Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1319: Pháp tắc của ác ma (24)



Tuyết Đại đi đưa giấy tờ cho những người khác xong lại tung tăng quay về, ngồi trên ghế ngoài sân luyện tập tán gẫu với Thời Sênh.

Nữ chính Tuyết Đại này đôi khi có vẻ rất Thánh Mẫu, nhưng là một Thánh Mẫu có chừng mực.

Loại Thánh Mẫu có chừng mực này cần điều kiện gì để kích phát thì Thời Sênh cũng chưa nghĩ ra, sau đó cũng lười không buồn nghĩ. Đối tượng Thánh Mẫu của Tuyết Đại là những người có bối cảnh bình thường, không Thánh Mẫu tới mức bênh cả địch nhân của mình.

Lúc không Thánh Mẫu thì Tuyết Đại chỉ là một nữ chính bình thường, thông minh, nhanh nhẹn.

Cũng khó trách cô ta có thể đánh bại nhiều đối tượng ái muội của nam chính, thành công bước lên bảo tọa nữ chính như thế.

“Lần này nếu tôi mà không vào được top 50 thì phải tự lực cánh sinh…” Tuyết Đại chọc Thời Sênh, “Vị Tức, cô có nghe tôi nói không thế hả?”
“Nghe mà. Cô nói mẹ kế và chị gái cùng cha khác mẹ của cô muốn đuổi cô ra khỏi Tuyết gia, bá chiếm gia sản.” Thời Sênh tổng kết lại một câu.

Tình tiết tranh đấu cẩu huyết trong hào môn.

Tuyết Đại ôm chân, chống cằm lên đầu gối, “Tôi cũng chẳng để ý tới tài sản của Tuyết gia đâu, nhưng mà có một số thứ tôi không thể cho bọn họ chiếm được.”

Những việc này, cô ta chưa từng nói với ai, có lẽ Thời Sênh cho cô ta cảm giác thực thoải mái, sẽ không vì những lời lải nhải này của cô ta mà xoay người đi mất.

Cô giống kiểu người nghe xong liền bỏ sau đầu, hồn nhiên không thèm để ý tới chuyện của người khác, là một đối tượng thực thích hợp để tâm sự.

Thời Sênh mà biết Tuyết Đại coi cô là cái thùng rác thì sẽ lột da cô ta.

“Vậy thì thắng thôi.”

“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng nào có dễ dàng như thế.” So tài trường học là một sự kiện vô cùng tàn khốc, không cẩn thận cũng sẽ bỏ mạng luôn.
“Chị gái cô tên là gì?” Thời Sênh đột nhiên quay đầu hỏi một câu.

“Tuyết Phỉ.”

Lại là một kẻ hy sinh.

Thời Sênh vỗ vỗ bả vai của cô ta, “Thiếu nữ, không cần phải sợ, cứ to gan lên, cùng lắm thì gãy tay gãy chân thôi mà.”

Nữ chính không biến chất, cô cũng chẳng làm gì cô ta, vậy thì vòng sáng của nữ chính chắc chắn vẫn còn, hơn nữa còn rất sáng, không chết được.

Khóe miệng Tuyết Đại nhếch lên, “Vị Tức, cô đang an ủi tôi hay dọa tôi thế?”

Trong mắt cô ấy, gãy tay gãy chân cũng chỉ nhẹ nhàng như đi cắt tóc thôi sao?”

“Dọa nhiều thì sẽ không sợ bị dọa nữa.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt cao thâm khó đoán.

Tuyết Đại: “…” Ngụy biện kiểu gì thế?

“Mẹ kiếp!”

Thời Sênh đột nhiên lao ra sân luyện tập.

Tuyết Đại chớp mắt nhìn về bên đó, Mục Vũ bị người ta vây lại, trói trên cây cột luyện tập ở sân tập.
Cô ta vội vàng đuổi theo Thời Sênh.

Sân huấn luyện lúc này có rất nhiều người, bên ngoài cũng có người đang luyện tập, ánh sáng tinh đồ đan xen vào nhau, vừa lúc ngăn trở cảnh tượng bên trong.

Nếu không phải vài người đột nhiên tản ra thì Thời Sênh cũng không nhìn thấy.

“Quái vật chính là quái vật, vậy mà còn dám ở bên sử ma của mình, thật ghê tởm.”

Thời Sênh vọt lên, vừa lúc nghe được câu kia, cô liền đá chân, “Mẹ ông nội nhà mày.”

Tên kia bị đá lảo đảo, nhờ có người phía sau đỡ lấy mới không ngã ngửa xuống.

Thời Sênh thả dây trói cho Mục Vũ, trên cổ tay hắn có một vết lằn màu đỏ, sát khí trên người Thời Sênh bùng nổ.

Mục Vũ cầm tay cô, lắc đầu.

“Không được, em phải đánh nó một trận.” Thời Sênh lập tức cãi lại.

Mục Vũ buông tay, lui về sau một bước.
Người bên kia chửi đổng một câu, ánh mắt đảo qua ngực Thời Sênh: “Vị Tức, thằng nhãi này có gì tốt chứ? Cô che chở hắn như thế làm gì? Cái thân thể rách nát kia của hắn có thể làm cô thỏa mãn được sao?”

Thời Sênh vặn vặn cổ, nở một nụ cười âm trầm, “Yên tâm, tao nhất định sẽ làm mày thỏa mãn.”

Cả đám người bên kia rùng mình một cái.

Học sinh vây xem ở sân luyện tập được chứng kiến một trận đánh đập nghiêng hẳn về một bên.

Người của Hội Học sinh đuổi tới đúng lúc nhưng cũng chẳng làm gì được, còn suýt chút nữa bị đánh luôn.

Sao lại có sử ma bạo lực như thế chứ!

Quy luật sức mạnh của sử ma bị sức mạnh của chủ nhân hạn chế đâu rồi?

Nhà trường còn mặc kệ không quản nữa thì chắc sử ma này lật tung trường lên mất.

Nhà trường bên kia cũng rất bất đắc dĩ. Mục gia vẫn chẳng có tin tức gì, chỉ bảo bọn họ không được ra tay, bọn họ còn có cách nào sao?
Người ta mới là lão đại.



Lúc tan học, Thời Sênh đứng ở một chỗ hẻo lánh thông khí, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu rên kỳ quái.

Không biết Tuyết Đại chui ra từ đâu, tung tăng chạy tới, “Vị Tức, Mục Vũ đâu.”

“Đang đánh người.” Thời Sênh hất cằm về phía bên trong.

Lúc này Tuyết Đại mới nghe được những tiếng kêu thảm thiết, khóe miệng không khỏi giật giật, “Tại sao trước đó cậu ta không đánh lại chứ?”

“Có thể là… có bệnh?” Cô cũng chẳng hiểu cái tên ngốc nhà mình lắm.

Cứ để mình phải chịu chật vật trước rồi mới tính sổ sau.

Thực lực của Mục Vũ không yếu, có thể nhìn ra từ lần hắn đối phó với người của Mục gia, nhưng ở trường học hắn lại không hề ra tay.

Khả năng lớn nhất là không muốn người khác biết hắn khế ước với ác ma.
Tuyết Đại im lặng dựng ngón tay cái, cô nói cậu ta như thế mà dám nói yêu người ta thật lòng à?

“Sao cô còn chưa về?” Thời Sênh nhìn Tuyết Đại.

“Cổng trường có đánh nhau nên tôi muốn ra bằng cổng sau, không phải vừa lúc nhìn thấy cô sao?”

“Đánh nhau?”

Tuyết Đại gật đầu: “Ừ… Chính là cái tên Mục Dạ kia có xung đột với người khác, hình như vì gái, dù sao cũng đang đánh nhau rồi.”

Tới học ở đây, cái có thể nhìn thấy nhiều nhất chính là đánh nhau.

Tuy rằng Tịnh ma sư không thể tránh khỏi đánh nhau nhưng cũng không dễ chết, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.

Nam chính đại nhân lại bị nữ chính đại nhân nhìn thấy đánh nhau vì gái, theo tâm cảnh lúc này của cô ta thì dù cho tác giả truyện có quấy phá thế nào cũng rất khó tác hợp được cho hai người này.



Thời Sênh hàn huyên với Tuyết Đại một lát thì thấy Mục Vũ đi từ trong ra.
Trên người hắn có mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng bên trong vẫn vẳng ra tiếng kêu rên, chứng minh người còn chưa chết.

Tuyết Đại đột nhiên thấy Mục Vũ hơi đáng sợ.

Không đáng sợ như đám thiên tài có thực lực trên cô ta mà là một loại khí thế, áp lực, nặng nề.

Nhưng Thời Sênh lại chẳng hề sợ hãi gì, cầm lấy tay hắn rất tự nhiên. Khí thế trên người hắn dần nhạt đi rồi biến mất không thấy, lại trở thành một chàng trai yếu ớt, xinh đẹp.

Tuyết Đại: “…”

Quá thần kỳ!

“Lần sau đừng làm đổ máu.” Hắn luôn để bản thân dính phải máu, tuy cô không phản cảm nhưng cũng không thích.

“Ừ.” Mục Vũ đáp một câu, mặt không có biểu tình gì.

“Đi, đi xem diễn.” Thời Sênh dắt hắn đi về phía cổng chính.

“Aizzz.” Tuyết Đại ngẩn ra một chút rồi đuổi theo, “Vị Tức, người của Hội Học sinh cũng ở đó, cô mà tới là lại đánh nhau đấy.”
Người của Hội Học sinh và cô giờ như nước với lửa, vừa thấy mặt là xông lên, đánh không thắng cũng cứ lao tới.

Không thể thua ở khí thế được!

“Có đánh lại tôi được đâu, sợ cái gì.” Thời Sênh xua tay với cô ta, “Cô về đi.”

Tuyết Đại: “…” Nói đầy lý lẽ như thế, cô ta chẳng còn gì để nói cả.

Tuyết Đại suy nghĩ vài giây, sau đó liền nhấc chân đuổi theo.