Nửa đêm Thời Sênh bị cơn bí tiểu làm cho thức giấc. Cô rất nghi ngờ, nơi này rốt cuộc phải giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào đây.
Hồi tưởng một lát xem phương thức giải quyết nhu cầu sinh lý của nguyên chủ thế nào vậy.
Cô trầm mặc, là một con người, một con người có phẩm chất cao quý, sao có thể làm được chuyện như vậy cơ chứ.
Thời Sênh xách váy đi ra khỏi hang, có thể là bởi vì Bạch An nói cái chết của Đại Tráng không liên quan đến cô, cho nên những người thú canh giữ ở bên ngoài đều đã rút đi hết.
Cô nhảy xuống hang, đi về phía rừng cây xa xa.
Khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện hệ trọng của đời người, Thời Sênh xách váy đứng dậy.
Soạt soạt soạt…
“Đừng mà…”
“Đừng ở đây mà….”
“A a a a…”
Những âm thanh không ngớt truyền từ một nơi xa hơn tới. Thời Sênh: “…”
Cô bám lấy thân cây, trầm mặc trong giây lát, bây giờ đi gọi Bạch An dậy đi bắt gian liệu có bị đánh không nhỉ?
Người lúc này đang ở cùng nữ chính chắc chắn là Phong Diệm, nam chính số 2… chính là người thú nguyên chủ thích.
Thời Sênh không muốn đi xem nữ chính và nam chính số 2 làm việc. Cô xách váy đi ra khỏi khu rừng, trở về hang động của mình.
Hang của Bạch An lặng như tờ, không có động tĩnh gì, không biết nữ chính đại nhân đã lượn ra ngoài thế nào nữa.
Giỏi lắm, nữ chính đại nhân của ta!
Thời Sênh nằm một lát đã nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền vào.
Nhanh vậy cơ à?
Nam chính thứ 2 thật là kém cỏi!
Thân là người thú, thế nào cũng phải kiên trì liên tục mấy tiếng đồng hồ mới là bình thường chứ nhỉ?
[…] Cô nhìn thấy loài động vật nào giao phối mấy tiếng đồng hồ chưa? “Cầy hương Magagascar.”
[…] Hệ thống tìm kiếm trong kho dữ liệu, đọc lời giải thích trên đó, [… Loài động vật này đã tuyệt chủng rồi… Nhưng mà Ký chủ, cô suốt ngày xem cái quỷ gì vậy?]
Có thể xem những thứ lành mạnh có lợi cho sức khỏe trái tim hơn được không?
“Cái gì ta cũng xem hết.” Thời Sênh gác chéo chân, “Nhị Cẩu Tử vừa nhìn đã biết ngươi đọc ít sách rồi.”
[…] Ta chưa từng đọc sách được chưa.
“Cho nên ngươi mới ngốc như vậy chứ.”
[…] Chủ nhân, người đừng cản ta, ta phải gϊếŧ chết Ký chủ.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Thời Sênh định tìm nước để đánh răng rửa mặt súc miệng, nhưng xoay một vòng mới nghĩ ra, nơi đây tài nguyên nước khan hiếm, đến nước ăn cũng đều là nước suối ngấm từ trên núi xuống.
Nhưng nếu muốn tắm hay rửa mặt gì đó thì phải tự mình xuống núi đi tìm dòng sông ở cách đó rất xa để xách nước. Căn cứ vào tốc độ bình thường, đi về cũng mất một tiếng.
Cho nên đám người thú này đều mấy ngày mới tắm rửa một lần.
Thời Sênh phiền muộn chống nạnh, những ngày tháng này thật là khó sống mà!
“Linh Khê, người đứng ở đây làm gì vậy?” Một người thú đứng ở đằng sau đã lâu, nhưng Thời Sênh không có ý nhường đường, nên bắt buộc phải lên tiếng.
Hắn còn đang chờ múc nước để về cho nhóc con nhà hắn ăn.
Thời Sênh quay đầu nhìn hắn một cái, nhường sang bên cạnh môt bước, nhìn người thú đó múc nước rời đi. Rất nhanh sau đó đã có mấy tên người thú khác đến múc nước, đợi đám người thú đó múc nước xong, nước trong cái hồ nhỏ đã chỉ còn lại một chút.
Một thiếu niên thanh tú vội vã chạy tới, nhìn thấy nước trong hồ liền buồn rầu chán nản, “Aiya, đến muộn mất rồi.” Thời Sênh bỗng nhiên ló đầu ra, “Gần đây có còn nguồn nước nào khác không?”
Thiếu niên bị dọa sợ hãi, “Linh Khê… sao cô lại ngồi đó?”
Thời Sênh ngồi bên cạnh một khóm cây bên cạnh hồ, chỉ cần không chú ý tới thì sẽ không nhìn thấy cô.
Thời Sênh bày ra vẻ mặt như thể là lẽ đương nhiên, “Thì chỉ có chỗ này ngồi được thôi chứ sao.”
“…” Không lên tiếng, đột nhiên chui ra, dọa tên người thú sợ chết khϊếp. Thiếu niên định thần lại, trả lời câu hỏi khi nãy của Thời Sênh, “Gần đây có một nguồn nước, nhưng ở đó có một tên người thú vô cùng quỷ quái bá chiếm rồi, người thú xung quanh đều không đánh được hắn.”
“Quái? Quái đến mức nào?”
“Ta không biết, ta chưa gặp hắn bao giờ. Thủ lĩnh gặp hắn rồi đó. Linh Khê, cô đi hỏi thủ lĩnh đi.” Thiếu niên nhìn về phía sau, “Linh Khê, tôi về trước đây.” Thời Sênh vẫy tay.
Thời Sênh ngồi đó một lát, đi vòng qua nơi hẻo lãnh, rồi ngồi lên kiếm đi đến bên bờ sông.
Nước sông trong vắt, Thời Sênh rửa mặt xong, còn bắt hai con cá lên nướng ăn. Nếu còn ăn thêm loại quả rừng kia nữa cô sẽ nôn ra mất.
Con sông này thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người thú đến bờ sông lấy nước. Thời Sênh ngồi bên bờ sông nướng cá, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người thú.
“Đó chẳng phải là tiểu công chúa của bộ lạc Bạch Hổ sao? Sao lại chuyển sang ăn cá rồi? Còn ăn cá chín nữa chứ? Não úng nước rồi sao?” Có âm thanh vang lên phía sau.
Thời Sênh quay đầu, cách đó không xa có hai cô gái… à không đúng, hai người thú giống cái, làn da siêu đen, giống như quốc tịch châu Phi vậy, trên người mặc váy da được may bằng da lông.
Người thú đứng phía trước, trên đầu cài một bông hoa là con gái của thủ lĩnh bộ lạc Gấu Đen, tên là Hùng Tam Muội. Tướng mạo cũng được, nhưng mà đen quá.
Tục ngữ có câu da đen coi như hủy dung mạo.
Người thú đứng bên cạnh chính là người hầu của Hùng Tam Muội, dù sao thì Hùng Tam Muội nói gì thì cô ta làm cái đó, nên về cơ bản có thể không quan tâm đến.
Hùng Tam Muội và nguyên chủ lần nào gặp nhau cũng đối đầu nhau.
Trước đây là vì nguyên chủ xinh đẹp hơn, tên cũng hay hơn Hùng Tam Muội. Sau này bởi vì Hùng Tam Muội mới biết yêu, thích Bạch An. Nguyên chủ nói Hùng Tam Muội không nhìn lại bản thân mình còn muốn mơ tưởng đến anh trai cô.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đó? Ngươi nhìn cái gì đồ hổ cái kia?” Hùng Tam Muội chống lưng, bày ra tư thế người đàn bà chanh chua chửi đổng, ánh mắt cô ta quét một vòng quanh người Thời Sênh, “Ngươi đang mặc cái gì vậy?”
Thời Sênh đang mặc quần áo bình thường, vừa rồi đám người thú đến lấy nước cũng thấy rất kỳ lạ, nhưng vì Linh Khê có tiếng là hung dữ, nên không ai dám đến gần hỏi. “Quần áo.”
“Quần áo gì?” Hùng Tam Muội vô cùng hiếu kỳ, quần áo cô ta đang mặc thật là đẹp.
Thời Sênh: “…”
Cô phải giải thích thế nào mới rõ được nhỉ?
Vẫn nên im lặng thì hơn!
Thời Sênh không trả lời, Hùng Tam Muội lập tức nổi giận, “Mấy ngày không gặp, ngươi giả bộ nho nhã cái gì? Phong Diệm ca ca của ngươi cũng không có ở đây đâu.”
Thời Sênh: “…” Ngay cả Hùng Tam Muội cũng biết chuyện nguyên chủ thích Phong Diệm.
Vậy mà Phong Diệm ca ca lại không biết à?
Thời Sênh không muốn nói chuyện. Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh ăn cá mà thôi.
Đói chết đi được.
Cho nên Thời Sênh quay đầu đi, không thèm để ý đến Hùng Tam Muội.
Ai ngờ Hùng Tam Muội lại nhảy tới, bỗng chốc quên mất chuyện quần áo, “Này đồ hổ cái, tại sao ngươi lại không để ý đến ta? Có phải tỏ tình bị từ chối rồi không hả?” Nguyên chủ và Hùng Tam Muội cũng không có thù hận gì lớn, gặp nhau cùng lắm chỉ đấu võ mồm, chứ chưa bao giờ xuất hiện tình trạng đánh lộn.
Ở thế giới loài người, đó được coi là một phương thức thể hiện khác của một kiểu tình bạn.
“Ngươi bị từ chối thật rồi à?” Hùng Tam Muội chống nạnh cười, “Ha ha ha, này hổ cái, ta đã nói với ngươi rồi, bình thường đừng có hung dữ như vậy mà.”
Thời Sênh: “…”
Ngươi đợi bà đây ăn cá xong đi!
Hùng Tam Muội thấy Thời Sênh vẫn không để ý đến cô ta, giơ tay gãi gãi đầu, con hổ cái này không phải là bị đả kích rồi đấy chứ?
Trước đây nếu cô ta nói như vậy thì Linh Khê đâu chịu im lặng không đáp trả như vậy chứ.