Thức Giả

Chương 31: Quá khứ tìm về



Mấy hôm nay bà nội bệnh phải đưa vào bệnh viện, bà giúp việc túc trực ở đó để chăm sóc bà tôi, còn tôi và ba thì rảnh lúc nào thì vào thăm bà lúc nấy. Việc của công ty, việc của gia đình rồi việc của bà nội xoay tôi đến chóng mặt. Chiều nay, từ cửa phòng bệnh của nội bước ra, tình cờ tôi gặp một người phụ nữ rất quen. Đúng rồi, cô ba, người phụ mẹ Lạc nấu ăn ở quán. Tôi buột miệng kêu to: Cô ba! Người phụ nữ ấy quay lại nhìn tôi mừng rỡ. Tôi chạy đến hỏi thăm cô ba, được biết mẹ của Lạc cũng đang nằm điều trị ở đây, tôi liền đi theo cô ba vào phòng bệnh thăm mẹ của Lạc Lạc. Nhìn thấy tôi, người mẹ nhận ra ngay dù đã năm năm rồi không gặp, bà gọi tên tôi: Khả Di. Tôi cũng xúc động chạy đến bên giường của bà. Hỏi thăm thì mới biết mẹ của Lạc mới mổ khớp gối và còn bị rối loạn tiền đình, đã nằm viện ba ngày rồi. Nhìn bà già và ốm đi nhiều, nước mắt tôi chực rơi ra, cái cô Khả Di này đến giờ vẫn mau nước mắt như thế, tôi không thể cản được. Bà mẹ hỏi thăm tôi đủ thứ, rồi kể về Thiên Lạc. Bạn ấy đã ra trường đi làm được hai năm rồi. Công việc khá thuận lợi, bạn ấy lại là người siêng năng, cần mẫn nên rất được lòng xếp. Có một việc tôi rất muốn biết nhưng ngại không dám hỏi. Người mẹ tinh tế nên hiểu ý tôi, bà cho tôi biết Thiên Lạc vẫn độc thân. Biết tin này tôi vừa buồn vừa vui, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có tâm trạng như thế này nữa. Mẹ Lạc hỏi thăm bà nội của tôi, thì ra hai người chỉ nằm cách nhau mấy phòng thôi. Hỏi thăm một chút, tôi đứng dậy xin phép ra về. Mẹ Lạc nhìn tôi rồi chợt nói: - *Con ngồi chơi một chút nữa đi. Thằng Lạc chắc cũng sắp đến rồi đó. Nó vào thay cho cô Ba về nghỉ ngơi một chút*. Tôi lắc đầu ái ngại. Từ lúc chia tay đến giờ, năm năm rồi tôi chưa gặp lại Thiên Lạc lần nào. Gặp lại biết nói gì bây giờ, tim tôi bỗng thắt lại, xốn xang. Tôi vội vàng từ biệt hai người phụ nữ rồi đi nhanh về phía hành lang, ngồi sụp xuống ghế. Cả một thời quá khứ tươi đẹp bên cạnh Lạc Lạc bỗng hiện về. Rồi những tháng ngày đau đớn khi tôi quyết định chia tay Thiên Lạc bỗng hiện lên rõ mồn một. Chia tay Lạc hai năm thì tôi đến với Mạnh Kha, sau đó làm đám cưới. Ngày cưới, tôi mời một số bạn chung lớp, trong đó có Thiên Lạc nhưng người ấy không đến dự. Khi kiểm tra thùng thiệp cưới, tôi nhìn thấy tấm thiệp của Lạc (có lẽ Lạc đã nhờ ai đó gửi vào thùng thiệp cưới), tôi cất tấm thiệp đó vào một góc ngăn kéo của bàn trang điểm rồi quên bẵng đi luôn. Mãi đến một tuần trước, khi dọn dẹp ngăn kéo của bàn trang điểm, tình cờ tôi nhìn thấy tấm thiệp ngày ấy. Mở tấm thiệp ra, trong đó có hai tờ giấy 500k và một sợi lắc đeo tay bằng vàng, trên đó có đính những hạt đá nhỏ lấp lánh màu trắng. Tôi sững sờ, lặng người đi một lúc. Có một tờ giấy nhỏ, trong đó Lạc Lạc ghi dòng chữ: Đây là món quà nhỏ mà mình đã mua từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp tặng cho Di. Mong Di được hạnh phúc. Đọc xong mảnh giấy nhỏ này, ngực tôi thắt lại như có bàn tay ai bóp lấy trái tim tôi. Nước mắt tôi bắt đầu rơi, cổ họng tôi nghẹn ắng tưởng như không thở nổi. Tấm lắc nhỏ bé này chính là kết quả của những buổi Lạc đi làm thêm suốt năm học đại học thứ nhất. Tôi nhớ ra rồi, những lúc ngồi uống nước với tôi trong quán, nghe điện thoại là Lạc đi ngay, đó là lúc bạn bè gọi đi làm thêm. Sao lúc đó tôi lại không nghĩ ra, cũng chẳng thèm tìm hiểu, chỉ biết giận hờn rồi chia tay Lạc? Tôi nâng niu chiếc lắc trên tay rồi quyết định đeo vào cổ tay của mình. Không hiểu vì cảm thấy hối hận hay cảm thấy thương tiếc cho một tình yêu bị chính tôi phá vỡ nữa nhưng nhìn nó trên tay mình, tôi cảm thấy nghẹn ngào. Chồng tôi nhìn thấy cũng không thắc mắc gì bởi tôi thích mua sắm gì thì tùy ý, anh ấy không quan tâm. Tôi thẫn thờ một lúc rồi định đứng dậy đi về bỗng thấy có ai đó đang đứng trước mặt tôi. Tôi ngước lên: Lạc Lạc. Người ấy đang đứng trước mặt tôi như một giấc mơ. Tôi tròn mắt nhìn Lạc: từng nét trên khuôn mặt vẫn thế nhưng góc cạnh hơn, đôi mắt được lắp thêm một đôi kính cận, người cao hơn, chắc hơn. Lạc nhìn tôi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa chan chứa yêu thương. Ánh mắt đó vẫn nguyên vẹn như ngày xưa nhưng nó đã làm cho trái tim tôi đau đớn. Tôi đứng lên, không biết làm gì, nói gì, chân tay tôi mềm nhũn. Tôi ngã vào người Lạc rồi ôm chầm lấy Lạc. Tôi không hiểu tại sao mình lại hành động như thế, chỉ biết rằng giống như một thói quen, một phản xạ vô điều kiện vậy Sự xúc động khiến tôi khóc nghẹn. Lạc Lạc cũng ôm lấy tôi, mặc cho người đi qua, kẻ đi lại nhìn. Tôi áp mặt vào vai Lạc, vẫn là mùi hương này, bao nhiêu năm rồi không hề thay đổi. Chắc là Lạc cũng xúc động không kém gì tôi nên trống ngực đập liên hồi. Sau phút giây xúc động, tôi buông Lạc ra, hai đứa tôi ngồi xuống ghế. Tôi vẫn sụt sùi. Lạc lấy tay lau nước mắt cho tôi rồi gỡ mắt kính của mình ra, dụi dụi mắt. Lạc cũng rơi nước mắt, xúc động không kém gì tôi. Chúng tôi, tay trong tay một hồi lâu mà không nói được lời nào. Lúc sau, Lạc hỏi nhỏ: - *Sao em lại ở đây*? Giọng Lạc vẫn như ngày xưa nhưng trầm và ấm hơn. Có cái gì sai sai ở đây thì phải? À, đúng rồi, Lạc gọi tôi bằng em chứ không phải bằng tên hay bằng bạn như trước. Tôi kể cho Lạc nghe về chuyện bà nội bệnh nằm ở đây và chuyện đã gặp mẹ của Lạc. Lạc Lạc nhìn tôi rồi lo lắng: - *Nhìn em ốm đi nhiều. Em sống có hạnh phúc không*? - *Chắc mấy hôm nay công việc nhiều quá, lại thêm bà nội bệnh nên Di bị sút cân. Cuộc sống của Di vẫn ổn*. – Tôi cười nhìn Lạc âu yếm – Còn Lạc thì sao? - *Anh đi làm được hai năm rồi. Công việc đang phát triển thuận lợi, sếp cũng tin tưởng anh. Cuộc sống vẫn ổn, chỉ có sức khỏe của mẹ dạo này không được tốt. Anh nói mẹ đừng buôn bán nữa nhưng mẹ nói nghỉ bán thì buồn lắm*! Lạc Lạc cười xòa. Nụ cười vẫn như trước, rạng rỡ, ấm áp. Tôi để ý trên tay của Lạc vẫn đeo chiếc đồng hồ tôi tặng hôm sinh nhật thứ 18 của Lạc. Trời, đã lâu như vậy rồi mà chiếc đồng hồ vẫn còn mới tinh! Tôi không kìm được xúc động, đưa tay mân mê chiếc đồng hồ. Thiên Lạc cũng nhìn thấy chiếc lắc nhỏ trên tay tôi. Hai đứa tôi không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Có biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng không thể thốt lên thành lời. Có bao nhiêu tình cảm như những cơn sóng dồn dập trào dâng. Nào ai biết tình yêu sẽ đi đến bờ bến nào của cuộc đời, chỉ biết một tình yêu mãi mãi giữ nguyên trong lòng tôi và Lạc. Giá mà thời gian đừng trôi nữa để tôi giữ mãi phút giây này bên Lạc Lạc giống như những ngày xưa. Nào ai biết dòng đời rồi sẽ trôi về đâu nhưng tôi chắc chắn rằng định mệnh đã trói buộc duyên phận của chúng tôi. Nhìn vào đồng hồ, tôi vội vã đứng lên: - *Đến giờ đón con rồi, Di đi nha*! Lạc vội đưa điện thoại cho tôi để tôi lưu số cho Lạc. Lạc lo lắng hỏi tôi: - *Hay là để anh đưa em đi nha*! - *Không cần đâu, Di có xe. Mình gặp lại sau nhé*!– Nói xong, tôi buông tay Lạc ra rồi vội vã đi ra cổng bệnh viện. Lạc vẫn hướng mắt nhìn theo tôi.