Nguyên nhân cái chết giống nhau, bị người siết chết.
Nữ chính lại không nói chuyện tối hôm đó mình nhìn thấy tên hung thủ, cô ta lựa chọn giấu giếm.
Nữ chính thấy chết mà không cứu, dẫn hung thủ tới chỗ người khác, sau đó lại giấu giếm sự thật, có thể chứng minh đây là một quyển truyện xã hội đen.
Nguyên chủ còn chưa tìm được thân phận của mình, cô muốn biết mình là ai, cô muốn rời khỏi bệnh viện đi ra ngoài.
Cô không muốn chết như vậy, cho nên có oán hận cũng là bình thường.
Nguyện vọng của nguyên chủ khá nhiều, tìm ra được thân phận của mình, bắt hung thủ báo thù, rời khỏi bệnh viện, sống cuộc sống của người bình thường.
Còn về nữ chính, không biết là có phải nguyện vọng quá nhiều không, bị nguyên chủ quên lãng.
Thời Sênh tiếp thu xong nội dung câu chuyện, chỉ muốn nói hai chữ, sa mạc lời rồi! […] Đây là bốn chữ mà Ký chủ.
Bỏ hai chữ ở giữa.
[…] Ký chủ, cô nói bậy.
Ta chả nói gì hết, do đầu óc mi bẩn thỉu ấy.
[…] Bình tĩnh, bình tĩnh, Ký chủ mở mắt nói mò đều là hạ bút thành văn, so đo với cô ta làm gì. Nó cứ là thầm lặng offline đi thôi.
Thời Sênh đi loanh quanh một vòng trong phòng bệnh. Nhờ phúc của nguyên chủ bạo lực, cô được hưởng ưu đãi một mình một phòng.
Giống như bệnh nhân tâm thần bình thường, không có tính công kích, thì đều hai người hoặc ba người một phòng.
Nguyên chủ lâu như vậy vẫn có thể an ổn ở nơi này, chứng minh có người đóng tiền. Chi phí của bệnh viện tâm thần rất lớn, người bình thường khẳng định không chi trả nổi.
Nguyên chủ mặc dù không có ký ức trước năm mười tám tuổi, nhưng có chút bản năng đã không cần ký ức, từ thói quen của cô mà nhìn, bản thân từng được đào tạo lễ nghi. Ở trong đầu Thời Sênh đã hiện ra một trăm vạn chữ ân oán tình thù.
Đằng sau bia đỡ đạn này có cả một câu chuyện.
Được rồi…
Không thật sự hiểu Hệ thống đã thêm thiết lập gì bên trong.
Bia đỡ đạn cô tiếp nhận không có cái nào là không có tình tiết hết, đời người khắp nơi đều là vở kịch a!
Nòng nọc nhỏ tìm mẹ gì đó, vẫn là từ từ đi, trước phải giải quyết tên thiểu não muốn hại chết cô đã.
…
Toà nhà này tổng cộng có tám tầng, từ tầng năm trở lên đều là bệnh nhân tâm thần có tính tấn công. Thời Sênh vừa hay ở ranh giới tầng năm, mà tính tấn công của nguyên chủ cũng coi là tương đối lợi hại.
Cô còn có thể hoạt động, hoàn toàn bởi vì thời gian tỉnh táo của cô nhiều hơn thời gian phát bệnh.
Có thể thấy người ở ba tầng trên, đáng sợ thế nào. “Con à, con à, con đừng sợ, mẹ đến cứu con đây, con phải đợi mẹ nhé…” Một người đàn ông đứng ở hành lang, diễn xuất thâm tình với bức tranh trên tường.
Thời Sênh đứng nhìn một lúc, lên tiếng: “Anh là đàn ông, anh phải nói là ba.”
Người đàn ông quay đầu lại, dường như đang suy nghĩ lời của Thời Sênh. Giây tiếp theo, hắn ta đột nhiên ngồi xuống đất, “Cô là người xấu, ba ơi cứu con, ba ơi, ba ơi, oa… Ở đây có người xấu, ba mau đến đuổi người xấu đi đi…”
Thời Sênh yên lặng đi về phía trước, Trẫm không so đo với người tâm thần.
“Mặt trời, anh là mặt trời của em, em trồng anh xuống đất, năm sau có thể ra thật nhiều mặt trời…”
Thời Sênh không biết từ chỗ nào lấy được một cái ấm nước, đưa cho người phụ nữ đang nói chuyện kia, “Phải tưới nước.” “Đúng đúng, tưới nước.” Người phụ nữ nhận lấy ấm nước ngồi xổm trên đất xối lên đỉnh đầu người kia.
“Mai sẽ có động đất đấy, mau chạy, mau chạy đi!”
“Hôm qua vừa mới động đất xong, cô chết rồi.” Thời Sênh ổn định đi tới.
Người đó đột nhiên ngã xuống đất, trong miệng còn lẩm bẩm nói “Tôi chết rồi, tôi chết rồi.”
Thời Sênh đến tầng cuối cùng, bệnh nhân càng nhiều. Thời Sênh nói lung tung, đi ngang qua chỗ nào cũng nói mấy câu. Cho nên những chỗ đi cô qua rồi, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Trừ gây gổ đánh lộn, các y tá trông coi sẽ không quản, cho nên bình thường cũng không có ai quản đám bệnh nhân lúc khóc lúc cười, lúc lại gào to kia.
“Long kỷ của Trẫm đâu?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi một y tá đang đỡ bệnh nhân.
Y tá tuổi không lớn lắm, có lẽ cũng mới tới chưa bao lâu. Sau khi nhìn rõ người, cô ta vội vàng đỡ người kia ngồi xuống bên cạnh, nói: “Tôi đi lấy cho cô.” Thời Sênh trợn mắt, “Phải gọi Trẫm là Hoàng thượng.”
Y tá nhỏ: “…”
Không so đo với người tâm thần, không so đo với người tâm thần, không so đo với người tâm thần.
Y tá nhỏ sau khi lặng lẽ niệm lại quy địng bệnh viện ba lần trong lòng, ngẩng mặt cười, “Hoàng thượng, thần đi lấy long kỷ cho ngài.”
“Đi đi.” Thời Sênh phất phất tay.
Y tá nhỏ rất nhanh bê một cái ghế trở lại, dựa theo ý của Hoàng thượng Sênh, đặt ở chỗ có thể sưởi nắng.
Thời Sênh nằm trên đó liền không có động tĩnh.
Y tá nhỏ thở phào, vị này lúc phát bệnh mới đáng sợ, lúc không phát bệnh còn tốt, nhìn rất bình thường…
Thôi được, bây giờ là lúc bình thường, nhìn cũng không bình thường lắm.
Phải nói với bác sĩ, bệnh tình của vị này lại nghiêm trọng rồi.
Y tá nhỏ quan sát Thời Sênh một lúc lâu, tiến lên gọi hai tiếng. Thấy Thời Sênh không có động tĩnh gì, cô ta mới rời đi chăm sóc những bệnh nhân khác. Lúc y tá nhỏ rời đi không lâu, một bóng người mò tới gần Thời Sênh.
Cô ta cẩn thận lại gần Thời Sênh, nhỏ giọng gọi cô.
“An Khởi, An Khởi tỉnh lại đi…”
Gọi hai tiếng không có phản ứng, cô ta giơ tay ra đẩy Thời Sênh. Ngón tay vừa mới đụng vào, người trên ghế đột nhiên bắt lấy tay cô ta, “Người đâu, có thích khách!”
Giọng của Thời Sênh rất lớn, y tá nhỏ không dám đi xa nghe thấy, lập tức tới, “Làm sao thế làm sao thế, Tiểu Nhạc cô ở đây làm gì thế?”
Biết rõ vị này phát bệnh sẽ đánh người, cô sao còn lại gần chỗ người ta.
Hứa Nhạc đối với bên ngoài là tinh thần có vấn đề, cụ thể là phương diện gì, mọi người đều không biết.
Nhưng ở trong mắt y tá Hứa Nhạc đại khái là một người bình thường nhất trong đám người bệnh thần kinh này.
Thời Sênh bắt lấy tay Hứa Nhạc, “Nàng ta có ý đồ bất chính với Trẫm. Ngươi nói xem, nàng ta có phải vừa mắt Trẫm hay không?” “….” Hai người các cô đều là nữ, đừng tưởng rằng cô cứ mở miệng xưng Trẫm, thì cô có cái đó chứ, “Hoàng thượng, cô ta chỉ là không cẩn thận đi nhầm chỗ. Thần sẽ dẫn cô ta đi ngay.”
Y tá nhỏ nói rồi kéo Hứa Nhạc đi. Thời Sênh cũng không cưỡng ép giam giữ, “Lần sau còn dám đến trước mặt Trẫm, Trẫm gặp một lần đánh một lần.”
“Vâng vâng vâng Hoàng thượng, chúng thần sẽ đi ngay.” Y tá nhỏ kéo Hứa Nhạc rời đi.
Hứa Nhạc kỳ quái nhìn Thời Sênh mấy cái. Cô ta hỏi y tá nhỏ, “An Khởi làm sao thế?”
Y tá nhỏ chỉ chỉ đầu, “Có thể là bệnh tình nặng thêm rồi. Cô đừng đến chỗ cô ấy, cô ấy nói phát bệnh liền phát bệnh, rất nguy hiểm.”
Hứa Nhạc ngẩn ra, lẽ nào là do chuyện tối hôm qua, tăng thêm bệnh tình của cô ấy rồi?
Nghĩ đến chuyện hôm qua, biểu tình của Hứa Nhạc thay đổi. Cô ta liếc nhìn về phía Thời Sênh, phải tìm một cơ hội qua đó hỏi xem. Hứa Nhạc và y tá nhỏ nói chuyện một lúc. Y tá nhỏ có bệnh nhân khác cần chăm sóc, rất nhanh liền không còn thời gian nói chuyện với cô ta nữa.
Hứa Nhạc lại cẩn thận đi về phía Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn cô ta một cái, nhắm mắt lại, không quan tâm cô ta.
Nữ chính đại nhân càng sụp đổ càng tốt, thuận lợi cho bổn cô nương hại chết cô.
[…] Ký chủ, tư tưởng này của cô rất nguy hiểm có biết không hả?
Không phải là mi đã offline rồi sao?
[…] Tôi không thể online sao?
Cứ onl onl off off mấy lần, nói không chừng chả bao lâu nữa, online offline không phải do mi định đoạt nữa đâu.