Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1108: Thanh xuân có em (2)



Nguyên chủ tên là Giản Ngâm, sau khi tốt nghiệp đại học thì không biết trùng hợp làm sao mà lại được làm giáo viên thực tập tại trường quý tộc Anh Lan.

Gia cảnh của nguyên chủ bình thường, bố mẹ đều là viên chức phổ thông, có thể làm giáo viên thực tập ở trường quý tộc Anh Lan cũng coi là một chuyện đáng để tự hào rồi.

Dù có là giáo viên thực tập thì lương tháng cũng cao hơn sao với giáo viên chính thức của những trường học khác rất nhiều.

Nguyên chủ khi vừa có được công việc như vậy đã cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng sau khi cô ấy vào trường học và bắt đầu nhận lớp dạy thì mới biết được sự việc không hề đơn giản như những gì cô ấy đã tưởng tượng.

Học sinh của trường quý tộc, có đứa nào không phải là con nhà có tiền có thế? Nếu như bạn là một giáo viên có hậu thuẫn phía sau thì có lẽ bọn chúng sẽ không dám to tiếng với bạn, nhưng nếu bạn chỉ là một giáo viên thực tập bình thường không có bất cứ sự hậu thuẫn phía sau nào thì làm sao đám nhóc con này sẽ nghe lời chứ.
Vừa bắt đầu, những học sinh này chỉ là đùa giỡn ác độc, tính cách nguyên chủ vốn dĩ hơi yếu đuối, khi bị người khác trêu chọc cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng sự nhượng bộ của cô ấy chỉ khiến cho những người đó càng thêm ức hϊếp và sỉ nhục cô ấy hơn mà thôi.

Cô ấy nói lại với nhà trường, nhà trường lại chỉ để cho cô nghĩ những phương pháp dạy học mới, họ căn bản là không dám đắc tội với đám học sinh này.

Lần thảm hại nhất của nguyên chủ là bị đám người này nhốt trong lớp học cả buổi tối, hơn nữa còn là vào mùa đông, mà cô ấy lại chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, chờ lúc có người cứu ra ngoài thì đã bị sốt cao tới bốn mươi mốt độ, suýt chút nữa thì mất mạng.

Sau lần đó nguyên chủ muốn rời khỏi trường Anh Lan, đối với cô một nơi như thế này chẳng khác nào địa ngục trần gian, Giản Ngâm thật sự không thể ở lại thêm nữa.
Đồ chơi sắp sửa rời đi, đám học sinh đó chưa chơi đùa chán thì làm sao có thể để yên được, cho nên đã dùng công việc của bố mẹ cô để uy hϊếp cô.

Giản Ngâm nếu không có việc thì có thể lại đi tìm, hơn nữa cô vẫn còn trẻ, nhưng bố mẹ cô không dễ gì có được một công việc ổn định, lại không dễ gì mà chịu đựng đến khi đã có một chút chỗ đứng nhất định, nếu như chỉ vì cô mà mất đi công việc thì Giản Ngâm thật sự không biết làm sao để đối diện với bọn họ nữa.

Nguyên chủ lại chùn bước.

Lần chùn bước này đã dẫn đến bi kịch cuối cùng.

Màn cuối cùng chính là chuyện mà cô vừa trải qua, đám học sinh đó ép cô nhảy lầu.

Khi đó nguyên chủ sớm đã gục ngã, dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của đám học sinh, cô đã nhảy từ trên sân thượng xuống. Sau khi cô chết, đám học sinh đó không hề phải chịu bất cứ hình phạt hay trách nhiệm gì.
Trường học và phía cảnh sát đều phán đoán chắc chắn rằng Giản Ngâm tự sát.

Nguyên chủ chết thảm như vậy, còn chưa được tính là nhân vật phụ của tiểu thuyết luôn.

Di nguyện của cô ấy chỉ xuất hiện sau khi vụ án bạo lực học đường này bị nữ chính vạch trần, nhưng cũng chỉ được lướt qua mà thôi.

Nguyên chủ có hai di nguyện.

Thứ nhất là để bố mẹ cô ấy yên ổn sống nốt nửa đời còn lại.

Thứ hai là báo thù, cô ấy không thể tiếp tục yếu ớt như vậy nữa. Cô ấy muốn sống một cách đường đường chính chính, sống đúng với bản tính của chính mình.

Không phá CP sao?

[… Phá cái đầu cô ấy. Nam chính nữ chính còn chưa xuất hiện, Ký chủ, cô đừng có làm loạn! Cố gắng làm tốt nhiệm vụ của cô đi!]

Nam nữ chính đều chưa xuất hiện, vậy thì còn gọi gì là tiểu thuyết nữa?
Cho điểm thấp!

Mẹ kiếp, một người qua đường mờ nhạt mà cũng được tính? Hệ thống quái quỷ, mi bị hỏng rồi sao?

[… Cô mới hỏng ấy. Thế giới mà tiểu thuyết xây dựng cho dù là một người qua đường mờ nhạt cũng có một cuộc đời hoàn chỉnh.”

Nói chung là ta muốn hủy CP!

[… Không muốn nói chuyện với Ký chủ ngu ngốc. cô sẽ gặp báo ứng đấy.”

Thời gian mà Thời Sênh tới đúng vào lúc đám học sinh đang ép nguyên chủ phải nhảy lầu.

Lý do ép nguyên chủ nhảy lầu rất buồn cười, là do bố mẹ của cô ấy, bọn họ biết đươc bố mẹ là điểm yếu của cô nên đã cố gắng lợi dụng điểm yếu này.

Tuổi nhỏ không lo học hành, còn dám bức ép người ta nhảy lầu.

Mẹ kiếp, bọn trẻ bây giờ đều có triển vọng như vậy sao?

Một người có tiền có thế, không phải lo ăn lo mặc nên cái thiếu là sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đám trẻ ranh này lấy việc ức hϊếp người khác để tìm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bức ép giáo viên nhảy lầu, nói không chừng tính cách sớm đã biến dạng rồi.

Bạo lực học đường gì đó thật đáng sợ.



Tết Nguyên Đán, trường học được nghỉ ba ngày, lúc Thời Sênh tới đã là ngày nghỉ cuối cùng, vậy nên đám Kim Vũ bị nhốt trên sân thượng cả một đêm mới được người ta cứu ra, bảy người bị đông lạnh đến ngu người.

Tin tức này chớp mắt đã bùng nổ trong trường.

Ai mà gan to như vậy, dám nhốt bọn họ trên sân thượng?

Đám người Kim Vũ này rất có tiếng nói trong trường Anh Lan, ngoài Kim Vũ và ba tên nam sinh kia là người thừa kế của doanh nghiệp lớn ra, thì gia thế của ba nữ sinh kia cũng không kém gì, tóm lại đều là gia tộc có tiếng trong giới thượng lưu.

Bọn họ được học sinh trường Anh Lan gọi là Tứ Tiểu Vương Tử, Tam Tiểu Công Chúa.
Nhưng tại sao lại là Tiểu?

Đó là vì phía trên còn có người, những người đó mới là vai chính, so với những diễn viên phụ như đám Kim Vũ thì họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Tiểu thuyết học đường mà, đều sẽ xây dựng như vậy, toàn là hoàng tử với công chúa gì đó.

Học sinh trong lớp tụ tập lại một chỗ, thảo luận về chuyện này, trên mặt mọi người hầu như đều là vẻ chờ xem kịch hay.

“Chuyện này là ai làm vậy? Không sợ sau này khó mà sống sao, gan to bằng trời rồi hả?”

“Nghe nói mấy người đó đều vào bệnh viện rồi, chờ bọn họ quay về sẽ có kịch hay để xem, thật muốn biết ai mà có gan lớn như thế.”

“… Tới khi đó làm sao mà chết cũng không biết nữa, nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi. Nghe nói bọn họ bị nhốt trên sân thượng cả một đêm, tại sao không ai gọi điện cầu cứu vậy? Chẳng lẽ tất cả đều không mang điện thoại theo sao?”
“Hôm đó không biết sao lại có sấm sét, cột tín hiệu gần đấy hình như bị đánh hỏng, căn bản không thể gọi điện thoại được.”

“Cũng quá kỳ lạ, mùa đông mà lại có sấm sét…”

“Rầm!”

“Rào rào…”

Cửa phòng học đột nhiên bị đá bay, chậu nước kê trên cánh cửa phút chốc bị nghiêng đi, toàn bộ nước và đá lạnh trong đó đều bị đổ hết xuống đất.

Trong chốc lát, lớp học trở nên yên tĩnh, mọi ánh nhìn đổ ra phía cửa.

Nhưng phía cửa lại không xuất hiện bóng dáng thảm hại như bọn họ dự liệu.

Một lúc sau, có một bóng người chậm rãi đi vào, một chân đá bay chậu nước dưới đất, khoan thai bước lên bục giảng.

Thân hình nhỏ nhắn thẳng tắp như cây bút, mặc một bộ áo cánh dơi màu đen, mái tóc dài thả tự nhiên, vài sợi tóc che mắt được vuốt ra sau tai, lộ ra đôi tai bị lạnh tới hơi ửng đỏ lên.
Cô đập cuốn sách trong tay lên bàn, hai tay bám lấy hai mép chiếc bàn, nhìn xuống đám học sinh đang ngồi lộn xộn bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch, phác họa ra một đường cong đẹp đẽ.

Mọi người: “…”

Người này là ai?!

Giáo viên mới của lớp bọn họ? Sao lại không nghe thấy ai nói gì hết?

Mọi người lại tiếp tục nhìn, cảm thấy bộ quần áo đó có hơi quen mắt, mãi mới có một học sinh hỏi một cách không chắc chắn: “Giản Ngâm?”

Thời Sênh thu tay về, khoanh tay trước ngực, “Sao vậy, mới nghỉ học ba hôm mà các cô cậu đã để quên não ở nhà, không mang đi sao?”

Tất cả học sinh đều nhìn Thời Sênh với vẻ kinh ngạc.

Đây thật sự là Giản Ngâm sao?

Đang đùa hả?

Giản Ngâm đâu có đẹp như vậy…

Hình tượng của Giản Ngâm: tóc ngắn ngang tai, đôi kính to bè che nửa khuôn mặt, trang điểm cứng ngắc, lúc nào cũng cúi đầu, nói năng lí nha lí nhí.
Nhìn lại người bây giờ: mái tóc màu đen dài hơi xoăn, khuôn mặt trắng trẻo, trang điểm tinh tế tự nhiên, đi đứng đường hoàng tự tin, thậm chí còn có phần hung hăng, nói năng rõ ràng mạch lạc.

Hai người này cho dù có so sánh thế nào cũng không thể là một được.

Nhóm dịch: Mèo Xinh