Khi Thời Sênh từ chỗ lầu các đi ra thì gặp Khiên Mạn. Khiên Mạn đang giao việc cho hạ nhân, trên mặt còn mang theo nét thẹn thùng của một cô nương sắp xuất giá.
Sát thủ không được phép động tình, đây là quy tắc của Khiên Vũ Các.
Thời Sênh âm thầm nghiền ngẫm mạch suy nghĩ của Các chủ đầy tâm cơ. Mấy năm gần đây Phong Vân Đường và Hình Pháp Đường có hơi mất quy tắc, đã làm không ít chuyện dối trên lừa dưới.
Đây là chuyện mà thân là một người đứng đầu tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Cho nên hôn lễ này…
E rằng sẽ không thuận lợi như vậy.
Thời Sênh quyết định tìm chút rắc rối cho Kỳ Ám. Phải để hắn áp bớt đi tâm cơ của mình, cô mới không thích BOY tâm cơ!
Bên này Thời Sênh vừa đưa ra quyết định, thì bên kia rắc rối đã kéo đến rồi.
Ước chừng Khiên Mạn đã nhìn thấy cô, nên liền mang theo người đến chỗ cô. Lúc trước bị đánh nên bây giờ Khiên Mạn vẫn còn thấy khϊếp sợ trong lòng. Nhưng nghĩ bên cạnh mình có nhiều người như vậy, cô ta không tin Lâu Nguyệt kia còn dám động thủ.
“Lâu Nguyệt.” Khiên Mạn đứng vững trước mặt Thời Sênh, đáy mắt có ánh sáng âm trầm lướt qua, “Mấy ngày nữa là ngày thành hôn của ta, ngươi nhất định phải đến.”
Thời Sênh nhíu mày, “Đến làm gì? Cướp hôn à?”
“Lâu Nguyệt ngươi có còn biết xấu hổ không?” Khiên Mạn giận dữ giậm chân, “Khiên Hiên ca ca là người ngươi có thể nhòm ngó được sao?”
“Ai thèm nhòm ngó tên thiểu năng kia.” Cô em này sao lại làm sát thủ được nhỉ, nói cái khí chất lạnh lùng trầm ổn của sát thủ đâu?
Ngươi làm mất mặt sát thủ quá đi mất!
Khi tác giả đại nhân chọn người làm ơn động não một chút có được không? “Ngươi dám mắng Khiên Hiên ca ca.” Ngón tay thon dài của Khiên Mạn chỉ vào Thời Sênh.
“Ta mắng đấy, thì sao nào?” Mắng vài câu cũng không thiếu miếng thịt nào, người mắng cô ta nếu xếp hàng lại cùng nắm tay nhau thì có thể kéo dài một vòng vũ trụ ấy chứ, cô ta so đo làm gì!
Làm người phải bình tĩnh, mắng người cũng vô ích, có bản lĩnh thì gϊếŧ người luôn đi.
[…] Đây là cái kiểu bình tĩnh gì vậy! Ký chủ, cô mới là người cần bình tĩnh lại đó.
“Ngươi…” Nữ nhân này rốt cuộc dựa vào cái gì mà lại kiêu căng như vậy. Chuyện lần trước xảy ra nhưng cô ta lại không bị phạt chút gì cả.
Nhiệm vụ thất bại không bị phạt, ngay cả việc vi phạm quy tắc cũng không bị phạt.
Khiên Mạn muốn giáo huấn Thời Sênh, nhưng trí thông minh của cô ta vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, tự biết mình không phải là đối thủ của Thời Sênh. Gương mặt cô ta đỏ bừng lên, phẫn nộ ném ra một câu, “Lâu Nguyệt, ngươi đừng có hống hách, cứ đợi đó cho ta.” Thời Sênh ở phía sau nói: “Ai muốn đợi ngươi, ta lại không thích ngươi.”
Khiên Mạn đang đi về phía trước lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Cô ta cố nén sự xung động xuống, nắm chặt nắm đấm, một lát sau mới tiếp tục đi về phía trước.
…
Ngày hôm sau Khiên Vũ Các xảy ra một chuyện lớn.
Khiên Mạn chết rồi.
Chết trong Trì Đường của Khiên Vũ Các.
Sát thủ được giao nhiệm vụ trở về lúc sáng sớm là người phát hiện ra đầu tiên. Khiên Vũ Các vốn dĩ đang yên tĩnh, nhưng vì chuyện này mà lập tức náo loạn cả lên.
Mọi chuyện liền trở nên khó xử. Hôm qua có nhiều người nhìn thấy Thời Sênh và Khiên Mạn cãi nhau như vậy. Hơn nữa chuyện hai người này không ưa nhau cũng không phải là ngày một ngày hai. Vậy nên nghi án hung thủ này rất không may lại rơi trúng vào Thời Sênh. Thời Sênh rất vô tội, quả thực cô đã dự định đi gϊếŧ Khiên Mạn đó để gây thêm chút rắc rối cho tên thiểu năng Kỳ Ám, nhưng tối qua cô còn chưa kịp ra tay mà!
Đường chủ Phong Vân Đường dẫn người đến chặn trong viện Thời Sênh.
“Lâu Nguyệt ngươi cút ra đây cho ta, đừng tưởng ngươi trốn trong viện thì không sao, ra đây, Lâu Nguyệt ngươi cút ra đây mau, đừng làm con rùa rụt cổ, Lâu Nguyệt…”
“Lâu Nguyệt, ngươi là cái đồ tiện nhân, dám làm không dám chịu, cút ra đây cho ta, ta phải bắt ngươi đền mạng cho Khiên Mạn.”
Khiên Hiên gào thét đến khàn cả giọng cũng không thể gọi được Thời Sênh ra.
“Đập, đập cửa cho ta.” Khiên Hiên túm lấy đám người đứng bên cạnh, đẩy họ đến trước cửa.
Mấy người nhìn nhau, đi về phía cửa.
Thời Sênh đang ở trong viện, ngồi trên ghế lắc, nghe tiếng gào thét bên ngoài, tựa như nghe hát ru, không có chút phản ứng gì. Bên ngoài cửa vang lên tiếng gào khóc thảm thương, Thời Sênh vén tầm mắt lên, cảnh tượng lọt vào mắt là tấm áo choàng có hoa văn màu đen trên nền trắng.
Thời Sênh thuận theo đó nhìn lên, không hề ngoài ý muốn mà nhìn thấy gương mặt đẹp trai 360 độ không góc chết của Kỳ Ám.
“Các chủ.” Thời Sênh cong môi cười, “Ngươi đến đây làm gì?”
Vào lúc này, không phải là đến để hỏi tội chứ?
Nếu hắn dám, cô sẽ gϊếŧ chết hắn, ngay và luôn!
“Đưa Trì Minh Kiếm cho ta.” Kỳ Ám không cho Thời Sênh cơ hội gϊếŧ hắn, hắn là đến để đòi Trì Minh Kiếm.
Thân là Các chủ Khiên Vũ Các, hắn thế mà lại đích thân đến gặp một sát thủ để đòi đồ.
Điều đáng giận nhất là, trên tay hắn rõ ràng có điểm yếu của cô.
Thời Sênh chớp mắt, “Không đưa, trừ khi ngơi cho ta ngủ.” Ừ, bản cô nương là người có nguyên tắc.
“Ngươi không sợ ta đẩy ngươi ra làm kẻ chịu tội thay sao?” Kỳ Ám híp mắt lại.
Thời Sênh vênh cằm hống hách, “Không sợ, ngươi không dám.”
Kỳ Ám: “…” Hắn có gì mà không dám chứ?!
Trong lòng Kỳ Ám nổi lên một tia kỳ lạ, dường như hắn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện để cô ta làm kẻ chịu tội thay. Hắn đã nghĩ đến mấy người, nhưng chỉ riêng cô ta lại… chưa từng hiện lên trong đầu.
Kỳ Ám thu lại tâm tư, “Ta cần dùng đến Trì Minh Kiếm. Ngươi đưa cho ta, ta có thể dùng thứ ngươi muốn để đổi lại.”
“Thứ ta muốn là ngươi mà.” Thời Sênh kéo áo choàng của Kỳ Ám, ngẩng đầu nhìn hắn, “Thứ ta cần chỉ có ngươi, không cần gì khác.”
Gương mặt hắn phản chiếu trong đôi mắt cô, rõ ràng đến thế, nghiêm túc đến thế… Trong lòng Kỳ Ám bỗng thấy hoảng hốt, hắn lập tức di chuyển tầm nhìn.
Nữ nhân này tại sao lại không biết xấu hổ như vậy? Dám nghênh ngang nói ra những lời này trước mắt nhiều người! À, cho dù lúc này chỉ có hai người họ, nhưng vẫn là không biết xấu hổ.
Thời Sênh từ từ thốt ra câu tiếp theo, “Dù sao chỉ cần ngươi ngủ cùng ta, Trì Minh Kiếm chính là của ngươi. Nếu không cho ta ngủ thì cả đời này ngươi cũng đừng mong có được.”
Kỳ Ám: “…” Muốn nhét cô ta vào trong một cái lỗ thì phải làm sao?
Tại sao trong đầu cô ta cả ngày chỉ có mấy chuyện này thôi vậy?
Kỳ Ám lùi lại phía sau một bước, ném áo choàng của mình lại, ánh mắt chuyển động, dừng lại trên cửa viện, ý nghĩ trong đầu còn chưa kịp nổi lên, giọng nói của Thời Sênh lại truyền đến.
“Các chủ, tốt nhất ngươi đừng có giở trò trước mặt ta. Lần thứ nhất ta tha cho ngươi, nhưng lần thứ hai… ta bảo đảm sẽ khiến ngươi cả đời khó quên.” Lần thứ nhất nể tình hắn không chính diện mà đối đầu với mình cô miễn cưỡng tha thứ cho hắn, nhưng lần thứ hai thì không cần nói nhiều nữa, cứ chết một lần trước đã. Kỳ Ám nén những suy nghĩ kỳ lạ đó xuống, “Ngoại trừ… chuyện đó… việc gì ta có thể làm được thì ta đều đồng ý với ngươi.”
Nếu hắn cướp, phần thắng không lớn, thực lực của nữ nhân này có chút thâm sâu khó dò…
Đừng hỏi hắn tại sao lại biết, từ lần trước bị đè xuống hắn đã biết rồi.
Hắn nhổ! Còn lâu hắn mới bị đè.
“Ngủ với ta.” Thời Sênh không nghĩ ngợi gì nói tiếp.
Kỳ Ám: “…” Việc này có khác biệt gì với cái điều kiện kia chứ?!
Người đâu! Nhét cô ta vào lỗ cho bản tọa!
Thân ảnh Kỳ Ám lóe lên, biến mất trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh sờ cằm, vừa nãy hắn không hề nhắc nửa lời đến chuyện của Khiên Mạn, xem ra hắn đã sớm biết ai là hung thủ… không chừng tên hung thủ đó chính là do hắn tìm đến.
[…] Cô nghĩ Phượng Từ nhà cô thực sự tốt như vậy sao? Bản Hệ thống không thể hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ.
Thời Sênh nằm xuống, nói với vẻ tất nhiên phải thế, “Ta thì có gì không tốt? Hắn lại chẳng phải là người tốt gì.”