“Bắc tiểu thư, gia tộc họ Bắc vô cùng thịnh vượng, chúng ta là đang lấy trứng chọi đá, điều này rất không sáng suốt.” Thời Sênh mời tổng tài danh nghĩa, vẻ mặt hắn ta kích động nói.
Thời Sênh bắt chéo hai chân, ngồi không có chút hình tượng gì, trong tay vẫn còn cầm một cốc kem, liếm một cái rồi mới nói: “Cái sảy nảy cái ung, con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối, chỉ cần bền lòng thì không có chuyện gì là không làm được.”
“Vậy thì cũng phải có con mối nữa. Bắc tiểu thư, bây giờ chúng ta quang can tư lệnh, trừ tôi ra, cả công ty cộng lại mới có mười mấy người, chúng ta làm sao mà gặm nhấm được cả một Bắc thị to lớn như thế?”
Thời Sênh liếc tổng tài danh nghĩa này một cái, “Ai muốn anh lên, anh cho rằng bản thân mình là Na Tra sao?” Tổng tài danh nghĩa: “…”
Thời Sênh mấy miếng ăn hết cốc kem, rồi mới từ từ thong thả nói: “Trên thế giới này có người muốn lật đổ Bắc thị, việc chúng ta phải làm chính là tìm ra mấy người đó, rồi cung cấp thông tin cho bọn họ là được rồi.”
Tổng tài danh nghĩa tỉnh ngộ.
Đáy lòng lặng lẽ bật lên lên ngón tay cái với bà chủ của mình.
Đương nhiên, ngoài mặt hắn không hề biểu lộ ra điều gì cả, sợ cô kiêu ngạo.
“Người mà tôi bảo anh tìm anh đã tìm được chưa?”
“Tìm thấy rồi, có điều tiền lương…”
“Hắn muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, đương nhiên hắn phải đạt đến năng lực đó mới được, làm tốt thì còn có thưởng thêm nữa.”
“Vậy thì không vấn đề rồi.”
“Đi làm đi, không cần phải kiêng nể cái gì hết, chúng ta không có thân gia gì, không sợ mấy người đó điều tra.” Tổng tài danh nghĩa: “…” Là không có thân gia gì nên cô mới làm lao thiên môn*, tiền vốn đều đang quay vòng ở thị trường chứng khoán.
*Lao thiên môn: chỉ những ngành nghề như mại dâʍ, tiền giả, cờ bạc… phi pháp nhưng kiếm được lợi nhuận lớn.
“Anh tìm thêm mấy tên hacker nữa, chúng ta tổ chức một đội nhỏ chuyên môn mua đi bán lại thông tin.” Thời Sênh lại nói: “Phải lợi hại một chút, tốt nhất là có thể đầu cơ trục lợi từ tin tức của quốc gia.”
Tổng tài danh nghĩa: “…” Bà chủ, cô muốn làm cái gì thế hả? Khơi mào chiến tranh thế giới à?
Còn nữa, cô nghĩ hacker là rau cải trắng ngoài đường sao, tuỳ tiện là có thể nhặt được?
Loại nhân tài như thế, nếu không vì quốc gia mà phụng sự thì chính là đối tượng trọng điểm mà quốc gia quan tâm, có thể tuỳ tiện mà đào về sao? “Làm cho tốt, lương tháng nghìn vạn, bước lên đỉnh cao của đời người, lấy vợ giàu có xinh đẹp không còn là giấc mộng.” Thời Sênh không nhìn tổng tài danh nghĩa, vỗ vỗ vai hắn rồi chậm rãi rời đi.
Bây giờ tổng tài danh nghĩa chỉ muốn ôm tiền mà chạy luôn, số tiền lưu động trên tài khoản của hắn bây giờ đã trên một trăm triệu rồi, cũng không biết là bà chủ nhỏ này sao lại yên tâm đối với hắn như thế?
Rất nhiều năm sau này, tổng tài danh nghĩa hồi tưởng lại tại sao lúc đó mình lại không chạy đi, hắn nghĩ đại khái là lúc đó bản thân hắn biết đi theo bà chủ này, tiền thật sự không phải là một con số.
…
Xí nghiệp Bắc thị liên tiếp để mất hai hạng mục lớn, tổn thất vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn chưa đến mức dao động đến nền móng.
Thế nhưng, thời gian tiếp theo đó, các loại tình hình bất ổn liên tiếp xảy ra, mất hạng mục, mất tờ khai, hình như là tất cả những người đối đầu với Bắc thị đều tới cùng lúc vậy. Vậy mà bọn họ lại chẳng tra ra được cái gì cả, đường đi của người ta đều vô cùng nề nếp, tất cả thủ tục đều hợp pháp.
“Có nội gián, tuyệt đối là có nội gián!” Một đổng sự của Hội đồng quản trị đập xuống mặt bàn tức giận quát: “Mắt đã nhìn thấy sắp ký kết được rồi, tại sao gần đến lúc đó lại ký với người của Thiên Thần?”
Ông Bắc ngồi ở chỗ của mình, sắc mặt nghiêm trọng, “Tất cả các cấp cao của công ty đều đã thẩm tra hết rồi, không có gì khác thường cả.”
“Những việc gần đây rất là kỳ lạ, rõ ràng là đang chĩa vào chúng ta, gần đây chúng ta có đắc tội ai không?” Đổng sự kia lý trí đưa ra nghi hoặc.
“Hai hại mục đó khẳng định là có đắc tội người khác, thế nhưng với bản lĩnh của mấy người đó thì…”
Hai hạng mục lớn bị mất trước đó có không ít xí nghiệp nhìn vào, thế nhưng thật sự so về thực lực, Bắc gia lại càng cao hơn. Một đám người ngồi trong phòng hội nghĩ, thế nhưng chẳng thảo luận ra được nửa điểm manh mối.
Ông Bắc lúc bắt đầu không hề nghĩ đến Thời Sênh, trong mắt ông ta Thời Sênh chính là bám víu vào Phó gia, nhưng nếu nghĩ như thế thì dường như có thể giải thích được.
Phó gia…
Đó là cao tộc không phân cao thấp với Cao gia.
Cao gia chính đạo, Phó gia hắc đạo.
Hai gia tộc này, chiếm cứ hai đạo một đen một trắng.
Nếu như là Phó gia đối đầu với Bắc gia, vậy thì tất cả những chuyện kỳ lạ gần đây đều có thể giải thích được.
Sau khi hội nghị kết thúc, việc đầu tiên ông Bắc làm là gọi điện thoại cho Thời Sênh, thế nhưng Thời Sênh sớm đã cho số điện thoại của ông ta vào trong danh sách đen rồi, đương nhiên là không thể nào gọi được.
Ông Bắc suy nghĩ một lúc, quyết định đi đến Phó gia. Nghe đâu Phó gia là gia tộc đã tồn tại từ thời triều Thanh, nơi ở cũ vẫn là kiểu kiến trúc xưa rất cổ kính, từng gốc cây, từng nhành hoa đều có điển tích thanh nhã.
“Bắc tiên sinh xin đợi cho, tiên sinh nhà chúng tôi sắp đến rồi.” Người làm mời ông Bắc vào trong phòng khách.
Lần đợi này gần đến nửa tiếng, thế nhưng ông Bắc vẫn không thể lộ ra nửa phần khó chịu.
Phó Nhiêu được người khác đẩy vào, ông Bắc khe khẽ ngạc nhiên một lát, ông ta chỉ nghe nói qua về vị đứng đầu trong gia đình này, chứ từ trước đến nay không hề biết vị đứng đầu trong gia đình của Phó gia là một người tàn tật.
Thần sắc Phó Nhiêu bình thường hỏi han ông Bắc một lúc, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Không biết Bắc tiên sinh đến đây là có việc gì?”
“Là liên quan đến tiểu nữ và lệnh công tử.” Ông Bắc ngồi thẳng người. Phó Nhiêu khe khẽ nhướng mày, “Tiểu Khâm và Bắc tiểu thư làm sao?”
“Phó tiên sinh không biết sao?” Ông Bắc nhìn Phó Nhiêu, muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt ông ta, thế nhưng Phó Nhiêu chỉ nguyên một bộ dạng mù tịt.
“Quan hệ giữa Tiểu Khâm và tôi không quá tốt, chuyện của nó cũng không được truyền đến chỗ tôi, nó làm ra cái gì à?”
Đáy lòng ông Bắc hoài nghi, không biết có nên tin Phó Nhiêu không.
Dường như ông ta thật sự không biết việc này, vậy thì không phải là do Phó gia làm rồi, thế thì là do ai làm đây?
“Cũng không có chuyện gì to tát, chính là gần đây tiểu nữ với lệnh công tử đi lại gần gũi, có mấy cái lời đồn, một người làm cha như tôi đây đương nhiên phải qua đây hỏi han một chút.” Ông Bắc điều hoà lại một lát.
Nếu như không phải là do Phó gia làm, Bắc Chỉ lại gần gũi với Phó Khâm, nói không chừng ông ta cũng có thể móc nối vào Phó gia. Toàn bộ quá trình, biểu hiện của Phó Nhiêu đều là mơ mơ hồ hồ, thành công lừa gạt ông Bắc.
Đợi ông Bắc đi rồi, Phó Nhiêu mới thu lại nụ cười giả tạo của mình, hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh: “Gần đây Tiểu Khâm thế nào rồi?”
Những lời lúc trước ông ta nói đều là sự thật, quan hệ của Phó Khâm và ông ta không quá tốt, cũng không cho người bên cạnh báo tin về nhà, thế nhưng một người làm cha như ông ta đây, thế nào cũng nghĩ được cách.
“Thiếu gia ở cùng một chỗ với Bắc Chỉ tiểu thư đã có thể uống thuốc đúng giờ rồi. Nhìn dáng vẻ thiếu gia thì có lẽ là đã tiếp nhận Bắc Chỉ tiểu thư, có điều bên phía bệnh viện đó vẫn nói thiếu gia chỉ còn thời gian nửa năm nữa thôi.”
“Bên phía nước ngoài đã liên hệ xong chưa?”
“Liên hệ xong rồi, thế nhưng sợ là thiếu gia sẽ không đồng ý…” Phó Nhiêu do dự nói một tiếng, “Tôi chỉ có một đứa con trai này, không thể nào nhìn nó chết được, không quan tâm là dùng cách gì tôi cũng đều phải thử xem. Anh đi mời cô gái đó qua đây đi.”
“Cái đó…” Người đàn ông trung niên có chút do dự, “Bắc Chỉ tiểu thư không dễ mời lắm.”
“Sao lại nói thế?” Phó Nhiêu nhướn mày, một cô gái nhỏ có thể khó mời thế nào chứ?
“Gần đây Bắc thị bị khủng hoảng, tiên sinh có nghe nói đến không? Ở sau lưng, chính là do người của cô gái đó gây ra, hoặc là nói, tất cả đều là do cô ấy khống chế. Một người như thế, tiên sinh cảm thấy sẽ dễ mời đến sao?”
Phó Nhiêu cười thấp một tiếng nói, “Trách nào ép đến cả người đứng đầu của Bắc thị phải tìm đến tận cửa, sợ là cho rằng chúng ta thao túng sau lưng? Tôi còn cho rằng ông ta đến là để thăm dò thái độ của chúng ta đối với cô gái kia.”