Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1251: Vương gia có tin mừng (32)



Thời Sênh buông hắn, Kỳ Uyên lập tức đẩy cô ra, ngồi dậy, giọng hơi nặng nề, “Ta không biết mình bị sao nữa, ta chỉ là… không muốn rời khỏi ngươi.”

Mấy chữ sau nói rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình vậy.

Thời Sênh nửa quỳ trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn, cánh môi khẽ mở, “Vậy thì đừng rời khỏi ta nữa. Ngài muốn cái gì ta cũng có thể cho ngài.”

Những hình ảnh quen thuộc lại ập tới.

Giống như đã có rất nhiều người nói cho hắn những lời này, đáy lòng hắn có một loại trực giác, những người đó đều chỉ là một người.

Mà người kia… hiện đang ở trước mặt hắn.

Kỳ Uyên đứng dậy, âm thanh hơi rung, “Ta về phòng đây.”

Thời Sênh giữ chặt hắn, hơi ngửa đầu, “Ngủ cùng ta đi.”

Kỳ Uyên quay đầu lại, còn chưa kịp từ chối thì đã nghe cô nói tiếp, “Ta nhớ chàng.”
Kỳ Uyên hơi đấu tranh một chút, “Ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt.”

Đầu óc Kỳ Uyên đang trống rỗng, hai người đàn ông thì làm chuyện kia như thế nào chứ?

Làm đế vương, tất nhiên là có hiểu biết về chuyện phòng the, nhưng đó là chuyện của một người đàn ông với một người phụ nữ. Giờ bọn họ lại là hai người đàn ông đấy?

“Ừm, trước khi chàng chuẩn bị tốt, ta sẽ không chạm vào chàng.” Thời Sênh cam đoan một cách nghiêm túc.

Kỳ Uyên tiếp tục đấu tranh thêm một lát, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, “Ta muốn tắm gội.”

Thời Sênh cười và xuống giường, “Vậy chàng đợi chút, có đói bụng không? Hay là ăn một chút gì nhé?”

Kỳ Uyên gật đầu lung tung.

Thời Sênh để hắn lại trong phòng, đi ra ngoài phân phó người chuẩn bị nước và đồ ăn.

Hạ nhân mau chóng mang nước ấm lên. Kỳ Uyên thấy Thời Sênh không có ý ra ngoài thì hơi quẫn bách, “Ta muốn tắm gội.”
“Được, ta giúp chàng kỳ cọ.” Người sau suиɠ sướиɠ nói.

Kỳ UYên: “…” Ý ta là ngươi ra ngoài đi.

Thời Sênh sao có thể chịu ra ngoài chứ, kiểu gì cũng muốn kỳ cọ cho Kỳ Uyên, quần áo bị cô lột bỏ hết từ cái nọ tới cái kia, cuối cùng chỉ còn lại áo trong.

Kỳ Uyên giữ tay Thời Sênh, “Ta tự cởi.”

Không đợi Thời Sênh phản ứng, hắn cởϊ qυầи áo ra rồi tiến vào thùng, cả người chìm nghỉm trong nước.

“Có cần thế không?” Thời Sênh trừng mắt nhìn hắn, “Dù sao chẳng phải sau này cũng nhìn thấy hết sao.”

Kỳ Uyên đỏ mặt.

“Để công bằng, ta cũng cho chàng xem.” Thời Sênh kéo đai lưng định cởi đồ.

“Dung Vương!” Giọng Kỳ Uyên hơi cao lên. Mặt hắn đỏ ửng nên nhìn hắn lúc này rất đáng yêu.

“Ha ha ha, nhìn chàng bị dọa kìa.” Thời Sênh buông tay ra, “Không trêu chàng nữa, mau kỳ cọ đi, ta đi lấy quần áo cho chàng.”
Trước đó Thời Sênh đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho Kỳ Uyên, nhưng tên này chỉ thích mặc long bào của mình. Long bào mà đem đi giặt thì hắn cả ngày không ra khỏi cửa, kiểu gì cũng phải mặc được long bào thì mới ra ngoài.

Ừm… Về sau nên chuẩn bị thêm mấy bộ long bào nữa.

Cũng không biết ông ngoại có đánh chết cô không nữa?

Thời Sênh lấy quần áo về, vừa lúc gặp hạ nhân mang đồ tới, “Điện hạ.”

“Để Bản vương cầm cho.”

“Vâng.”

Thời Sênh mang đồ đi rồi, đám hạ nhân nhìn nhau vài lần, “Điện hạ đối xử với Kỳ công tử thật tốt.”

“Kỳ công tử quả có phúc khí, gặp được Điện hạ của chúng ta…” Dù ngài ấy là nam nhưng vẫn làm người ta hâm mộ không thôi.

“Hừ, đi nhanh đi, lát nữa để Điện hạ nghe thấy chúng ta vẫn ở bên ngoài thế nào cũng ăn mắng đấy.”


Kỳ Uyên mặc quần áo Thời Sênh đem tới, rất vừa người, chưa từng có ai tới đo kích cỡ thân thể hắn, không biết ai có thể làm ra mà vừa vặn như vậy.

Tóc hắn ướt dầm dề, dán chặt vào thân thể, đêm hơi lạnh.

“Ừm, giờ cũng khuya rồi, uống chút cháo thôi, ngày mai ăn sau.” Thời Sênh đặt bát cháo đã ninh kỹ lên bàn, đẩy về phía hắn.

Kỳ Uyên không đói chút nào, vừa rồi đầu óc hắn hơi loạn nên lúc được hỏi có đói bụng không hắn chỉ biết gật đầu mà không suy nghĩ.

Kỳ Uyên ngồi xuống, bưng bát cháo lên ăn hai thìa.

Thời Sênh đi vòng ra sau lưng hắn, cầm cái khăn khô lau tóc cho hắn. Động tác của cô mềm nhẹ, rất quen thuộc, giống như đã từng làm rất nhiều lần.

“Hắn” là Vương gia, sao có thể từng lau tóc cho ai được chứ?

“Ngươi cũng làm thế với người khác à?” Kỳ Uyên suýt chút nữa liền cắn lưỡi mình, sao hắn lại hỏi mà không suy nghĩ gì như thế chứ?
Người vừa hỏi chắc chắn không phải hắn rồi.

“Không hề, chỉ có chàng.” Giọng của Thời Sênh vang lên trên đỉnh đầu hắn, tiếng nói hơi khác bình thường một chút, thiếu vài phần trong sáng, nhiều vài phần mềm mại.

Kỳ Uyên đột nhiên nhận ra sự cổ quái, trước đó hắn không chú ý lắm, lúc này tự nhiên lại phát hiện ra.

Hắn đột nhiên xoay người, duỗi tay sờ lên ngực Thời Sênh, mềm…

Thời Sênh: “…”

Kỳ Uyên: “…”

Tư thế của hai người có hơi… một lời không thể nói hết.

Kỳ Uyên nhìn Thời Sênh chằm chằm, “Nếu Trẫm nói vừa rồi run tay, Dung Vương có tin không?”

Thời Sênh cúi đầu, vẻ cười cợt như nở hoa trong mắt cô, “Vậy chỗ Bệ hạ vừa sờ có làm ngài hài lòng không?”

Lúc này Kỳ Uyên mới phản ứng lại, cuống quýt thu tay lại, sau đó lạnh nhạt nhìn cô, “Ngươi là nữ?”
“Ta chưa từng nói mình là nam.” Tay Thời Sênh ôm Kỳ Uyên vào lòng, “Chẳng lẽ vì ta là nữ nên Bệ hạ không thích ta nữa sao?”

Khí thế vừa mới khởi động của Kỳ Uyên lập tức mai một, “Không phải.”

Một giây trước hắn vẫn còn đang rối rắm bọn họ sẽ thực hiện chuyện phòng the như thế nào, kết quả giây tiếp theo nam nhân kia đã biến thành cô nương rồi, cái này thật sự làm hắn rất kinh hãi.

Kỳ Uyên phát hiện ra mình cũng chẳng bối rối chuyện nàng là nam hay nữ nhiều lắm, chỉ cần nàng là nàng, như vậy đủ rồi.

“Ăn no chưa?” Khóe miệng Thời Sênh hơi nhếch lên.

Kỳ Uyên gật đầu.

Thời Sênh duỗi tay nâng cằm hắn lên, giọng nói mềm mại như quấn vào lòng hắn, “Vậy chúng ta bắt đầu vận động đêm khuya đi.”



Hôm sau, lúc Kỳ Uyên dậy, trên giường chỉ còn mình hắn, xiêm y ném đầy trên đất, trong phòng tràn ngập một cỗ hương vị đặc biệt.
Hắn xốc chăn nhìn một chút, đột nhiên mặt đỏ bừng, ký ức về đêm hôm qua liền xuất hiện.

Hắn ôm chăn ngồi chờ Thời Sênh quay về. Hắn cũng không hiểu tại vì sao, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy nàng nhất định sẽ quay lại, nàng sẽ không để hắn ở một mình trong phòng thế này.

Quả nhiên, không bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên mảnh khảnh mang theo ánh mặt trời tiến vào phòng, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.

“Tỉnh rồi?” Thời Sênh nhặt quần áo trên mặt đất ném lên giường, “Thân thể chàng quá yếu, về sau phải rèn luyện nhiều.”

Nét ửng hồng trên mặt Kỳ Uyên vừa mới rút xuống đã lại bò lên, hắn hơi tức giận, “Thế thì Dung Vương phải thất vọng rồi, Trẫm chỉ có thể được như thế này.”

Hắn hơi tức giận, nhưng trên mặt vẫn còn rất hồng hào làm trái tim Thời Sênh cũng nhộn nhạo theo.
Ai nha, đáng yêu chết đi mất!

Quả nhiên vẫn thích Phượng Từ ngủ xong hay đỏ mặt, quá đáng yêu!

Thời Sênh không nhịn được lại đè người xuống, chà đạp một trận.

“Tại sao nàng lại giả làm nam nhi?” Kỳ Uyên ôm Thời Sênh vào lòng, nếu nàng mặc đồ của nữ chắc chắn sẽ rất đẹp.

Kỳ Uyên có cảm giác tự hào khi cô nương đẹp nhất trên đời này thuộc về mình.

“Ở Hoàng cung không phải hay xảy ra chuyện như thế sao?” Tranh sủng, tranh quyền, tranh vị…

Kỳ Uyên cũng lớn lên ở trong cung nên tất nhiên hiểu những chuyện này, hắn bèn nói sang chuyện khác, “Vậy Dung Vương tính toán lấy thân phận nam tử gả tới Xích Diệu của ta sao?”

“Sao không phải là chàng gả tới đây?”

“Ta là đàn ông.”

“Giờ trong mắt người ngoài, ta cũng là đàn ông mà.” Thời Sênh ghé sát vào Kỳ Uyên, “Hơn nữa… Bọn họ cũng biết, ta sủng chàng tới tận trời, về sau ta muốn cưới chàng làm Vương phi.”
Kỳ Uyên: “…”