Thời Sênh khom lưng nhặt thiết kiếm lên, cô có thể hiểu được ý nghĩ của hắn.
Hắn không biết mình là ai, không biết mình cần phải làm gì, mà khế ước chính là một tầng dảm bảo để cô không làm thương tổn tới hắn.
Nể mặt tên ngốc này không có ký ức…
Nên tha thứ cho hành vi vô lễ như vậy của anh.
Thời Sênh cầm kiếm đứng lên, “Chút nữa em sẽ cho người tới xử lý thi thể.”
Mục Vũ nhìn cô rời khỏi phòng, thân thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng, dựa vào sofa, cả người đều như không còn sức lực.
Ánh mắt hắn nhìn tới hai người trên mặt đất, trong đáy mắt cuộn lên một cỗ sát khí.
“Khụ khụ khụ khụ…” Mục Vũ che miệng ho khan, gương mặt tái nhợt càng trắng hơn.
Hắn tìm được một con dao phẫu thuật ở trong cái tủ bên cạnh sofa, chống người đứng lên, đi về phía hai người đang nằm trên mặt đất. Hai người kia hình như bị tiếng ho của hắn làm cho tỉnh lại, đầu tiên hơi mê man, sau đó nhìn thấy Mục Vũ thì kinh hãi, “Quái vật… mày muốn làm gì?”
Quái vật…
Mày muốn làm gì…
Sát khí trong mắt Mục Vũ càng đậm hơn.
Hai người giãy giụa nhưng lại thấy mình đã bị trói thì không khỏi gân cổ quát lên, “Thả bọn tao ra, mày dám động vào chúng tao, nhà trường sẽ không tha cho mày.”
Mục Vũ đứng trước mặt bọn chúng, lặng im vài giây, “Bọn mày ra tay với tao trước.”
Hai người kia chính là hai kẻ đã ra tay đánh hắn ở ký túc xá.
Nhưng mà lực chú ý của hai người kia lại không nằm ở nội dung câu nói, “Mày có thể nói chuyện?”
Quái vật này lại có thể nói chuyện sao?
Sao hắn lại biết nói?
Nhiều năm như thế, ai mà không biết Mục đại thiếu gia là người câm, thế mà giờ hắn lại biết nói? Sao có thể! Không thể nào… Mục Vũ đứng từ trên cao nhìn xuống bọn họ, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ trào phúng, “Tao chưa từng nói là tao không biết nói.”
…
Thời Sênh đứng ở cửa, nghe thấy âm thanh bên trong đã tắt thì nhìn về phía ác ma cấp D đang run bần bật bên cạnh, “Tên ngươi là gì?”
Ác ma cấp D chần chừ một chút rồi cắn răng đáp, “Giảo Đồng.”
“Tên không tệ.” Thời Sênh nhấc chân đi xuống lầu, “Thu dọn cho sạch sẽ, đừng quấy rầy tới hắn.”
“Vâng… Chủ nhân.”
Thời Sênh hơi dừng lại, không phản bác xưng hô của hắn, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Ngoại trừ tên của ác ma cấp cao là công khai, còn ác ma cấp thấp sẽ không dùng tên thật, một khi bị ác ma cấp cao hơn biết được thì nghĩa là họ đã giao mạng cho đối phương rồi.
Giảo Đồng nhìn bóng đêm, thầm thở dài trong lòng, đi theo một ác ma Vương giả không biết là vinh hạnh hay bất hạnh của hắn nữa. Hắn nhìn cửa phòng, cảm thấy giờ mà vào thì có hơi đột ngột, vì thế hắn lại đợi ở cửa thêm một lúc, sau khi trong phòng an tĩnh lại rất lâu rồi hắn mới cẩn thận đi vào.
Người kia đã nằm lại trên sofa, hai thi thể ở giữa phòng, hai mắt trừng lớn, trên mặt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, trên đất ném một con dao phẫu thuật dính đầy máu.
Giảo Đồng không khỏi rùng mình, nhẹ nhàng bước tới, kéo hai cái xác ra, xử lý máu trên đất sạch sẽ rồi nhanh chóng chạy biến ra ngoài.
Chủ nhân của chủ nhân thật là… khá đáng sợ.
Đương nhiên, chủ nhân vẫn đáng sợ hơn một tẹo.
Giảo Đồng canh cửa cả một đêm, đến tận khi trời sắp sáng thì Thời Sênh mới quay về, trên tay là đồ ăn sáng. Cô đưa cho hắn một phần, nhưng nhớ tới ác ma không cần ăn gì thì lại giật lại.
Giảo Đồng: “…” “Chủ nhân.” Giảo Đồng đi theo Thời Sênh vào, nhỏ giọng nói, “Hắn… Hình như hắn bị thương rất nặng.”
Thời Sênh buông đồ ăn sáng xuống, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hôm qua Mục Vũ khá suy yếu, nhưng đó là vì hắn đã mất quá nhiều máu…
Lúc trước cô đã lấy thuốc cho hắn, vết thương của hắn đã khỏi rồi mới đúng vì rốt cuộc cô cũng thấy khỏe rồi mà.
Giảo Đồng tưởng Thời Sênh đang âm thầm hỏi chuyện nên lại vội vàng đáp: “Tối hôm qua tôi nghe thấy cậu ấy ho khan cả đêm.”
Thời Sênh nhìn bóng người đơn bạc trên sofa. Cô phất tay ra hiệu cho Giảo Đồng ra ngoài.
Chờ Giảo Đồng đi rồi, cô mới đi tới cạnh Mục Vũ, kéo hắn lên khỏi sofa.
Mục Vũ mở mắt, “Có việc?”
“Bị thương?”
Mục Vũ giơ tay lên, trên cổ tay còn quấn băng gạc, bên ngoài đã có máu thấm ra. “Không phải chỗ này.”
“Không có.” Mục Vũ hạ tay xuống, lại nằm xuống, “Người của Mục gia sắp tới rồi, không muốn bị liên lụy thì mau rời khỏi đây.”
“Em sợ bọn chúng chắc.” Thời Sênh hừ lạnh, cô khom lưng bế người lên.
Trong mắt Mục Vũ thoáng hiện lên vẻ khϊếp sợ, duỗi tay đẩy cô, “Thả tôi xuống.”
Thời Sênh liếc hắn, “Không muốn bị em ném xuống thì ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tôi mới là chủ nhân của cô.” Mục Vũ trừng mắt với cô, “Dù cô không phải Vị Tức thì cũng không có cách nào thay đổi khế ước.”
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, “Thế thì sao chứ, lần trước anh muốn khống chế em, kết quả thì sao?”
“Đó là do tôi…” Mục Vũ dừng lại, tay chống trên vai Thời Sênh cũng dần yếu đi.
Đó là do hắn bị thương.
Thời Sênh ngửi thấy mùi máu thì nhắc nhở hắn, “Đừng dùng sức nữa, miệng vết thương lại chảy máu rồi.” Lực giãy của Mục Vũ càng lúc càng yếu, Thời Sênh đi về phía bên kia cái bàn. Mục Vũ thì chẳng biết phải làm sao khi cứ liên tục phải chạm vào chỗ mềm mại của người đang ôm mình.
Hắn đưa tầm mắt nhìn vào hư không, chờ Thời Sênh đặt hắn xuống cái ghế bên này rồi hắn mới thở phào trong lòng.
Thời Sênh nhặt hòm thuốc dưới đất lên, đặt ở trên bàn, lục lọi một vòng sau đó bắt đầu tháo băng gạc trên cổ tay hắn.
Miệng vết thương đã bị nứt ra, mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt.
Cô nhíu mày, “Anh về bằng cách nào?”
Mục Vũ không đáp, Thời Sênh cũng không hỏi tiếp nữa.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh khi cô thay băng gạc cho hắn đến tận lúc xong xuôi.
Thời Sênh đẩy những đồ linh tinh này qua đầu bên kia của chiếc bàn rồi mang đồ ăn tới, “Ăn cái gì?”
Tóc của thiếu niên hơi xù, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ tràn đầy nghi hoặc, “Cô lấy tiền ở đâu ra?” Ác ma không ăn nên cũng không cần tới tiền.
“Cướp.” Thời Sênh kéo ghế dựa lại, “Muốn em đút cho anh không?”
Thiếu niên há mồm, cánh môi tái nhợt mấp máy, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện. Thời Sênh tự véo bản thân mình mới áp chế được cảm xúc muốn nhào lên.
Sự mâu thuẫn giữa vẻ âm u và thỉnh thoảng vô cùng ngây thơ của Mục Vũ làm cho cô bị hấp dẫn mạnh.
Mà tâm phòng bị của hắn cũng rất nặng, cô sợ mình tiến triển nhanh quá sẽ khiến hắn bị dọa, cứ từ từ tới cũng được.
Hắn nhìn Thời Sênh một hồi rồi mới phun ra hai chữ, “Không cần.”
Mục Vũ ăn cháo bằng cánh tay không bị thương, cháo rất ngon, chắc chắn không phải mua ở quanh đây.
“Ừm… Muốn thay đổi phòng ngủ thế nào?”
Mục Vũ ngẩng đầu, người vừa rồi còn ở cạnh hắn giờ đã đứng tít ở chỗ cửa, quay đầu nhìn và hỏi. Mục Vũ liếm liếm cháo bên mép rồi mới đáp, “Nơi này không ở được nữa, không cần thu dọn.”
“Anh sợ Mục gia thế à?” Thời Sênh quay lại, ngồi xuống cạnh hắn.
“Không sợ.” Mục Vũ đẩy bát cháo mới ăn hết được một nửa ra, “Nhưng mà lúc này tôi không đủ năng lực đối đầu với họ, yếu thế cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”
Thời Sênh ghé sát vào tai hắn, nhếch môi cười.
“Anh cứ việc không cần tỏ ra yếu thế trước bất kỳ ai cho em.”