Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1351: Đại vương tuần núi (11)



Trên đồng hoang, người thú của bộ lạc Bạch Hổ đều đã có mặt.

Nhưng Thời Sênh mãi chưa chịu xuất hiện. Bạch An liền ra lệnh cho những người thú khác bắt đầu săn bắt. Hắn và Lâm Thất Thất ở lại chỗ cũ đợi Thời Sênh.

Đến tận gần trưa Thời Sênh mới xuất hiện.

Đầu tóc ướt nhẹp, nhìn là biết vừa làm gì.

Thời Sênh gặm một quả rừng đỏ tươi, vị giống như quả táo, nhưng bên trong lại giống như quả hạch đào.

Bạch An nhìn thấy dáng vẻ ung dung nhàn nhã đó của cô, tức đến đau quặn dạ dày, “Mọi người ở đây đợi muội bao nhiêu lâu, vậy mà muội lại chạy đi gội đầu là sao?”

“Đợi ta làm gì?” Thời Sênh vẻ mặt khó hiểu nhìn Bạch An, “Không phải là ngươi muốn ta đi săn đấy chứ?”

Bạch An nhíu mày tức giận nói: “Họa do muội gây ra, tại sao muội lại không đi!”
Thời Sênh bĩu môi, có con cái nào trong bộ lạc từng phải đi săn đâu chứ?

Cho dù có đi săn cũng chỉ là con đực đưa con mồi đã bị giày vò đến chỉ còn một chút máu cuối cùng, người thú cái mới đi lên làm dáng đâm cho nó một đòn trí mạng cuối cùng.

“Ta không đi.” Thời Sênh ngồi lên một mỏm đá nhấp nhô, cắn quả kia từng miếng nhỏ một.

“Bạch An, thôi bỏ đi.” Lâm Thất Thất kéo Bạch An lại, “Ta đi cùng huynh đi.”

Lâm Thất Thất vỗ về Bạch An, nửa lôi nửa kéo hắn đi.

Thời Sênh ngồi một lát thì có người thú quay lại, khênh một con trâu rừng. Trên bụng con trâu rừng có dấu vết bị cắn, từ vết cắn đó có thể nhìn thấy ruột bên trong, máu tươi đầm đìa.

“Linh Khê.” Người thú ném con trâu rừng xuống, đi đến trước mặt Thời Sênh, “Ngươi cũng đừng chọc giận thủ lĩnh nữa. Thủ lĩnh kêu ngươi tới đây cũng là để người thú khác trong bộ lạc không dám nói gì nữa.”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn.

Người thú trước mặt ngũ quan sáng sủa, cơ thể cường tráng, nửa thân trên không mặc gì, còn dính một vài vệt máu, mồ hôi chảy xuống cơ bụng hắn.

Người thú này tên là Bạch Nguyên, được coi là phụ tá đắc lực của Bạch An, rất được Bạch An tín nhiệm, đối xử với nguyên chủ rất tốt.

Ánh mắt Thời Sênh quét một lượt từ mặt xuống đến chân hắn, rồi tùy tiện “ừ” một tiếng.

“Vậy ngươi ở đây trông chừng nhé, ta đi săn tiếp đây.” Bạch Nguyên nở nụ cười, “Nếu đói ngươi ăn trước đi.”

Thời Sênh nhìn con trâu rừng đầm đìa máu me đó, lặng lẽ gặm quả tiếp.

Sau khi Bạch Nguyên quay lại, liên tiếp có người thú đưa con mồi săn được về, nhưng đều là mấy người thú cùng săn được, chỉ có một mình Bạch Nguyên tự mình săn được con mồi.
Những người thú đó thấy Thời Sênh ngồi một chỗ, có một số người thú sắc mặt rất khó coi, có người thú còn không thèm chào hỏi Thời Sênh.

“Cả ngày chỉ biết gây họa, nếu không có thủ lĩnh thì cô ta đâu có được thoải mái như vậy, thế mà lúc nào cũng đối đầu với thủ lĩnh, đúng là có phúc mà không biết hưởng.”

“Nói ít thôi…”

“Sao còn không cho ta nói nữa. Ngươi nhìn xem cô ta đã gây ra chuyện gì đi. Nếu không phải do cô ta thì bây giờ chúng ta đâu phải vất vả thế này?”

“Được rồi, mau đi thôi.” Tên người thú phàn nàn đó bị cưỡng chế lôi đi.

“Linh Khê ngươi đừng nghe họ ăn nói linh tinh.” Thiếu niên đi đằng sau họ ném con hươu nhỏ xuống.

Con hươu nhỏ đã bị cắn đứt cổ, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Thế giới này thật đáng sợ.

Ánh mắt Thời Sênh chuyển lên trên khuôn mặt thiếu niên đó, “Sao ngươi cũng tới đây?”
Nếu đặt ở thời hiện đại, rõ ràng mới chỉ là trẻ vị thành niên!

Sử dụng lao động vị thành niên là phạm pháp, sẽ bị mời đến sở cảnh sát uống trà đấy.

Thiếu niên cười thật thà: “Cha ta cho ta đi theo để học hỏi. Ngươi xem đi, đây là chính tay ta bắt được đó.”

Hắn chỉ vào con hươu nhỏ nằm dưới đất, vẻ mặt đắc ý.

“Giỏi lắm nhóc.” Thời Sênh cảm thấy ngoài câu này ra cô cũng không nói được gì nữa.

Chẳng lẽ nói là ngươi cắn xấu quá, còn dính cả nước miếng trên đó à?

Thiếu niên được khen ngợi liền ngại ngùng, gãi đầu gãi tai, “Vậy ta đi săn tiếp đây.”

Sau khi thiếu niên rời đi, lại chỉ còn một mình Thời Sênh.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời xanh thẳm, hoàn toàn khác biệt với bầu trời đen kịt đầy khói bụi ô nhiễm ở thời hiện đại.
Đây có lẽ là điểm tốt duy nhất của thời cổ đại.

Ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Thật là vô vị.

Trên bầu trời có mấy con chim ưng đang bay lượn. Thời Sênh nhìn chằm chằm chúng một hồi, lấy một cây cung trong không gian ra, cầm mấy viên đá dưới đất lên.

[Ký chủ đang đùa đấy à? Mấy thứ đồ chơi này có thể bắn được chim ưng ở trên độ cao như vậy sao?]

Thời Sênh nhắm chính xác vào một con ưng, “Có muốn cược không?”

[…] Không, không cược.

Ký chủ đã có dự tính trong lòng, chắc chắn là có thể trúng được.

Đồ nhát gan.

Thời Sênh buông lỏng tay, bắn hòn đá đi, bắn trúng một con chim nhỏ bay qua đầu Thời Sênh.

[…] Đã nói bắn ưng cơ mà?

Thời Sênh nhặt con chim nhỏ đó về, “Ta có nói là muốn bắn ưng đâu. Cái thứ đó bay cao như vậy, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?”

[…] Vậy ngươi mắng ta nhát gan là sao?
“Ngươi không nhát thì bây giờ ngươi đã thắng rồi đó.”

[…] Ai bảo ngươi bày ra cái bộ dạng hống hách như muốn nói “ông đây chỉ cần ngẩng đầu, nhấc tay lên là có thể bắn được nó” thế chứ.

Thời Sênh chán nản lắc đầu nói: “Ngươi vĩnh viễn không bao giờ học được trò làm màu của ta.”

[…] Ha ha.

Luận trình độ làm màu, chỉ có thể phục Ký chủ nhà ta sát đất.

Thời Sênh nhàm chán đến mức bắn hết một lượt mấy con chim nhỏ ở gần đó, khiến đám chim ở xung quanh đó không dám lại gần.

[…] Đây gọi là không có điều kiện chơi trò chơi thì tự tạo điều kiện để chơi à!

#Ký chủ nhà ta chìm đắm vào trò chơi không thoát ra được#

Khi Thời Sênh ngẩng đầu một lần nữa, phát hiện không biết đám chim ưng đực đang bay vòng tròn trên đầu đã ít đi hai con từ lúc nào.
Nếu không phải do chúng bay quá cao thì nói không chừng cô đã bắn chúng xuống luôn rồi.

Chim ưng ăn thịt sao?

Thời Sênh chống cằm nghĩ ngợi một lát, có lẽ là ăn đấy, cô nhìn đám con mồi săn được ở bên cạnh, kéo một con đến một nơi rộng rãi hơn, sau đó ném con mồi sang một bên.

Chim ưng đực đang bay trên trời: “…”

Cô ta có ý gì chứ?

Muốn dụ dỗ chúng sao?

Không được, phải chống lại sự dụ dỗ!



Ở một nơi xa hơn trên cánh đồng hoang, hai con chim ưng xuất hiện một trước một sau, dừng lại trên sườn núi, biến thành hình người.

Một con cung kính quỳ xuống: “Vương.”

Người đàn ông ngồi trên sườn núi. Trên người hắn mặc chiếc áo đan bằng lông vũ, màu lam mỹ lệ và màu đen huyền bí đan xen vào nhau.

Trên đồng hoang gió nhẹ khẽ lướt qua, thổi vào áo lông vũ của hắn, quấn vào mái tóc hắn, để lộ ra đôi mắt và hàng lông rất mày đẹp.
Đôi mắt hắn tĩnh lặng nhìn về nơi xa, bờ môi mỏng hơi mím lại, khẽ cong lên.

Hắn giống như một đóa hoa đứng cô độc trên hoang mạc vậy.

Ở giữa hoang mạc đó, đẹp đến mức người ta không rời mắt được.

Người đẹp chính là như vậy.

Hồi lâu sau nam tử đó mới lên tiếng, “Có chuyện gì?”

“Hình như Linh Khê đã phát hiện ra chúng ta rồi.” Người thú phụ tá chần chừ nói.

“Vậy sao?”

Một người thú khác bổ sung, “Không chắc chắn lắm, nhưng cô ta đã nhắm trúng bọn ta, mà lại chỉ bắn vào mấy con chim nhỏ bay quanh đó, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”

Nam tử trầm mặc không nói gì. Gió nhẹ khẽ thổi bốn phía xung quanh, vang lên loạt soạt.

Người thú ở bên trái không nhịn được lên tiếng, “Vương, người đã thích cô ta thì cứ cướp về là được rồi. Bạch An không dám không cho đâu, cần gì phải sai chúng thuộc hạ đi giám sát cô ta?”
Người thú đứng bên phải lập tức nhéo tên người thú vừa nói một cái, dùng ánh mắt lườm hắn.

Ngươi điên rồi sao, quyết định của Vương mà ngươi cũng dám đưa ra ý kiến sao.

Người thú bên trái ủ rũ, khi nãy không hiểu sao hắn lại thốt ra câu nói đó không qua sự kiểm soát của não bộ.

Nam tử đứng lên, áo lông vũ rủ xuống, bị gió thổi dựng lên, lúc này mới nhìn rõ, đó là một chiếc áo choàng. Góc áo bên bị nam tử kéo lấy, hắn hơi nghiêng người, vừa khéo che đi cảnh sắc bên trong.

Nam tử chậm rãi lên tiếng, hòa cùng âm thanh của gió, giọng nói như ẩn chứa nụ cười, “Móng vuốt của cô ấy rất sắc bén.”