Đại quân của thành Lạc Phong càn quét đến vùng núi Cửu Phổ, những bộ lạc không thuộc quyền quản lý của Thời Sênh đều rất thảm bại.
Đám tu sĩ phát hiện ra khu vực gần núi Sư Tử rất đặc biệt, không những tộc thú không vào được, mà đám tu sĩ cũng không vào được.
Lẽ nào nơi đây chính là nơi sản sinh ra thần khí?
Có ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, đám tu sĩ đương nhiên càng phải truy rõ chân tướng.
Đám tu sĩ lập một đội quân nhỏ, áp sát vào vùng lân cận núi Sư Tử, từ xa đã nhìn thấy có mấy người thú đang đi lại dưới chân núi.
Nơi đây cách núi Sư Tử một đoạn. Tên cầm đầu ra uy thế, ý bảo họ bắt mấy tên người thú lại.
Nhưng họ còn chưa tiến gần đến được đám người thú đó đã bị một bức màn trướng trong suốt chặn lại.
Người thú bên trong nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía họ. Một người thú trong số đó hét lớn, “Là con người.” Đám tu sĩ còn tưởng đám người thú sẽ xông lên đánh nhau với họ. Ai ngờ được người ta quay người một cái chạy trốn vào trong rừng, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Tu sĩ: “…” Rốt cuộc các ngươi hét hung hăng thế làm gì hả?
Có bản lĩnh thì đừng có chạy!
Đám tu sĩ xem xét một hồi xung quanh núi Sư Tử, trên dưới trước sau đều có một bức màn trướng trong suốt bảo vệ, căn bản không thể vào bên trong được.
Họ đã thử hợp lực phá bức màn trướng đó, nhưng bức màn trướng có khả năng đàn hồi, phản đòn, họ bỏ ra bao nhiêu sức lực thì nó sẽ bật lại bấy nhiêu sức lực.
“Trong đây chắc chắn là có thần khí!” Đám tu sĩ trở về nơi tập kết, tụ tập lại cùng thảo luận.
“Nhưng bây giờ không vào trong đó được, chúng ta hợp sức lại cũng không phá được. Dù bên trong đó có thần khí thì chúng ta cũng chỉ nhìn thấy mà không lấy được.” “Các ngươi có nhận ra không, bên trong núi Sư Tử có rất nhiều người thú.”
Khi họ đi kiểm tra, bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng đều gặp được người thú, phản ứng của đám người thú đó đều như nhau, thấy họ là bỏ chạy.
“Vân thiếu chủ.”
“Chào Vân thiếu chủ.”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một thiếu niên bạch y dẫn theo mấy người hộ vệ đang đi đến. Trên mặt hắn vẫn còn có vài phần non nớt, nhưng khí thế trên người thì người thường khó có thể sánh được.
Đám tu sĩ lần lượt đứng lên hành lễ, “Vân thiếu chủ.”
Vị này chính là thiếu chủ của Thái Cực Tông.
Thái Cực Tông nổi tiếng với thuật tiên tri. Tuy vị công tử này còn nhỏ tuổi nhưng đã vang danh khắp đại lục, cho nên hắn nói ra tin tức sắp có thần khí hiện thế mọi người mới tin tưởng như vậy. Vân thiếu chủ khẽ mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp, “Ta nghe nói các ngươi tìm được vị trí của thần khí rồi?”
“Việc này…” Đám tu sĩ nhìn nhau. Đối phương là thiếu chủ của Thái Cực Tông, họ không dám đắc tội, đành nói: “Cũng chưa chắc chắn, chỉ là nơi đó có chút kỳ quái.”
“Có thể dẫn ta đến đó xem sao được không?” Giọng điệu của Vân thiếu chủ ôn hòa, đi đến đâu cũng lịch sự có chừng mực, khiến người ta khó lòng từ chối.
Đám tu sĩ ngừng lại giây lát, “Mời Vân thiếu chủ đi theo chúng tôi.”
Họ dẫn Vân thiếu chủ đi đến núi Sư Tử. Khi đi ra họ gặp đại lão thành Lạc Phong. Lúc này ông ta đang vô cùng tức giận, nhìn thấy họ liền lớn tiếng chất vấn, “Đã bao nhiêu lâu như vậy rồi, tại sao các ngươi còn chưa bắt được hung thủ hại chết con trai ta. Các ngươi hợp tác như vậy sao?” “Thủ lĩnh báo, chuyện này chúng tôi sẽ làm tốt, ngài cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa.” Một tên tu sĩ đứng ra nói với ông ta, những người khác dẫn Vân thiếu chủ đi.
Đại lão thành Lạc Phong thực ra cũng có chút kiêng nể bọn họ, không dám làm gì quá đáng, chỉ có thể để đám người đó đi.
***
Đám tu sĩ tạm thời không thể làm gì được núi Sư Tử, đành phải hoàn thành giao kèo với thủ lĩnh báo xử lý Bạch An trước.
Có tu sĩ giúp đỡ, Bạch An nhanh chóng bị bắt.
Thủ lĩnh báo muốn Bạch An chôn cùng con trai hắn, thiêu chết Bạch An để đền mạng cho con trai hắn.
Bạch An đã bị bắt trói lên giàn thiêu, nhưng đúng vào lúc này một bộ lạc khác ở thành Lạc Phong lại cho người đến nói Bạch An là tiểu vương tử của bộ lạc họ, không thể gϊếŧ hắn được.
Đúng lúc hai bên đang tranh cãi ầm ĩ có nên phóng hỏa hay không thì bốn phía xung quanh Bạch An nổi lửa lên. Xung quanh chỗ trói hắn đều là củi khô dễ cháy, lửa vừa châm đã bùng to lên. Tất cả mọi người đều nhìn vào bên kia, chỉ thấy ánh lửa bập bùng, một tiểu cô nương đứng bên cạnh đó, vẻ mặt vô cảm nhìn họ.
Xung quanh đều là người thú, không ai chú ý cô ta xuất hiện lúc nào.
“Linh Khê, ngươi hận ta như vậy sao?” Bạch An đã nhìn thấy Thời Sênh châm lửa, cô ta cứ thế… châm lửa, mặt không hiện lên chút cảm xúc nào.
Dường như đối với cô ta chuyện này không hề liên quan gì cả vậy.
Trong lòng Bạch An có một thứ cảm giác không nói được thành lời, trước đây rõ ràng hắn rất thương yêu cô, thuở nhỏ cô cũng rất thích quấn quít lấy hắn.
Nhưng mà…
Tại sao cô ta lại trở nên như bây giờ?
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, giọng nói như bị ngưng tụ lại bởi ánh lửa, “Ta không hận ngươi.”
Hận cũng là một cảm xúc rất quan trọng.
Cô không cần phải bỏ ra thứ tình cảm này đối với một người không liên quan. “Vậy thì…” Tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Là vì Lâm Thất Thất sao?
Nghĩ đến Lâm Thất Thất, trên mặt Bạch An liền hiện lên vẻ khổ sở và ân hận. Hắn đối xử với cô ta tốt như vậy, nhưng cuối cùng cô ta lại bỏ rơi hắn mà đi.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao tất cả mọi chuyện lại diễn biến như vậy?
“Bạch Linh Khê!” Người trong Bạch thị nhận ra Thời Sênh, “Ngươi điên rồi! Hắn là ca ca của ngươi, vậy mà ngươi lại dám châm lửa. Mau mau dập lửa…”
Câu cuối là nói với những người thú khác.
Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt không chút cảm xúc của Thời Sênh, “Ta chỉ châm lửa thôi mà chứ đâu có gϊếŧ người, các ngươi kích động như vậy làm gì?”
“Ngươi…” Châm lửa thiêu chết ca ca ngươi mà còn không kích động? Vậy thì phải làm sao mới được kích động? “Ha ha ha, báo ứng, báo ứng!” Thủ lĩnh báo đứng bên cạnh cười lớn, “Ngăn chúng lại, không cho chúng dập lửa. Bạch An gϊếŧ con trai ta thì phải chôn cùng con trai ta! Con hổ đó làm đúng lắm, ta không truy cứu nữa, để cho cô ta đi đi.”
“Tránh ra, các ngươi tránh ra cho ta.”
“Ngăn lại cho ta!”
Thời Sênh nhìn bên kia tranh chấp.
Cả người Bạch An bị chôn vùi trong ngọn lửa. Hắn không phát ra âm thanh gì nữa, chỉ im lặng để mặc cho ngọn lửa nuốt gọn lấy mình.
***
Thời Sênh châm lửa đắc tội Bạch thị, bên ngoài núi Sư Tử của cô vẫn bị vây chặt như nêm, tộc Bạch Thị tuyên bố sẽ trừng trị cô.
Đội quân của thủ lĩnh báo vẫn chưa rút lui, có lẽ là muốn xem xem đám tu sĩ kia định làm gì.
Dù sao cũng là ở địa bàn của mình, tự nhiên xuất hiện một đám người cổ quái, còn là loại chủng tộc đặc biệt nguy hiểm nữa, nhất định phải đề phòng. Nói chung ở xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Núi Sư Tử bỗng nhiên nổi lửa, hơn nữa còn cháy rất nhanh.
Đám người thú bị ép hết lên núi, Thời Sênh đứng trên cao, mặt không biểu cảm nhìn ngọn lửa lớn đang bùng cháy kia.
Ngọn lửa này là do trận pháp bị phá hoại gây ra, tốc độ và nhiệt độ đó tuyệt đối không phải là ngọn lửa bình thường.
“Dẫn họ rút ra sau núi.” Thời Sênh ra lệnh cho Triều Nhất đang đứng sau lưng.
Xưa nay cô hành sự luôn thích có biện pháp dự phòng, không thể chặn hết mọi đường lui của bản thân.
“Còn thủ lĩnh thì sao?” Triều Nhất thấy Thời Sênh không định đi, hắn kinh ngạc nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, “Ta phải đi tìm một tên thiểu năng.”
“Thủ lĩnh.” Như Nguyệt ôm chân Thời Sênh, “Ngọn lửa lớn như vậy, thủ lĩnh đi cùng bọn ta được không?” Thời Sênh xoa mặt Như Nguyệt, “Trông ta có giống người dễ bị ức hϊếp không?”
Như Nguyệt nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Không giống, thủ lĩnh lợi hại nhất. Như Nguyệt thích thủ lĩnh nhất.”