“Xem ra đồng bọn của mày đã bỏ rơi mày rồi, muốn chết như thế nào?” Thời Sênh đứng trên cao nhìn xuống thiếu niên.
“Cô…” Mặt thiếu niên trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy, “Cô là cảnh sát, cô sẽ không gϊếŧ tôi.”
Thời Sênh cười tít mắt, “Cảnh sát cũng có cảnh sát xấu, vì sao lại không gϊếŧ mày chứ.”
Thời Sênh quơ kiếm, định cắm xuống tim thiếu niên.
“Dừng tay.” Tiếng hô lớn phát ra từ tầng hai tòa nhà.
Vô số nòng súng chĩa thẳng về phía Thời Sênh. Một người đàn ông đứng trên tầng hai, rõ ràng những người kia đều chờ nghe lệnh gã.
Thời Sênh quay đầu quan sát gã một lượt.
Gã đàn ông nói to, “Tần Vũ, thả nó ra, nó vẫn còn là một đứa trẻ, ân oán giữa chúng ta, đừng lôi trẻ con vào.”
“Một đứa trẻ muốn gϊếŧ tao á?” Thời Sênh thản nhiên tiếp lời, “Vì sao tao phải tha cho nó?” Gã đàn ông nhíu chặt mày, đáy mắt đầy vẻ nghi hoặc, chẳng phải cô ta là cảnh sát sao, sao có thể nói ra mấy lời như thế?
“Nó chỉ làm theo sự sắp đặt thôi.”
“Vậy liên quan gì đến tao, tao chỉ biết là nó muốn gϊếŧ tao. Ăn miếng trả miếng, tao gϊếŧ chết nó cũng là chuyện hết sức bình thường mà?”
Thời Sênh vừa nói, mũi kiếm cũng đã ấn xuống, ngay khi sắp cắm vào lồng ngực thiếu niên, bên cạnh đột nhiên bắn ra một viên đá, đập vào thân thiết kiếm, thiết kiếm hơi lệch đi, cắm thẳng vào cánh tay thiếu niên.
Rõ ràng thiếu niên đã đau đến không chịu nổi nữa rồi, nhưng vẫn cắn chặt răng, không kêu rên tiếng nào.
“Tần Vũ, cô không nên đứng về phía chính nghĩa.” Một giọng nói rất mềm mại nhẹ nhàng vang lên trong sân.
“Trước giờ tao chưa từng nói tao đứng về phía chính nghĩa.” Thời Sênh cười nhạo một tiếng, nhìn về phía tầng lầu cao hơn. Một người đàn bà đã đứng ở tầng bốn từ bao giờ. Giống như giọng nói của ả, ả là một người phụ nữ rất mềm mại.
Giọng ả như đang cười, chân thành mời mọc: “Vậy gia nhập với chúng tôi đi? Cô có thể tìm được chúng tôi, cũng đã đủ tư cách rồi.”
“Chúng mày còn chưa đủ tư cách.” Thời Sênh trả lại cho ả câu này.
Hiển nhiên ả ta nhớ rõ câu nói này, hành vi lúc trước của Thời Sênh cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với ả.
Trước khi gửi tin nhắn cho cô, ả cũng đã liệu trước phản ứng của cô.
Nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng, cô lại kéo thẳng ả vào danh sách đen, lúc này còn đơn thương độc mã tìm tới tận đây.
Nếu có thể kéo được người như thế này về phe ả…
“Tần Vũ…”
“Rào ào… ầm…”
Giọng nói của ả bị những tiếng động ầm ĩ nuốt gọn, khói bụi bay lên bốn phía, che kín tình cảnh bên dưới, cả khu nhà lắc lư như sắp đổ. Bọn họ không nhìn thấy người ở đâu, không biết là ai hạ lệnh nổ súng, tiếng súng liên tiếp vang lên, những đường đạn dày đặc như mưa, nếu bên dưới thực sự có người, thì cũng biến thành cái sàng rồi.
“Bắt cô ta lại cho ta!” Ả đàn bà cầm bộ đàm lên hạ lệnh.
“Hiện giờ chúng ta nên rút lui thôi.” Đầu bên kia bộ đàm truyền tới giọng gã đàn ông lúc trước, “Cảnh sát sắp đến rồi.”
“Bắt cô ta!” Giọng ả đàn bà rất dứt khoát.
“Bắt tao làm gì hả?”
Ả cứng người, quay mạnh đầu lại, tia sáng lạnh lóe qua mắt ả, khuôn mặt tươi cười hiện lên trong tầm nhìn của ả.
Làm sao cô ấy lên được đây? Cô ấy lên lúc nào mà ả lại không hề phát hiện ra?!
Nhưng ả cũng không hề lộ ra vẻ hoảng hốt, bình tĩnh nhìn Thời Sênh, “Tần Vũ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau, cô cũng sẽ có môi trường phát triển tốt hơn, tin tôi đi, cô cũng cùng một loại người với chúng tôi thôi.” Thời Sênh cười giễu cợt một tiếng, “Tao với chúng mày không giống nhau.”
“Tần Vũ, cô đừng phủ nhận, sâu trong lòng cô cũng khát vọng mà, đúng không? Cô thuộc về chúng tôi, trong tim cô có một con ác quỷ, nó mới là hình tượng thực sự của cô. Đến đây đi, hãy đồng hành cùng chúng tôi…” Giọng của ả vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, khiến người ta dễ trầm luân vào giọng nói ấy, bị ả đả động.
Ả quan sát sự thay đổi của Thời Sênh, nhưng trừ nụ cười càng lúc càng tươi trên mặt cô ra, thì không thấy hiệu quả nào khác.
Sao có thể thế được!
Sao cô ấy lại không hề có phản ứng gì?!
“Lui!” Ả cầm bộ đàm, hét to một tiếng, sau đó cũng chống tay vào lan can, nhảy xuống dưới.
Thời Sênh không đuổi theo, cắm thiết kiếm vào lan can, lấy hạt dưa ra cắn.
Tòa nhà dần yên tĩnh lại, nhưng lại bị phá vỡ rất nhanh, ả đàn bà kia đưa người quay lại sân. Vừa rồi là ả đứng trên kia, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vị trí của họ lại tráo đổi cho nhau.
“Tần Vũ, mày đã làm gì?” Cuối cùng trên mặt ả cũng có chút kinh hoàng. Bọn họ lại không thể chạy ra ngoài được, ngay cả đường ngầm cũng không xuống được.
Mà không phải không đi ra được bình thường đâu, lại giống như có ai đó chụp một cái lồng thủy tinh lớn đậy kín cả tòa nhà này lại vậy.
Thời Sênh cười toe toét đáp, “Chỉ giam chúng mày trong này thôi ấy mà.”
“Mày muốn thế nào?” Ả giẫm lên mặt sân lồi lõm, bước tới trước mấy bước, “Nói yêu cầu của mày đi.”
“Chẳng muốn thế nào cả, chỉ muốn bắt chúng mày thôi.”
Ả đàn bà: “…” Muốn bắt chúng tao mà còn không muốn thế nào à?!
Ả hít sâu một hơi, “Hôm nay tao thua, nhưng mày tưởng thế này là xong rồi sao?” Ả không ngờ cô sẽ tìm được đến đây, càng không ngờ cô lại có bản lĩnh đến mức này.
Hai điều không ngờ này, khiến ả ta lùi cũng không lùi được.
“Tần Vũ, mày thực sự không thả chúng tao đi à?!”
“Có bản lĩnh thì cứ đi, không có bản lĩnh thì ở lại.” Thời Sênh thản nhiên cắn hạt dưa.
Ả giơ cao tay lên, lộ ra thứ trong tay ả, “Ở khu nhà này có chôn mìn, chỉ cần tao ấn nút kích hoạt, chúng ta sẽ chết hết.”
“Thoải mái.” Thời Sênh ung dung phẩy tay.
Ả tức nghẹn lời, “Mày không sợ sao?!” Vì sao cô ấy có thể bình thản như vậy được.
“Có gì phải sợ?! Dù sao tao cũng sẽ không chết.”
Giọng ả dần hung ác lên. “Mìn chôn ở khu này có thể san bằng cả khu vực này, mày chạy cũng không thoát đâu.”
Thời Sênh cười ngang ngược, “Chỉ với lũ chúng mày mà đòi lấy mạng tao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” “Tần Vũ, nói năng ngông cuồng như thế sẽ phải trả giá đắt đấy.”
Thời Sênh nhếch môi cười lạnh.
Tay ả kia run lên một chút, đột nhiên hơi hoài nghi, liệu cô ấy có thực sự có bản lĩnh chạy trốn khỏi đây không?
Cô ấy bình tĩnh và thản nhiên một cách thái quá, dù ả làm gì, nói gì, cũng không tác động một chút nào đến cảm xúc của cô ấy.
Từ lúc cô ấy xuất hiện đến bây giờ mới chỉ chưa quá một tiếng đồng hồ, nhưng họ đã bị ép đến mức này…
Có lẽ…
Sẽ không đâu, lợi hại đến mấy thì cô ấy cũng chỉ là một con người mà thôi.
Ả nhìn về phía người sau lưng, cả hai khẽ gật đầu, cứ làm đi, họ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Nếu không thể chạy thoát ra ngoài, họ cũng không thể để người của cảnh sát bắt được.
Ả đàn bà ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, gằn từng tiếng: “Tần Vũ, chưa kết thúc đâu.” Ả chậm rãi ấn nút màu đỏ xuống.
Ánh lửa bùng lên trời, cuối cùng ả chỉ nhìn thấy người ở trên ban công kia bị ánh sáng trắng bao bọc lấy, nhanh chóng bay lên cao rồi biến mất trong biển lửa.
“Ầm!”
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, kiến trúc xung quanh đều bị ảnh hưởng, thủy tinh đều bị rung vỡ nát, làn mưa đá như ập xuống, nhiệt độ thiêu đốt cuồn cuộn thổi qua, chỉ trong nháy mắt đã biến thành biển lửa.