Kiều Khanh dựa theo điện thoại của người đưa đồ ăn đó, đến một con đường nhỏ bên cạnh khu biệt thự, một anh chàng đang đợi ở đó.
“Anh Kiều?”
Kiều Khanh khẽ gật đầu.
Anh chàng kia lập tức đưa hộp đồ ăn xinh xắn trong tay tới, “Chúc anh Kiều dùng bữa vui vẻ.”
Anh chàng kia nói xong liền rời đi, nhanh chóng mất dạng trước mắt Kiều Khanh.
Kiều Khanh mở hộp ra, thức ăn bên trong mỗi loại hầu như đều là thứ anh thích.
Kiều Khanh bê cái hộp, ánh mặt trời chiếu từ đỉnh đầu xuống, phác hoạ đường nét của hắn, tứ chi lạnh buốt dần dần ấm áp.
…
Chuyện Thời Sênh đánh Tưởng Húc ầm ĩ sôi sùng sục, quảng cáo của Nguyên Nhược Lạp chẳng những trì hoãn, tổ phim bên kia cũng muốn tìm cô nói chuyện.
Đạo diễn ra sức hút thuốc, mày chau mặt ủ. Ông ta nhìn Thời Sênh ung dung đối diện, dụi đầu thuốc, “Cô Trình, cô có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho người của tổ phim không?” Còn làm như vậy nữa, bộ phim này có còn quay nữa hay không?
“Trần thiếu không phải tăng thêm đầu tư cho anh rồi sao?”
“Tăng thêm rồi, nhưng cô còn làm như vậy, bộ phim này của chúng ta cũng không có cách nào quay được. Cô và Trần thiếu cũng quen biết, muốn nâng đỡ cô Nguyên chẳng qua chỉ cần một câu nói. Cô cần gì phải tới tổ phim làm khổ chúng tôi?”
Trần thiếu là nhà đầu tư lớn nhất của “Thiên thần”, cũng không biết Trình Hi này sao lại bám được vào Trần thiếu. Ngày đầu tiên cô vào tổ phim Trần thiếu đã gọi điện thoại cho ông ta, nhấn mạnh không được đắc tội cô.
Nhưng cô vào tổ phim, cũng không kêu ông ta thêm cảnh cho Nguyên Nhược Lạp. Ông ta quát Nguyên Nhược Lạp cô cũng không phản ứng gì, hoàn toàn giống như là tới làm việc.
Thời Sênh vô tội buông tay, “Cũng không phải là tôi muốn gây chuyện, là bọn họ làm khó dễ tôi trước. Bình thường anh xem tôi có lúc nào gây phiền phức chứ?” Đạo diễn: “…” Cô bình thường là không gây phiền phức, nhưng mẹ kiếp lúc cô gây phiền phức, đều lên thẳng trang nhất.
“Cô Trình, coi như tôi xin cô, cô yên tĩnh một chút. Gần đây tiến độ kéo dài quá nhiều, chúng ta phải kịp kỳ nghỉ hè sang năm. Cứ kéo dài như vậy đến lúc nào mới quay xong?”
“Không kịp kỳ nghỉ hè thì có thể kịp cuối năm.”
Đạo diễn: “…”
“Đạo diễn, Trần thiếu có tiền, anh đừng sợ, từ từ quay.”
Đạo diễn: “…”
Đạo diễn và Thời Sênh đàm phán không có kết quả gì. Người ta bây giờ có chỗ dựa, ông ta có thể làm thế nào? Từ từ quay thôi, dù sao người ta có tiền, đốt tiền cũng không phải là tiền của ông ta.”
Đạo diễn bắt đầu cam chịu.
Tiến độ của “Thiên thần” chậm chạp, cảnh vai phụ có thể quay cũng gần xong rồi, nhân vật chính lại vẫn chưa bắt đầu. Thời Sênh bận bịu kiện cáo với Tưởng Húc, đương nhiên cuối cùng cũng chỉ đền chút tiền. Dẫu sao Tưởng Húc nhìn thì thảm, trên thực tế thì không sao lắm.
Kiện cáo xong, Thời Sênh ra ngoài lại đánh cho Tưởng Húc một trận.
Ông có tiền, anh đi tố cáo đi! Tố cáo xong ông lại đánh anh!
Đây chính là nguyên văn của Thời Sênh.
Cho anh bắt nạt nàng dâu nhà cô.
Tưởng Húc đại khái chưa từng gặp loại người như vậy. Hắn không biết tiền của Thời Sênh là ở đâu ra, dưới danh nghĩa của cô cũng không có công ty gì, muốn đối phó với tiền vốn của cô căn bản không có cách nào.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể tạm thời khuất phục, tìm cơ hội trả thù sau.
Tập thể diễn viên chính cuối cùng cũng sau sóng gió tiến vào tổ phim.
Nhưng các antifan của Thời Sênh rất không vui vẻ.
Ta Tên Là Mã Tiểu Khiêu: Luôn cảm thấy còn phải xảy ra chuyện gì nữa. Đây có lẽ là bộ phim truyền hình quay không thuận lợi nhất, khổ thân đạo diễn. Màu Thiên Thanh: Trình Hi gần đây làm sao không online thế, cô ta ngoẻo rồi à?
Nam Điền Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên: Cô ta bận đánh người, nào có thời gian mà online.
Người Đại Diện Đảng: Tổ phim “Thiên thần” còn có Tống Nhã và Lương Gia là chưa bị đánh, mấy người đoán xem người tiếp theo bị đánh là ai ?
Lương Gia chính là vai nữ chính thay thế Kha Bội Hân, là nghệ sĩ giải trí Gia Niên Hoa bên đó đang nâng đỡ.
Các antifan ở trên mạng đánh cuộc ai sẽ bị đánh trước.
…
Thời Sênh dẫn Nguyên Nhược Lạp làm xong quảng cáo bên đó trước, lần trước chụp gần xong rồi, chỉ có mấy bức cần sửa chút.
Buổi chiều có một cảnh quay Nguyên Nhược Lạp đóng cặp với nam diễn viên chính, cho nên làm xong quảng cáo bên này, cô lập tức dẫn cô ấy chạy về tổ phim.
Vừa vào tổ phim liền phát hiện bầu không khí không đúng, mọi người đều là bộ dạng không dám thở mạnh. “Sao thế?” Nguyên Nhược Lạp kỳ quái nhìn trong sân, trừ mọi người không dám lớn tiếng ồn ào ra, cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Thời Sênh đi về phía phòng nghỉ, lúc đi ngang qua phòng của Tưởng Húc, nhìn thấy mặt đất bừa bãi, cô cau mày lại.
Đúng lúc này, Kiều Khanh xách một cái túi trở lại, nhìn thấy Thời Sênh đứng ở cửa, khẽ ngẩn ra, nhanh chóng cúi đầu xuống, tiến vào bên trong.
Hắn còn chưa bước vào, bên trong đã bay ra một con dao.
Thời Sênh nhanh tay nhanh mắt túm lấy Kiều Khanh, kéo hắn về phía mình. Con dao bay qua người hắn rơi xuống đất.
“Không sao chứ?” Thời Sênh căng thẳng nhìn Kiều Khanh.
Kiều Khanh không hiểu cô căng thẳng cái gì, nhưng trái tim lại nhảy theo. Hắn cau mày, mặt lạnh kéo giãn khoảng cách với cô, vừa xa cách vừa lạnh nhạt, “Không cần cô Trình lo chuyện bao đồng.” “Ồ, Trình Hi cô lôi lôi kéo kéo trợ lý của tôi làm gì thế? Muốn đàn ông đến phát điên rồi à?” Tưởng Húc không biết đứng ở cửa lúc nào, hai tay khoanh trước ngực nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh nhét điện thoại vào túi, vặn cổ tay, nham hiểm nhìn chằm chằm Tưởng Húc, “Còn nhớ tôi đã từng nói gì không?”
Mặt Tưởng Húc hơi biến sắc, loại cảm giác khủng bố đó lại đến rồi, hai chân hắn không nhịn được phát run. Hắn không muốn run, nhưng hắn không khống chế được mình.
Kiều Khanh chợt đi lên ngăn trước mặt, “Cô Trình, chuyện này không liên quan đến cô, cô đừng xen vào chuyện của người khác.”
Ánh mắt Thời Sênh nhìn thẳng vào mắt Kiều Khanh. Kiều Khanh chỉ lạnh lùng nhìn cô.
“Được.” Thời Sênh kéo cái túi từ chỗ Nguyên Nhược Lạp, nhét vào trong ngực hắn, “Nhớ ăn cơm.” Cô dẫn Nguyên Nhược Lạp trở về phòng nghỉ. Kiều Khanh cầm cái túi trong tay, hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Thời Sênh vừa đi, Tưởng Húc lại như đầy máu lại, “Ha, anh và cô ta quan hệ không tệ nhỉ.”
Hắn kéo cái túi trong tay Kiều Khanh, mở ra xem, “Chậc, đồ đặc biệt của Hương Mãn Lâu, cô ta lại cũng có thể mua cho anh.”
Tưởng Húc cố ý mở hộp ra, đổ đồ bên trong xuống đất ngay trước mặt Kiều Khanh.
Cô ta không phải để ý Kiều Khanh sao?
Vậy hắn sẽ hành hạ Kiều Khanh!
Tưởng Húc đột nhiên cảm giác sau lưng có chút phát rét. Hắn lập tức quay đầu lại nhưng phía sau không có ai, ảo giác sao?
“Nhìn cái gì, còn không đi vào thu dọn đi.” Tưởng Húc nổi cáu ném cái hộp xuống đất.
Tưởng Húc trừ tính khí nóng nảy ra, không chơi gái không đánh bạc, cũng không hút ma tuý, không có vết nhơ nào. Cho nên Thời Sênh nửa đêm lật cửa sổ của Tưởng Húc, trói hắn lại đánh cho một trận, sau đó kéo người ném tới vùng hoang vu.
Ngày hôm sau người của tổ phim tìm người khắp nơi. Thời Sênh ung dung ngồi ở phòng nghỉ lướt weibo.
Kiều Khanh từ bên ngoài đi vào, ánh mắt nhìn chăm chú cô, “Tưởng Húc ở đâu?”
Hắn cũng không biết tại sao, trực giác nói cho anh biết, Tưởng Húc mất tích có liên quan đến cô.
“Ném rồi.”
“Ném ở đâu?”
“Không nhớ.”
Thời Sênh đập điện thoại lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Kiều Khanh, “Muốn đi tố cáo tôi với cảnh sát sao?”
Kiều Khanh không trả lời. Hắn xoay người rời khỏi phòng nghỉ, buổi chiều Tưởng Húc được người ta tìm thấy, nhếch nhác được lên tin hot.
Trình Hi V: Trả lại tin hot cho tôi, tin hot chuyên nghiệp, buôn bán công bằng.
Nhóc Con: Chỉ có tôi cảm thấy lời này có điểm không đúng sao? Người Điên: Trình Hi, chuyện của Tưởng Húc không phải do cô làm sao?
Trình Hi V: Tôi là loại người đó sao? Tôi là một người đứng đắn, không có chứng cứ mấy người đừng có nói linh tinh. Cẩn thận chú cảnh sát tìm mấy người uống trà đấy.