Thời Sênh bĩu môi, chuẩn bị về hang của mình, Lâm Thất Thất đã đi ra khỏi hang, gọi cô: “Linh Khê, muội đợi đã.”
“Làm sao?”
Đáy mắt Lâm Thất Thất thoáng qua một tia nghi hoặc, thăm dò hỏi Thời Sênh: “Linh Khê, gần đây có phải là muội đã gặp phải chuyện gì rồi không?”
“Ta có thể gặp phải chuyện gì được chứ?” khóe miệng Thời Sênh cong lên một nụ cười trào phúng.
“Thực sự là muội không hề gặp phải chuyện gì… kỳ quái sao?” Nếu như không có, thì quần áo trên người cô ta ở đâu ra chứ?
Trong lòng Lâm Thất Thất rất rối lắm. Cô ta rất muốn biết, rốt cuộc ở thế giới này có loài người hay không.
Thời Sênh nhíu mày, “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết chứ?”
“Linh Khê, ta… ta cũng chỉ quan tâm muội.” Lâm Thất Thất nắm lấy vạt da lông, “Ta biết muội không thích ta ở bên ca ca muội, nhưng bây giờ ta và huynh ấy đã ở bên nhau rồi, ta vẫn luôn muốn coi muội như muội muội …” Trong lòng Lâm Thất Thất có chút ấm ức. Từ khi cô ta đến bộ lạc Bạch Hổ vẫn luôn đối xử không hề tệ với Linh Khê. Nhưng Linh Khê lại năm lần bảy lượt trêu chọc cô ta, mặt nặng mày nhẹ với cô ta.
Cô đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, nhưng vẫn là một thế giới thực lực chính là quy tắc, từ sâu thẳm nội tâm cô ta đều là sự mơ hồ và cẩn trọng.
“Dừng lại, các ngươi ở bên nhau thì cứ ở bên nhau đi, không cần phải nói với ta, ta không quản nổi các ngươi.” Thời Sênh hô dừng, “Không có chuyện gì thì đừng có lượn lờ trước mặt ta, tránh để Bạch An lại tới tìm ta gây chuyện.”
Dù sao thì nữ chính đại nhân nói gì cũng đúng, cô làm gì cũng vẫn là sai.
“Linh Khê, Thất Thất nói chuyện tử tế với muội mà muội tỏ cái thái độ gì vậy hả?” Bạch An không biết đã đứng ngoài cửa hang từ lúc nào, nhíu chặt mày gầm lên với Thời Sênh. Thời Sênh nổi giận, gầm lên đáp lại, “Ta có thái độ gì hả? Ta đã làm gì cô ta hả? Đánh hay là mắng? Ngươi bị thần kinh à?”
Nam chính cứ hơi chút là phát bệnh, nện cho một trận là xong.
Thấy sắp đánh nhau tới nơi, Lâm Thất Thất vội vã quay ra vỗ về Bạch An.
Thời Sênh chuẩn bị ra tay, đúng vào lúc này, trên trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
“Cháy rồi, cháy rồi …”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên trời, một con chim lớn đang bay qua bầu trời, âm thanh đó phát ra từ miệng nó.
“Cửu Phổ Sơn cháy rồi, cháy rồi…” Con chim gào thét từ trên đầu họ, âm thanh dần dần truyền đi xa.
Nghe thấy tiếng động, đám người thú đều nhìn về hướng Cửu Phổ Sơn, đó cũng chính là bờ sông trước đó Thời Sênh đã đi đến nướng cá.
Lúc này bầu trời phía đó khói đen bốc lên ngùn ngụt, trong mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa. “Có chuyện gì vậy? Tại sao lại bốc cháy…?”
“Cũng không thấy có thiên hỏa…”
“Thủ lĩnh, phải làm sao bây giờ?”
Đám người thú đồng loạt nhìn Bạch An.
Ở vùng rừng núi này bốc cháy là một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Những ngọn núi quanh đây nối liền thành một dải, nếu thực sự bị thiêu cháy, thì tất cả sẽ đều phải chịu tai ương.
Lửa giận trong lòng Bạch An lập tức bị đè xuống. Hắn bình tĩnh phân phó đám người thú đi cùng hắn đến Cửu Phổ Sơn xem tình hình.
“Bạch An, muội cũng đi.” Lâm Thất Thất chạy đuổi theo Bạch An.
“Muội đi đến đó làm gì? Nguy hiểm lắm đó.”
Vẻ mặt Lâm Thất Thất kiên định, “Có thể muội có cách để dập lửa.”
“Thật sao?”
Lâm Thất Thất gật đầu, “Muội sẽ không gây phiền phức cho huynh đâu. Huynh dẫn muội đi cùng xem sao đi.” “Được, nhưng muội nhớ phải theo sát ta đó.”
Bạch An biến về hình thú, cõng Lâm Thất Thất xuống núi, nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng cùng bầy người thú kia.
Thời Sênh nghĩ ngợi, chậm rãi ung dung đi theo.
Tốc độ của đám Bạch An rất nhanh. Thời Sênh đi chậm hơn, nên nhanh chóng tuột lại phía sau. Khi cô chuẩn bị đi xuống một con sông thì trong đồng cỏ bên trên bỗng xuất hiện hai bóng đen.
“A! Hổ cái, ngươi làm ta sợ chết khϊếp.” Hùng Tam Muội nhìn rõ là ai liền vỗ ngực thở gấp.
“Lo lắng như vậy cơ à, lửa là do ngươi phóng đúng không?” Thời Sênh buồn cười nhìn Hùng Tam Muội.
Cửu Phổ Sơn cách con sông đó gần như vậy, lúc đó cô đã nhóm lửa ở một chỗ bằng phẳng vắng vẻ, cho dù có không dập lửa, cũng không thiêu cháy được, chỉ có khả năng lớn nhất là do Hùng Tam Muội gây ra. Hùng Tam Muội khóc lóc, kêu rên một tiếng, “Làm sao ta biết được nó lại cháy như vậy chứ?”
Cô ta vốn dĩ muốn mang ngọn lửa đó về, ai ngờ giữa đường lại để cháy lan sang khu rừng.
“Ngươi đừng có nói cho người khác biết đó! Ta đi trước đây.” Hùng Tam Muội vội vã chạy về phía trước, “Ngươi tuyệt đối đừng có nói cho người khác biết là gặp ta đó.”
Thời Sênh: “…”
Đồ trẻ trâu này.
Đúng là trẻ trâu.
Khi Thời Sênh đi đến Cửu Phổ Sơn, bên bờ sông đã có không ít người thú, có người thú mang hình người, nhưng cũng có người thú mang hình thú, trên núi bốc cháy, có không ít động vật đều chạy xuống.
Ánh lửa bốc lên tận trời cao, cháy nổ lách tách.
Từ khoảng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ.
“Cách này rất hữu hiệu, nếu các ngươi không có cách tốt hơn thì cứ thử cách của ta xem sao đi.” Giọng nói giòn giã của Lâm Thất Thất truyền đến. “Có được không thế?”
“Nghe thì có vẻ được đấy, nhưng ai biết được có được hay không đâu?”
“Ta thấy có lẽ không được… sao có chuyện dễ dàng như vậy được.”
Đám người thú hiển nhiên là không coi trọng biện pháp của Lâm Thất Thất.
Nữ chính đại nhân có thể có cách gì được chứ. Cô ta cũng chẳng phải là Long Vương có thể hô phong hoán vũ, nhiều nhất cũng chỉ có thể chỉ cho đám người thú đào một đường cách ly ra.
“Mọi người đều không có cách tốt hơn, chi bằng cứ thử xem sao? Nếu không thể ngăn chặn được ngọn lửa này thì chắc chắn tất cả đều bị thiêu rụi.” Một nam nhân đứng ra, Thời Sênh vừa nghe giọng đã biết đó là ai.
Nam chính số 2, Phong Diệm.
Phong Diệm nói xong, những người thú khác đều nhìn nhau.
“… Được thôi, thử thì thử.”
“Được rồi được rồi, mau đi thôi.” Đám người thú bắt đầu làm theo cách Lâm Thất Thất nói, đầu tiên là chặt cây, rồi đào một đường ngăn cách.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Lâm Thất Thất nghĩ, hiện tại không có nhiều công cụ tiện lợi, muốn đào một đường ngăn cách không hề dễ dàng như vậy.
Đám người thú không có công cụ, chặt cây hoàn toàn dựa vào sức mạnh, hồi lâu sau vẫn chưa chặt đổ được một cái cây.
Đào đường ngăn cách càng chậm hơn, ngọn lửa bên kia đã cháy lan đến mà họ vẫn chưa đào xong.
Lửa cháy quá lớn, đám người thú đành phải từ bỏ, trở về bên sông.
Nhiệt độ cháy bỏng đó khiến chúng vô cùng sợ hãi.
“Ta đã nói là không được rồi mà, đám cháy này đâu có dễ dập như vậy được.”
“Ài, vậy thì phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm mới ổn định lại được, lại sắp bị thiêu rụi hết rồi.” “Không biết kẻ nào thất đức thế này, lại dám đốt lửa trong núi, đám người thú quanh đây sắp không còn nhà để về nữa rồi, để ông đây bắt được, chắc chắn sẽ lột da hắn!”
“Thật đáng ghét…”
Nghe thấy tiếng bàn bạc xung quanh, sắc mặt Lâm Thất Thất tái hẳn đi, cô ta đã quên mất bây giờ không phải là thời hiện đại, nếu không có công cụ, việc đào một đường ngăn cách không dễ dàng như vậy.
“Không sao.” Bạch An vỗ vai Lâm Thất Thất, nhỏ giọng an ủi cô ta.
Lâm Thất Thất miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.
“Này, các ngươi nhìn bên kia kìa.” Có người thú đột nhiên chỉ về phía đường ngăn cách họ vừa đào lúc nãy, lửa thiêu đến đó liền dừng lại không lan sang nữa, rõ ràng là đã bị chặn lại.
“Đúng là có tác dụng thật đó.” Đám người thú kích động kêu lên. “Nhưng tốc độ quá chậm…” Lửa lại cháy quá nhanh.
“Chúng ta đổi sang một chỗ xa hơn, mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ đào được một con đường ngăn cách.” Lâm Thất Thất thấy đám người thú đã tin, vội vàng lên tiếng.
Mọi người bàn bạc giây lát, bây giờ cũng chỉ còn lại cách này, cuối cùng đều gật đầu đồng ý.