Thời gian thi đấu dài tới tận một tháng, mười lăm ngày đầu tiên là vòng loại, sau khi kết thúc vòng loại liền tiến vào đấu bán kết, cuối cùng là trận chung kết.
Thời gian đấu vòng loại dài nhất cũng nhàm chán nhất, trò hay phải chờ tới tận chung kết, khi các đại cao thủ quyết đấu với nhau.
Đương nhiên, cái này là đối với những người khác.
Đối với loại người cuồng vọng, tự đại như Thời Sênh thì cao thủ gì đi lên cũng lập tức chém luôn.
Cũng may thân phận của cô là ác ma, đổi thành người khác thì phỏng chừng thi đấu cũng không cần luôn.
Người trong trường không ít, người tham gia thi đấu cũng rất nhiều. Có ba sân thi đấu, Tuyết Đại đấu vào ngày thứ năm ở sân thứ ba.
Mục Vũ còn muộn hơn, ngày thứ tám mới đấu.
“Vị Tức, tới xem tôi thi đấu không?” Tuyết Đại xem thời gian thi đấu xong liền chạy tới cạnh Thời Sênh, ánh mắt nhìn cô đầy chờ mong. “Xem cô bị đánh à?”
Tuyết Đại xụ mặt, “Vị Tức, đừng đả kích người ta thế. Có lẽ vận khí của tôi tốt, gặp được người thực lực yếu hơn thì sao?”
“Cô lại…” Thời Sênh ngậm miệng, cô ta là nữ chính cơ mà.
Vận may của nữ chính là chuẩn cmnr.
Chán ghét.
“Mục Vũ không đi thì tôi không đi.” Cô còn phải tìm cách phá giải hiến tế linh hồn, còn tên ngu si đần độn Mộ Bạch kia nữa, quá nhiều chuyện, bản tổng tài rất bận!
“Sao cái gì cô cũng phải nghe theo cậu ta thế?” Tuyết Đại kêu lên, “Cậu ta là nam sinh, cậu ta nên nghe lời cô mới đúng chứ?”
“Tôi thích theo anh ấy.” Thời Sênh vỗ vỗ bả vai cô ta, “Cố lên!”
“Không phải chứ Vị Tức, cô thật sự không tới đấy à?” Tuyết Đại khoanh tay, “Tới xem tôi thi đấu thì mất bao nhiêu thời gian của cô đâu chứ. Tôi chỉ lên một cái là xuống mà.” Thời Sênh: “…” Thế nên thi đấu kiểu đó thì có gì đẹp chứ?
Không hiểu nổi mạch não kỳ diệu của nữ chính.
Tuyết Đại kéo cô năn nỉ, cô chỉ có thể đồng ý với cô ta rằng nếu có thời gian sẽ tới.
Lúc trước Mục Vũ cũng không luyện tập gì nên giờ đang ở nhà tập luyện, Thời Sênh có khi biến mất cả ngày.
“Cô ấy đi đâu?” Lúc nghỉ ngơi, Mục Vũ hỏi Giảo Đồng ở bên cạnh.
“Chủ nhân không nói.” Giảo Đồng lắc đầu.
Gần đây chủ nhân rất bận, đi về đều luôn vội vàng.
Mục Vũ nhíu mày, dùng quan hệ khế ước cảm nhận vị trí của cô, phát hiện cô đang ở cách xa hắn vạn dặm, phỏng chừng đã ra khỏi thành phố này rồi.
Cô ấy đi xa như thế làm gì?
Buổi tối, Thời Sênh vừa về liền lăn ra ngủ.
“Em chưa tắm.” Mục Vũ đứng bên cạnh nhìn cô.
“Không muốn tắm.” Giọng Thời Sênh truyền ra từ trong chăn. Mục Vũ nhíu mày, ngồi xuống cạnh cô, “Em đi đâu thế?”
Thời Sênh không trả lời hắn. Mục Vũ kéo chăn ra, để đầu cô thò ra ngoài. Cô đang nằm sấp người xuống, khuôn ngực mềm mại bị đè ép như muốn đứt bung cúc áo ra.
Mục Vũ lại kéo chăn lên, nhảy xuống giường, chân trần đi ra phòng khách.
Mục Vũ ở trong phòng khách một hồi, múc nước mang vào rửa mặt cho cô.
Chờ xong xuôi, Mục Vũ mới thở phào một hơi. Lúc trước cô hầu hạ hắn sao lại nhẹ nhàng như thế chứ.
Sao đến phiên hắn làm thì lại thấy mệt như thế.
Mục Vũ đổ nước đi, cẩn thận leo lên giường, nằm xuống cạnh cô.
Có lẽ Thời Sênh cảm nhận được hơi người nên duỗi tay ôm hắn vào lòng theo thói quen.
Độ ấm nóng từ người cô truyền sang làm Mục Vũ cảm thấy cơ thể mình cũng đang dần nóng lên, thân thể nổi lên biến hóa rõ ràng. Lúc đầu Mục Vũ còn chịu đựng được, nhưng độ nóng trong người càng lúc càng cao, hắn bị ôm đến mức khó chịu “ưm” lên một tiếng.
Người bên cạnh đột nhiên đổi tư thế ôm hắn, một bàn tay thò xuống dưới bụng hắn rồi lướt xuống dưới.
Lúc Tiểu Mục Vũ bị cầm lấy, thân mình Mục Vũ cứng đờ, giây tiếp theo hắn liền duỗi tay định đẩy Thời Sênh ra như một con nai con bị kinh hãi.
Thời Sênh ôm lấy hắn từ đằng sau, giọng nỉ non.
“Em giúp anh giải quyết, đừng lộn xộn, em không có sức đâu.”
“Vị… Vị Tức…”
Câu nói kế tiếp của Mục Vũ đã bị nghẹn lại trong cổ họng. Hắn rúc trong lòng Thời Sênh, cắn môi, nửa tiếng cũng không dám phát ra.
Thời Sênh hôn lên cổ hắn, “Không có người khác, muốn kêu thì cứ kêu, nhịn mãi không thấy khó chịu à?”
“Vị Tức…” Giọng nói của Mục Vũ hổn hển, hắn nghe được mình đang thở dốc cùng với hơi thở hỗn độn của cô. Có lẽ là lần đầu tiên nên thời gian kiên trì của Mục Vũ cũng không dài, nhưng trạng thái của hắn cũng không quá tốt.
Thời Sênh nhẫn nại dỗ dành một hồi mới làm Mục Vũ thả lỏng người. Cô vực tinh thần lên, xuống giường thu thập một hồi, sau đó mệt lả mà nằm xuống, “Em mệt lắm, đừng làm loạn, ngủ đi.”
Mục Vũ nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hôm nay nếu đổi là người khác, hắn sẽ có phản ứng gì?
Đại khái sẽ…
Gϊếŧ đối phương.
Mục Vũ xoay người, đổi thành tư thế ôm cô vào lòng.
…
Trận quyết đấu của Tuyết Đại ở ngày thứ năm, Thời Sênh không về kịp. Tuyết Phỉ sử dụng thủ đoạn bí mật làm Tuyết Đại bị thương, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Đến khi Thời Sênh gặp lại Tuyết Đại thì cô ta đã lại tung tăng nhảy nhót rồi.
“Anh có thể chống đỡ không?” Thời Sênh rất không đồng ý cho Mục Vũ tham gia trận đấu này, nhưng với tính cách của Mục Vũ, nếu cô ngăn cản quá mức sợ sẽ tạo phản ứng ngược. Mục Vũ gật đầu.
“Lên sàn đấu có thể dùng sử ma, nếu không chịu nổi thì gọi em.” Thời Sênh nhìn quanh bốn phía, đáy lòng thở dài.
Mục Vũ lại gật đầu.
“Mục Vũ đấu với Lư Tùng.”
“Anh lên đây.” Mục Vũ đứng dậy, hắn nghĩ nghĩ lại cúi đầu hôn lên mặt Thời Sênh một cái. “Anh sẽ thắng.”
Thời Sênh nhếch miệng cười, “Ừ.”
“Chờ một chút.” Thời Sênh giữ lấy hắn.
Cô lấy cái đồng hồ ra, xắn tay áo Mục Vũ lên rồi đeo cho hắn.
Mục Vũ giơ tay nhìn, nước bên trong chậm rãi đong đưa, nước tràn qua cánh hoa vô cùng sống động, “Tín vật đính ước à?”
Thời Sênh lại buông tay áo hắn xuống, nói nhạo một câu: “Anh còn biết là tín vật đính ước cơ à?”
Mục Vũ nhấp môi. “Trên mạng nói thế.”
Thời Sênh bật cười, “Đúng thế, tín vật đính ước, nó sẽ bảo vệ anh.” Mục Vũ vuốt mặt ngoài đồng hồ theo bản năng, vô cùng mát dịu, hoàn toàn không giống pha lê.”
“Bạn học Mục Vũ đã tới chưa?”
“Ba phút không lên đài coi như chủ động nhận thua, còn một phút đồng hồ, mong Mục Vũ hãy nắm chặt thời gian.”
Thấy Mục Vũ mãi không xuất hiện, người chủ trì bắt đầu gọi lần nữa.
Quần chúng vây xem dưới khán đài vô cùng kích động.
“Không phải Mục Vũ lâm trận bỏ chạy đấy chứ?”
“Tao còn tưởng thằng bỏ đi đó dũng cảm lắm, còn muốn tới xem nó thi đấu một chút…”
“Nó mà lên đài thì dù có thua tao cũng tôn trọng nó. Nhưng giờ chưa lên đã chạy, quả thực mất mặt blablabla…”
Mục Vũ mắt điếc tai ngơ trước những lời thảo luận đó, cười với Thời Sênh một cái, trong phút chốc như hoa nở vạn dặm, vạn vật thế gian không thắng nổi một cái mỉm cười này của hắn. “Đừng cười.” Thời Sênh trừng mắt với hắn một cái.
Mục Vũ nghiêng đầu: “Xấu lắm à?”
“Đẹp đến mức em muốn nhốt anh lại, không cho cười nữa.”
“Oh.” Mục Vũ thu lại nụ cười, “Anh lên đây.”
Thời Sênh vẫy vẫy tay.
Chờ Mục Vũ đi lên, Thời Sênh mới nhìn về phía Mục gia. Mục Huy và Mục Dạ đều ở đây, mà toàn bộ sân thi đấu bị không ít người của đại gia tộc vây lấy.
Nhiều người như thế, chắc chắn không phải tới xem thi đấu.