắn không biết em trai mình bị hai người đó giấu ở đâu.

Trò chơi giả làm học sinh ba tốt cũng đến hồi kết, em trai đi vắng nên mọi thứ hắn giả vờ đều không còn ý nghĩa.

Khác với Sầm Trà, sinh ra với những khiếm khuyết về cảm xúc, cảm xúc của Sầm Hạc rất lành mạnh, có cảm giác tội lỗi, sợ hãi, lo lắng, v.v. Hắn sẽ có những cảm xúc phức tạp của người bình thường, nhưng hắn lại chọn làm một ác nhân.

Kể từ thời điểm bắt đầu coi thường cuộc sống, hắn đã không còn được coi là một người bình thường nữa.

Lúc này mới lộ bản chất.

Sầm Hạc lấy trong túi ra một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, ngón tay dính đầy máu, hắn không quan tâm mà đưa điếu thuốc lên môi.

Chủ nhiệm lớp hùng hổ chạy tới, nhưng lại bị Sầm Hạc làm cho choáng váng.

Thiếu niên liếc nhìn hắn, chậm rì rì châm điếu thuốc, "Nếu ông không gọi xe cấp cứu, cậu ta có thể sẽ chết."

Làn khói trắng hít vào được thở ra khi hắn nói, đôi má xinh đẹp của hắn trông mơ hồ.

Những lời khiển trách đột nhiên bị chặn lại, thầy chủ nhiệm vô thức lấy điện thoại di động ra bấm số 120. Hai học sinh bên cạnh chạy đến để kiểm tra tình trạng của Dương Bách Thịnh,  một học sinh khác đứng đó với vết bầm tím trên cổ nhìn chằm chằm vào Sầm Hạc.

Sầm hạc dựa vào tường, hút một điếu thuốc, nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng.

Không hề giống tội nhân đang chờ bị phán xét, dường như lỗi lầm của hắn, cho dù người đó sống hay chết, cũng không liên quan gì đến hắn.

Đối với những người khác, Sầm Hạc này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Những gì xảy ra sau đó thực sự quá bình thường, Dương Bách Thịnh được cứu, trở về mà không chết, cha mẹ nuôi của Sầm Hạc và gia đình họ đã phối hợp riêng, trả rất nhiều tiền để giải quyết vấn đề. Sầm Hạc được mời phụ huynh và bị đình chỉ học.

Hai cha mẹ nuôi cặn bã đó sắp phát điên rồi, Sầm Hạc nhân cơ hội này đưa ra điều kiện em trai mình trở về, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, và hắn sẽ như trước.

Kết quả là - vấn đề này không thể thương lượng.

Thật không may, cuộc đàm phán của Sầm Hạc đã thất bại.

Hắn cũng hoàn toàn suy sụp.

.

.

Lần đầu tiên Sầm Trà giết người, đó là cha mẹ ruột của hắn.

Lần đầu tiên Sầm Hạc giết người, đó là cha mẹ nuôi của hắn.

Họ đúng là sinh đôi, trời sinh một cặp.