Lúc đầu, nữ chính chịu không ít ấm ức từ chỗ nam chính, nhưng nữ chính cũng không vì thế mà từ bỏ, không ngừng cảm hóa Hạ Vũ, còn bằng vào nỗ lực của chính mình, bắt đầu làm giàu. Từ đó quan hệ giữa cô ta với Hạ Vũ cũng dần tốt hơn.
Lúc này, Cốc Lam thân là nữ phụ sẽ nhảy ra đoạt diễn.
Cốc Lam, con gái một của phó tư lệnh quân khu, từ nhỏ đã bị cả nhà chiều tới hư người. Sau khi tốt nghiệp trở về quân khu cô liền nhất kiến chung tình với Hạ Vũ, sau đó luôn quấn lấy hắn.
Cốc Lam quấn lấy Hạ Vũ, nữ chính không chịu được, cảm thấy người đàn ông của mình bị người khác mơ ước nên có nổi lên tranh chấp với Cốc Lam mấy lần.
Nhưng lần nào cũng bị Hạ Vũ nhìn thấy là Cốc Lam bắt chẹt nữ chính. Dần dà, Hạ Vũ cực kỳ không ưa Cốc Lam.
Mà lúc Thời Sênh tới này, nữ chính vì chuyện làm ăn nên được một người đàn ông để ý. Người đàn ông đó theo đuổi Từ Mi nhưng cô ta không đồng ý. Sĩ diện của đàn ông bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn liền bắt cóc nữ chính. Bắt cóc nữ chính thì cũng thôi đi, hắn còn bắt luôn cả Cốc Lam khi đó đang tranh chấp với nữ chính.
Người đàn ông kia cài bom lên người Cốc Lam và nữ chính, sau đó tính toán thời gian, báo cho Hạ Vũ.
Hắn trói nữ chính và Cốc Lam riêng ra, Cốc Lam còn bị hôn mê, lúc Hạ Vũ cứu người, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người nữ chính, chờ đến khi hắn phát hiện ra Cốc Lam ở phòng bên trong thì thời gian chỉ còn lại 20 giây cuối cùng.
Hắn từ bỏ Cốc Lam, mang theo nữ chính rời khỏi.
Cuối cùng, Cốc Lam bị bom nổ mà chết.
Chuyện này đã ảnh hưởng tới việc thăng chức của Hạ Vũ. Nhưng lúc này quý nhân của nữ chính lại ra mặt, cuối cùng Hạ Vũ vẫn thăng chức thành công.
Đại kết cục, đương nhiên nữ chính dựa vào năng lực tiên tri của mình mà trở thành nhà giàu trong xã hội. Nam chính cũng trở thành lão đại trong quân giới, sống bên nhau hạnh phúc và vui sướng. Cốc Lam quấn lấy Hạ Vũ đúng là quá đáng, nhưng lần nào nữ chính cũng ngáng chân Cốc Lam, khiến Hạ Vũ chán ghét Cốc Lam thì tính sao đây?
Cuối cùng, Cốc Lam còn chết vì bom nổ. Trong cốt truyện, lúc Hạ Vũ tới cứu thì nữ chính đã tỉnh ra, rõ ràng cô ta có thời gian nói những người khác chuyện Cốc Lam ở phòng bên cạnh, nhưng cuối cùng cô ta lại không nói.
Cái này có phải là nữ chính tan vỡ rồi đúng không?
Tan vỡ hay không tan vỡ Thời Sênh chẳng quan tâm, dù sao cô cũng kiên định chấp hành nguyện vọng hủy CP của mình.
Cốc Lam chỉ có một di nguyện.
Đó là sống tốt hơn nữ chính, để cha mẹ có thể kiêu ngạo vì mình. Cái này thì dễ rồi, tùy tiện lấy đồ trong không gian ra đem đi bán, giá trị bản thân vượt trên trăm triệu chỉ là chuyện trong một giây.
…
Trở về quân khu, Thời Sênh được đưa về nhà, đó là một ngôi biệt thự sân vườn độc lập. Đây là nơi ở riêng của Phó tư lệnh, ngày thường rất ít người tới đây.
Thời Sênh dựa theo ký ức của nguyên chủ, đi về phòng của mình. Ở thời đại này, dù là Tư lệnh cũng chẳng giàu có gì cho cam chứ đừng nói gì là Phó tư lệnh.
Trong cốt truyện, chuyện nữ chính bị bắt cóc không giấu được.
Thời Sênh vừa ngồi xuống không bao lâu thì có xe tới đón cô đi vào trong quân khu.
Nhà của cô ở ngay bên ngoài quân khu, cách một bức tường rất cao.
Nguyên chủ đã từng vào trong quân khu, cô là con gái của Phó tư lệnh nên có được đặc quyền này. Cô đi theo người ta tới một văn phòng.
Lúc đi vào, Thời Sênh thấy cả nam nữ chính đều có mặt, còn có mấy người mà nam chính mang tới lúc trước.
Đại khái là nữ chính bị dọa nên giờ sắc mặt vẫn trắng bệch. Lúc Thời Sênh tiến vào, cô ta ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại gục mặt xuống. Ông Cốc ngồi sau bàn làm việc, là một người đàn ông khá gầy, mặc thường phục, tựa hồ như mới ở đâu đó về. Ông đeo kính, biểu tình tập trung, hơi giống một ông thầy dạy toán già.
“Ba.” Thời Sênh tiến lên gọi một tiếng.
Ông Cốc nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng coi như là đã cười một cái.
Sau đó ông nhìn Hạ Vũ, trầm mặt nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì, sao lại liên lụy tới cả Tiểu Lam? Hạ Vũ, hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi không để yên chuyện này đâu!”
Ông chỉ có một đứa con gái bảo bối này, thế mà lại bị người bắt cóc, vậy mà trước đó ông lại chẳng nhận được tin tức gì.
Đám quân nhân tới cứu người tuy rằng mãi về sau mới biết nguyên chủ cũng bị bắt cóc, nhưng Cốc Lam là con gái rượu của Phó tư lệnh, sao có thể giấu nổi chuyện này. Lúc ông Cốc nghe tin này, trong lòng thậm chí còn muốn gϊếŧ luôn Hạ Vũ.
Cũng may là con gái của ông không sao nên lúc này ông mới ngồi yên ở đây như thế.
Hạ Vũ thân là quân nhân, không hề giấu giếm, báo cáo mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần.
“Bởi vì chuyện tư mà để liên lụy tới con gái của tôi, còn làm ra động tĩnh lớn như thế?” Ông Cốc nghe xong thì biểu tình càng nghiêm túc, “Vì sao cậu không báo cáo lên trên?”
Lúc Hạ Vũ dẫn người đi cứu nữ chính, hoàn toàn không hề báo cáo gì, chỉ có mấy thuộc hạ đáng tin đi cùng hắn mà thôi.
Hạ Vũ đứng nghiêm như một cây tùng, “Lúc ấy nóng vội nên không kịp báo cáo, tôi không nghĩ tiểu thư Cốc Lam cũng bị bắt cóc.”
“Tự mình dẫn người ra ngoài là trái với kỷ luật, việc này nghiêm trọng thế nào, trong lòng cậu rõ ràng nhất, không cần tôi phải nói nhiều lời đúng không?” “Đã rõ.”
Chuyện này khá nghiêm trọng, ông Cốc cũng phải báo cáo lên trên.
Nếu hắn chỉ tới cứu người, không gây ra vụ nổ bom thì phỏng chừng việc này cũng không nghiêm trọng như thế.
“Phó tư lệnh, tôi còn mấy nghi vấn nữa muốn hỏi tiểu thư Cốc Lam một chút, không biết có thể không?” Hạ Vũ đột nhiên lên tiếng.
Ông Cốc nhíu mày nhìn Thời Sênh. Thời Sênh đang nhàm chán nhìn xuống đất, không rõ bọn họ gọi mình tới làm gì.
Lúc này, nghe được Hạ Vũ nói thế, cô lập tức xốc tinh thần lên, trong đầu đảo vài vòng, sau đó liền đưa ra được mấy cái kết luận.
Thời Sênh ngẩng đầu, “Nghi vấn gì?”
Hạ Vũ nhìn cô, nữ sinh đối diện mặc một bộ quần áo vận động cực kỳ mới mẻ, mặc dù trời rất nóng nhưng nhìn cô một thân thanh tân thoải mái.
Tóc tùy ý buộc lại, tóc mái được buộc túm lại rồi vắt lên trên đầu để lộ cái trán trơn nhẵn. Khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, mắt ngọc mày ngài, nhìn xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều. Quan trọng nhất chính là, ánh mắt cô không còn làm cho hắn có cảm xúc chán ghét nữa mà trở nên thanh triệt, bình thản.
Đáy lòng Hạ Vũ hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, “Xin hỏi Cốc tiểu tư, cô ra ngoài bằng cách nào?”
Nếu cô ấy và Từ Mi cùng bị bắt, tại sao cô ấy lại chạy được?
“Ai biết được, có lẽ là lương tri của tên bắt cóc thức tỉnh, đột nhiên cảm thấy tôi là người vô tội nên thả tôi ra. Dù sao lúc tôi tỉnh lại thì cũng đã ở trong cái ngõ nhỏ kia rồi.” Thời Sênh trợn mắt nói dối.
Lúc đó, xung quanh chẳng hề có một bóng người, dù cô nói như vậy thì cũng chẳng ai có thể chứng minh được gì.
Không có người làm chứng nghĩa là không có chứng cớ.
Hạ Vũ: “…”
Biểu tình của Thời Sênh rõ ràng là đang nói lung tung, nhưng giờ hắn cũng không có chứng cớ gì. Những vấn đề đã chuẩn bị ở phía sau đều không có cách nào nói tiếp được.
Trừ phi hắn bắt được tên bắc cóc.
Rốt cuộc là cô ấy chạy thoát bằng cách nào?
Lúc đó, thời gian rất cấp bách, hắn chưa kịp quan sát căn phòng kia, chỉ thấy một quả bom bị ném trên mặt đất.
Ông Cốc thấy không khí có chút không đúng thì nghiêm túc hỏi: “Hạ Vũ, còn có vấn đề gì sao?”
Con gái nhà ông không thể bị người ta bắt nạt như thế được.
“Không còn gì nữa.”
Ông Cốc vẫy tay, “Vậy cậu về trước đi, chờ quyết định bên trên rồi nói tiếp.”
Hạ Vũ lại nhìn Thời Sênh một lần nữa, sau đó cả tập thể làm lễ chào rồi đem theo Từ Mi rời khỏi văn phòng.
Từ Mi trộm nhìn Thời Sênh, phát hiện người ta cũng đang nhìn mình thì vội vàng thu lại tầm mắt, theo Hạ Vũ ra ngoài.