Do Thời Sênh yêu cầu quá đáng, Kỳ Ám không hề do dự tiếp tục ném cô lại phía sau.
Dù sao cũng có chút tiến bộ, Thời Sênh cũng không làm dáng nữa, tự mình đi theo.
Kỳ Ám dùng khinh công, còn Thời Sênh không có thiết kiếm làm phương tiện giao thông đành chật vật đi sau.
Khi đến Yên Hồi Cốc, trời đã sáng được một lúc rồi.
Thời Sênh ôm Trì Minh Kiếm đứng sau thở dốc. Kỳ Ám đã thuận theo vết máu tươi đầy trên mặt đất mà đi vào trong sơn cốc.
Thi thể đám người bị Thời Sênh gϊếŧ vẫn còn chất đống ở đó, cũng may hôm nay thời tiết không quá nóng nực nên không bị thối rữa. Nhưng dù chỉ có mùi máu tanh nồng nặc thì vẫn không hề dễ chịu chút nào.
Kỳ Ám nhìn thấy đám thi thể ấy ánh mắt tối đi, hơi nghiêng mắt nhìn nữ tử đứng phía sau.
Cô không nhìn bên này, nhưng khi hắn nhìn qua, liền lập tức quay đầu lại, khẽ nhếch khóe môi lên, cười rất vui vẻ. Kỳ Ám trấn định di chuyển tầm nhìn, tiếp tục đi vào trong cốc.
Thời Sênh không đi theo hắn vào trong mà đứng bên ngoài đợi, khoảng nửa giờ sau Kỳ Ám mới đi từ trong đó ra, gương mặt vẫn trầm như nước, không nhìn ra được kết quả gì.
“Tìm thấy chưa?” Thời Sênh nhếch mày hỏi, cái biểu thì này có chút kỳ lạ nha.
Kỳ Ám nhìn cô một cái, lắc đầu, “Không có.”
“Không có?”
Kỳ Ám suy nghĩ một lát, “Có lẽ bị người khác lấy đi rồi.”
“Ngươi đang tìm cái gì?” Mà lại phải chạy một quãng đường xa để tìm.
“Một loại thảo dược.” Kỳ Ám nói.
Thời Sênh chau mày, lần nào Phượng Từ cũng có bệnh, không phải là bệnh về tinh thần thì là bệnh về thân thể.
Lần này có vẻ như tinh thần rất bình thường đó, lẽ nào là vấn đề về thân thể?
Thời Sênh còn chưa nghĩ ra Kỳ Ám là mắc bệnh về tinh thần hay là bệnh về thân thể, thì trong không trung bỗng có tiếng xé gió. Trong một chốc, vô số mũi tên bay như mưa về hướng cô và Kỳ Ám.
Sắc mặt Kỳ Ám hơi thay đổi, đang định tiến lên kéo Thời Sênh, thì những mũi tên ấy bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bay ngược lại.
“Á…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bụi cây rậm rạp đằng xa.
Từ đầu đến cuối Thời Sênh không hề cử động, chỉ cầm kiếm, nghiêng đầu nhìn về nơi có tiếng kêu thảm thiết đó truyền tới, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, duy trì trạng thái giả bộ ngầu.
Nhưng thực ra trong lòng cô đang gào thét gầm rú.
Ông nội mày, chỉ biết đánh lén, tưởng ông đây mắt mù không nhìn thấy người mai phục hả? Khi ông đây chơi trò đánh lén thì các ngươi còn không biết đang nghịch bùn ở đâu đấy. Một lũ thiểu năng!
Sau khi đợt tên thứ nhất bị phản xạ bắn ngược lại, thì tiếng kêu thảm thiết cũng chỉ duy trì một lúc rồi nhanh chóng biến mất, sơn cốc một lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng. Kỳ Ám không biết có phải là bị khϊếp sợ hay không, vẫn giữ cái dáng giơ hai tay nãy giờ.
“Muốn chết à!” Đôi bàn tay trắng nón kéo hắn từ phía sau, âm thanh ác liệt vang lên bên tai, “Ngứa tay thì sờ ta!”
Kỳ Ám: “…” Thật muốn bổ não cô ta ra xem bên trong đó có cái gì.
Phi! Ta mới không thèm sờ!
“Đây là cái gì?” Kỳ Ám kéo dài khoảng cách giữa hắn và Thời Sênh, ánh mắt quét qua không trung.
Trong không trung bỗng có một luồng chuyển động, không phải là nội lực…
“Trận phòng ngự, ta có nói với ngươi ngươi cũng không biết đâu.” Bộ mặt Thời Sênh trưng ra biểu cảm “tóc dài mà óc ngắn”.
Kỳ Ám: “…” Hắn trông có vẻ ngốc như vậy sao?
Ba chữ trận phòng ngự này hắn vẫn hiểu được chứ.
Thời đại này cũng không phải không có trận pháp, nhưng những trận pháp đó không có uy lực lớn đến vậy. “Ta đi gϊếŧ đám người đó, ngươi ở đây đợi đi.” Thời Sênh ném lại câu nói đó rồi xông ra ngoài, không hề cho Kỳ Ám cơ hội nói một câu nào.
Khóe miệng Kỳ Ám co giật, có thể thục nữ một chút được không?
Bây giờ người nên nói những câu đó là hắn có được hay không hả.
Thời Sênh trở về rất nhanh, trên tay còn mang theo một người nửa sống nửa chết. Cô ném người đến bên chân Kỳ Ám, miệng cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Xem ra trong số người của ngươi có kẻ phản bội.”
Những người này không nhằm vào cô.
Kỳ Ám nhìn người đó, một gương mặt xa lạ, hắn không hề quen biết.
“Ai phái ngươi tới đây?” Kỳ Ám hơi cúi mặt, giọng nói trong trẻo vang lên mang theo vài phần nguy hiểm, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười tuyệt đẹp.
Nếu Tranh Vanh ở đây thì sẽ biết, lúc này Kỳ Ám đang vô cùng tức giận. Kẻ đó run rẩy sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng không nói nửa lời.
Thời Sênh bỗng tiến lên kẹp chặt lấy cằm của hắn, ép hắn mở miệng, âm hiểm nói: “Các chủ hỏi ngươi đó, trả lời xong thì tự sát đi.”
Kẻ đó muốn thổ huyết, trả lời xong hắn còn phải tự sát nữa sao?
Thời Sênh vừa chuyển động cổ tay, trực tiếp nhét thẳng một viên đan dược màu đen vào cổ họng hắn. Viên đan dược vừa vào miệng đã tan ra. Hắn lại bị Thời Sênh kẹp chặt lấy cằm, chỉ có thể nuốt xuống.
Man mát lành lạnh, lại có mùi hương thơm mát.
“Ngươi… ngươi cho ta… ăn… ăn ăn cái gì?” Kẻ đó khó khăn thốt ra một câu.
Thời Sênh lông mày cong cong, cười, “Đồ tốt.”
Nhìn biểu cảm của cô thì chắc chắn không phải là thứ hay ho gì.
Kẻ đó lo lắng đợi một lúc, cơ thể vẫn không có cảm giác gì… Thời Sênh buông lỏng tay, “Ai phái ngươi tới đây.”
Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc dễ dàng nói cho ngươi biết sao?
Nhưng chỉ một khắc sau hắn đã mở miệng nói ra tên một người, “Phong đường chủ.”
Kẻ đó nói xong liền trợn trừng mắt, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin, tại sao hắn lại nói ra chứ?
“Sao hắn lại biết Các chủ sẽ đến đây?”
“Không biết, Phong đường chủ chỉ dặn chúng ta mai phục ở đây, để… để Các chủ… vĩnh viễn ở lại đây.”
“Ngươi đã làm gì ta?” Kẻ đó kinh khủng nhìn Thời Sênh.
“Đạo cụ dùng để tiến hành ép cung, thứ có thể khiến ngươi nói ra sự thật.” Thời Sênh ném hắn qua một bên, ghét bỏ lấy khăn lau tay.
Kỳ Ám khó hiểu nhìn cô một cái, ánh mắt chầm chậm dừng lại trên ngón tay cô. Một khắc sau, hắn đột nhiên ra tay, một chưởng đánh về phía người đang ở dưới đất. Nội lực làm kinh mạch kẻ đó vỡ hết, mắt trợn trừng sung huyết, sự sống bị rút ra khỏi con ngươi. Chỉ một cái chớp mắt, hơi thở đã hoàn toàn biến mất, kẻ đó chỉ còn là một khối thi thể.
“Các chủ có suy nghĩ đến việc làm người của ta không, đảm bảo không bao giờ phản bội.” Thời Sênh tươi cười nhìn Kỳ Ám.
“Người của ngươi?” Kỳ Ám líu ríu lặp lại ba chữ đó.
Hắn chầm chậm ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc hiện lên một loại biểu cảm kỳ diệu, sắc mặt khó có thể hình dung.
Quanh thân dường như có một luồng khí tức lộ ra ngoài, nhưng chỉ một giây sau đã biến mất.
Biểu cảm cổ quái trên khuôn mặt hắn cũng biến mất theo, dường như những gì Thời Sênh vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, “Lâu Nguyệt, ngươi nghĩ ta nên xử lý Phong đường chủ thế nào?” “Ngũ mã phanh thây, mổ bụng phá ruột… thiên đao vạn quả?” Thời Sênh bật ra một chuỗi, “Dù sao cũng là chết, làm vậy quá phiền phức, cứ cho hắn luôn một đao kết liễu là được rồi.”
Không gϊếŧ chết thì không yên tâm, dù sao cũng có những người chỉ cần vẫn còn oán khí trong lòng thì cuối cùng đều có thể quay lại hãm hại mình, đó đúng là hành vi ngu si.
Kỳ Ám: “…” Hắn không nên hỏi cô.
Kỳ Ám chợt nhìn về phía cô, “Ngươi không phải là Lâu Nguyệt.”
Thời Sênh chớp mắt, nhếch miệng cười, “Đúng vậy, ta không phải đấy, có vấn đề gì không?”
“Ngươi là ai?” Tại sao… lại khiến hắn có cảm giác rất khác biệt.
“Ta chính là vợ của ngươi nha.” Vẻ mặt Thời Sênh nghiêm túc, “Kiếp trước ngươi nói sẽ cưới ta, nhưng còn chưa cưới được ngươi đã ngoẻo rồi, nên ta đành phải đi tìm ngươi.” Kỳ Ám: “…” Ngươi bịa đi! Nhìn hắn giống người dễ gạt lắm à?