Thực Hành Yêu Đương

Chương 1



Trầm Du Nhất không phải một người biết tự yêu thương chính mình.

Lúc cậu thích Ôn Hành, đã lỡ trộn lẫn cảm giác thích đó với tình yêu. Hiện giờ cậu muốn ghét bỏ Ôn Hành, việc nói lời chia tay mà vẫn giữ thể diện cho nhau sao thật khó khăn.

“Chúng ta chia tay đi.”

Trầm Du Nhất đứng trước gương, luyện tập một câu nói hết lần này đến lần khác, “Chúng ta chia tay đi.”

Bữa sáng mà Ôn Hành vừa gọi món qua điện thoại vừa vội rời khỏi nhà, Trầm Du Nhất nhìn chằm chằm món đồ ăn sáng chưa động đũa dù chỉ một lần nói, “Chúng ta chia tay đi.”

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Trầm Du Nhất giật mình suýt thì hét váng cả lên. Cậu tròn mắt nhìn Ôn Hành rảo bước đi về phía mình, nhặt đồng hồ đeo tay trên ghế sofa lên. 

“Ngây người gì đó?” Ôn Hành thấy ánh nhìn của cậu liền cau mày hỏi.

Lời muốn nói ra kẹt lại trong lòng. Trầm Du Nhất cúi đầu, “Xin lỗi.”

Ôn Hành không để ý lắm, chỉ “Ừ” một tiếng rồi rời đi.

Sau khi nghe tiếng cửa đóng ‘cạch’ lại, cả người Trầm Du Nhất như cạn hết sức lực, nằm sõng soài trên bàn ăn.

“Chúng ta chia tay đi.” Cậu khe khẽ nói. Phòng bếp trống trải, chẳng biết là đang nói cho ai nghe. “Chúng ta, chia tay…”

Trưa hôm đó, Ôn Hành gọi điện thoại tới, nhờ Trầm Du Nhất mang bộ tây trang tới cho mình.

Cậu kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, tay còn đang vội nhận lấy giấy tờ văn kiện được đưa cho, dùng khẩu hình miệng để nói cảm ơn với người ta.

Đồng nghiệp cười cười rời đi. Cậu thả lỏng vai, điện thoại được đổi thành cầm ở trên tay, dí sát vào tai.

Cậu im lặng, đầu dây bên kia giọng Ôn Hành hơi trầm xuống, “Trầm Du Nhất.”

Cậu dường như có thể loáng thoáng thấy cả dáng vẻ hắn không vui lắm, đôi mày nhíu lại, miệng hé ra rồi lại đóng, gọi tên mình như giáo viên nhắc nhở học sinh không chú ý nghe giảng, có ý tứ như đang cảnh cáo.

“…Em biết rồi.” Trầm Du Nhất vừa nhìn mặt bàn làm việc, vừa nuốt lời từ chối sắp tràn ra khóe môi ngược trở lại. “Anh chờ em một chút.”

Cậu quay về nhà, tìm được bộ tây trang mà Ôn Hành muốn trong tủ quần áo. 

Bộ đồ màu xám bạc, phẳng phiu, được may đo hoàn mỹ. Cậu không nhịn được tự nhìn lại chính mình, quần jeans và áo nỉ, đi giày vải đơn giản. Tốt nghiệp vài năm rồi mà trông vẫn như sinh viên, tiện thật.

Rồi cậu nhìn sang bộ tây trang trên tay. Vừa trưởng thành lại vừa lạnh lùng, đắt tiền hệt như Ôn Hành vậy.

“Chúng ta chia tay đi.” Cậu nói với bộ tây trang, tất nhiên là chẳng được đáp lại.

Cậu bỏ bộ đồ vào trong túi chống bụi, vắt nó ngang cánh tay rồi lại chọn một chiếc đồng hồ hợp với bộ đồ, xong xuôi mới cầm chúng tới chỗ Ôn Hành.

Công ty Ôn Hành nằm ở trung tâm thành phố. Theo thói quen, cậu tính đi vào trạm tàu điện ngầm. Dọc đường mới khựng lại, nghĩ một chốc rồi mới quyết định giơ tay ra vẫy một chiếc xe.

Ôn Hành hình như vì bận rộn quá nên đã quên luôn chuyện mình gọi điện nhờ Trầm Du Nhất đưa bộ đồ cho mình, hoặc hắn căn bản lười nhớ mấy chuyện vặt vãnh này.

“Ngại quá, tiên sinh.” Cô nàng tiếp tân ở sảnh nói lần thứ hai, giọng điệu vẫn rất lễ phép, nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Nếu không hẹn trước, tôi không thể tùy tiện mời lên được ạ.”

Điện thoại của Trầm Du Nhất chợt rung lên, cậu lập tức bấm phím trả lời. Mi mắt cậu cụp xuống, chẳng nghe thấy nữ nhân viên nói gì nữa.

“Em đến rồi.” Trầm Du Nhất nói thế xong thì cúp máy, đi về khu vực nghỉ chân cho khách ở sảnh lớn ngồi xuống.

Một lát sau, Ôn Hành đi ra từ thang máy riêng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, vài cúc áo trên cùng mở ra.

Trầm Du Nhất cũng đứng lên, đưa bộ tây trang cho hắn.

“Sao lại không mặc áo khoác?” cậu hỏi.

“Bị bẩn.” Ôn Hành trầm giọng đáp, nghe như thể câu hỏi vừa rồi rất ngu ngốc vậy. Tuy rằng ngữ điệu của hắn chẳng thể hiện gì nhưng Trầm Du Nhất lại cảm thấy hắn như đang khinh bỉ mình, “Chứ không thì còn phải nhờ người cầm áo tới làm gì?”

“À.” Trầm Du Nhất chợt cảm thấy lòng mình trống rỗng. Cậu tháo đồng hồ trên cổ tay ra, đeo lên cho hắn.

“Làm gì đó?”

Trầm Du Nhất ngẩng đầu lên. Ôn Hành cao quá, mỗi lần đứng trước mặt hắn cậu đều phải ngước lên mới nhìn thấy được.

“Đồng hồ này hợp với áo của anh.”

Ôn Hành thoáng dừng lại, chợt quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân viên ở bàn tiếp tân, dọa cho người ta sợ cúi gằm cả mặt. Đoạn hắn quay lại nhìn Trầm Du Nhất, mi mắt cụp xuống, vẻ mặt nhìn chẳng đoán được là đang vui hay hay đang giận.

“Không cần thiết,” hắn bảo. “Em về đi.”

“Ừm.” Trầm Du Nhất gật đầu, vừa đi được hai bước lại chợt xoay người lại, “À phải rồi.”

Ôn Hành vẫn đứng nguyên đó, cau mày nhìn cậu. Vẻ mặt hắn có vẻ mất kiên nhẫn, như thể muốn nói: Quả thật là lắm chuyện.

Lồng ngực Trầm Du Nhất phập phồng, cậu hít thật sâu một hơi.

“Chúng ta chia tay đi.” Cậu nghe thấy trong đầu mình không ngừng lặp lại văng vẳng câu nói này, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại trở thành, “Tối nay có về ăn cơm không?”

Ôn Hành nhìn cậu hai giây.

“Không về được.”

Trầm Du Nhất gật đầu, đoạn đi mà như chạy ra khỏi chỗ đó.

Sự khởi đầu của Trầm Du Nhất và Ôn Hành hết sức đơn giản cũng hết sức nực cười: Bọn họ đánh một trận.

Một đứa bạn cùng phòng của cậu cứ muốn giới thiệu bạn gái cho. Cậu đã từ chối nhiều lần mà không xong, cuối cùng vẫn đồng ý gặp mặt bạn nữ đó một lần.

Điểm hẹn là một quán cafe có tiếng. Cậu liếc nhìn giá đồ uống trên menu, âm thầm cảm thấy may mà mình đã chuẩn bị trước. Chỉ là không ngờ chờ đến hơn nửa tiếng mà vẫn chẳng thấy mặt mũi bạn nữ được giới thiệu cho đâu hết.

Trầm Du Nhất tuy cũng tính gọi điện thoại đấy, nhưng sờ khắp túi quần túi áo chẳng thấy điện thoại đâu cả. Cậu thở phào, đứng dậy rời đi.

“Bởi vì em cmn là lesbian!” Cậu vừa định đứng lên đã nghe thấy bàn bên cạnh vang lên tiếng con gái khóc nức nở, “Anh, em thật sự không thể hẹn hò với cậu ta được nữa, anh giúp em một chút đi…”

Cậu do dự quay đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn chạm trúng ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo của Ôn Hành.

Trong quán cafe đang phát một bản nhạc jazz êm dịu. Trầm Du Nhất giật thót mình quay đầu lại, tới khi ra khỏi quán rồi vẫn không cách nào bình ổn lại được nhịp thở và cơn kích động dữ dội trong lòng.

Sao lại có người có ánh mắt như vậy nhỉ? Trầm Du Nhất thầm nghĩ lại, tựa như một cái cây chích điện cắm trên tảng băng, vừa lạnh vừa khiến người ta giật bắn, lại còn cực kì có lực uy hiếp người khác nữa, không tự chủ được phải né xa ba mét, nhưng lại không nhịn được mà cứ nghĩ về nó mãi.

Quay về kí túc xá, Trầm Du Nhất tìm được điện thoại để dưới gối đầu của mình. Thằng bạn cùng phòng gọi cho cậu đến sáu bảy cuộc, còn gửi rất nhiều tin nhắn, phần lớn đều hỏi là cậu đang ở đâu, cuối cùng là chửi cậu một trận, bảo là bạn nữ đi về mất rồi.

Cậu bấm gọi một cuộc, Lữ Bình An nhận ngay trong một giây, “Tao nói mày cái thằng…”

“Tao nhớ nhầm địa chỉ, quên mang điện thoại theo,” Trầm Du Nhất ngắt lời nó, giải thích. “Tao đợi ở Sky City cả nửa tiếng, không thấy ai tới nên tao quay về.”

“Lúc đó tao đã bảo mày là Sky Plaza rồi, không phải Sky City, tao còn nhắn tin xác nhận với mày lần nữa luôn rồi á!”

“Xin lỗi mà,” Trầm Du Nhất bảo.

“Hừ,” Lữ Bình An lại hỏi, “Tối mày có lớp không?”

“Không có.”

“Chú tao mới mở một quán rượu, tụi mình qua đó chơi đi.”

Trầm Du Nhất vốn đã muốn từ chối rồi, nhưng lại nghĩ tới chuyện mình đã làm hỏng đại sự se duyên của Lữ Bình An, thế là lại do dự đồng ý.

Tối đó hai thằng uống một ít rượu. Sau đó Lữ Bình An có vào vệ sinh một lúc, bỏ lại cậu một mình ở quầy. Trầm Du Nhất đảo mắt nhìn quanh không có mục đích, lại vô tình thấy “cây chích điện cắm trên mặt băng” lúc trước. Cậu dụi dụi mắt, xác nhận mấy lần đúng mái đầu đang cúi xuống uống rượu kia chính xác là người đã khiến tim cậu loạn nhịp chỉ bằng một ánh nhìn hôm nay.

Đang nhìn, Ôn Hành chợt ngẩng đầu lên. Tầm mắt hai người lần nữa giao nhau, Trầm Du Nhất hoảng hốt cúi đầu.

Một lát sau, ghế cao kế bên cậu có một người ngồi xuống.

“Tránh cái gì?” Ôn Hành hỏi, “Hôm nay cậu nghe rồi đó, cô ấy nói rằng cô ấy là lesbian.”

Trầm Du Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên. Người này rõ ràng đã uống say rồi, đang nhìn cậu đầy vẻ nghi hoặc.

Gần đây Ôn Hành có rất nhiều chuyện phiền muộn trong lòng. Gia đình hy vọng hắn quay về kế thừa sản nghiệp, hắn lại chẳng có hứng thú gì với ngành công nghiệp thực phẩm hết. Công việc bù đầu đã mệt muốn chết, em gái còn quyết định come out.

Hắn chỉ muốn uống chút rượu thôi, không cẩn thận lại uống say mất rồi.

Ôn Hành không phải là không biết đồng tính luyến nghĩa là thế nào. Hắn từng đi du học ở Mỹ, gặp gỡ cũng nhiều, thậm chí có cả bạn bè như vậy ở Mỹ nữa. Nhưng giờ hắn say rồi, nghĩ tới việc em gái ruột của mình đồng tính luyến ái, hắn lại cảm thấy khó chấp nhận.

“Đồng tính luyến ái… là làm thế nào…” Ôn Hành lè nhè hỏi, đưa mắt nhìn Trầm Du Nhất, “Có thể lên giường không?”

Trầm Du Nhất chẳng biết trả lời sao cho phải, do dự cầm ly rượu của mình lên tính rời đi, lại bị hắn túm tay lại.

Ôn Hành giữ cằm cậu, “Đang hỏi cậu đó.”

“Chắc là có,” Trầm Du Nhất bị hắn làm đau, né đi nhưng không né được. “Tôi không biết.”

Ôn Hành dùng tư thế đó nhìn cậu một lát, đoạn ghé sát lại, tới khi trên miệng chạm được một cái hôn.

Trầm Du Nhất cũng hơi xỉn rồi, căn bản không kịp nghĩ là vừa xảy ra chuyện gì, ngơ ngác không phản ứng.

“Đồng tính luyến là như thế này à?” Ôn Hành lại hỏi, “Hôn như vậy à?”

Hôn là hôn chứ còn như thế nào nữa. Trầm Du Nhất đỏ bừng mặt, “Anh buông tôi ra,” cậu nói.

Sao Lữ Bình An vẫn còn chưa quay lại thế? Trầm Du Nhất trong lòng ngổn ngang, mình vừa hôn con trai đấy à?

Không chỉ là hôn con trai, mà còn bị con trai hôn nữa.

Sang hôm sau tỉnh lại, cả người trần như nhộng đầy dấu hôn hồng hồng, Trầm Du Nhất ngơ ngác không nói nên lời. Ôn Hành cũng tỉnh lại, sau vài cuộc điện thoại, im lặng nhìn cậu chẳng nói gì.

“Tôi không phải gay.” Cuối cùng Ôn Hành là người lên tiếng trước, lời nói ra cũng hết sức nực cười. Nhưng Trầm Du Nhất chẳng hơi đâu mà đi cười hắn.

Có lẽ Trầm Du Nhất thoạt trông thảm thương quá, trên cổ vẫn còn dấu tay bầm tím, bả vai trơn nhẵn lộ ra vài vết cắn. Chắc là như vậy rồi, nên mới khiến Ôn Hành luống cuống, buột miệng nói ra một câu, triệt luôn cả đường hối hận.

“Xin lỗi cậu,” Hắn là người đầu tiên nói xin lỗi với Trầm Du Nhất, và có lẽ cũng là người cuối cùng. “Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?”

Đúng là nực cười, hoang đường cực kì.

Trầm Du Nhất ngây người thật lâu. Lâu đến mức Ôn Hành không nhịn được phải nhíu mày, vừa lúc đó cậu cũng đưa ra một câu trả lời còn hoang đường hơn.

“Được.”