Khoảng thời gian tiếp theo, Thời Sênh trừ nâng đỡ Kiều Khanh ra, chính là chỉ điểm một chút hướng đi tương lai cho Nguyên Nhược Lạp.
Dưới sự chỉ điểm của Thời Sênh, nữ chính tiểu bạch thỏ quả quyết vứt bỏ nhi nữ tình trường, dâng hiến nhiệt tình cho sự nghiệp.
Thời Sênh bày tỏ, cô thật sự không nói gì… không biết Nguyên Nhược Lạp bổ óc bằng canh gà độc gì.
Nguyên Nhược Lạp một đường hot lên. Trần thiếu thấy người bên cạnh cô càng ngày càng nhiều, khó chịu trong lòng.
Điều vui mừng duy nhất là, hắn vẫn còn được treo danh hiệu là bạn trai của cô, cho nên hắn có thể quang minh chính đại đuổi những người đàn ông vây bên cạnh cô đi.
Nhưng có một điểm khiến cho hắn khó chịu. Lâm Quân Thành người đàn ông này luôn tranh biểu hiện trước mặt cô bạn gái với hắn. Tranh nhau trên thương trường, trên tình trường cũng không chịu nhường nhau.
Trần thiếu nghiến răng nhìn cái xe dừng bên ngoài trường phim. Hắn tắt máy xuống xe, chạy thẳng qua bên kia, giơ tay gõ cửa xe.
Cửa xe hạ xuống, Lâm Quân Thành ngồi ngay ngắn ở bên trong, vẫn ung dung nhìn Trần thiếu.
Trần thiếu chống một tay lên cửa xe, “Anh Lâm, hạng mục Hoa Đông sắp bắt đầu rồi, anh còn thảnh thơi ở đây sao?”
“Các anh thu mua công ty lớn không phải cũng rất bận sao? Anh Trần có thời gian, tôi đương nhiên cũng có rồi.” Lâm Quân Thành dừng một chút, “Tôi nghe nói các anh thu mua không thuận lợi lắm?”
“Còn không phải là anh phá rối bên trong sao!” Trần thiếu tức giận.
“Thương trường như chiến trường.” Lâm Quân Thành cười ôn hoà lễ độ, “Anh Trần không phải đến cái đạo lý này cũng cần tôi dậy anh chứ?” “Anh…”
Phía sau đột nhiên ồn ào, Trần thiếu lập tức quay đầu nhìn qua. Nguyên Nhược Lạp dưới sự hộ tống của trợ lý đi ra ngoài.
Trần thiếu lập tức thôi đấu võ mồm với Lâm Quân Thành, trực tiếp đi qua bên kia.
“Nhược Lạp.”
Nguyên Nhược Lạp bị fan bao quanh. Đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn qua. Nhưng còn chưa nhìn rõ người, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt.
Thời Sênh vẫy cô, ra hiệu cho cô lên xe.
Nguyên Nhược Lạp kinh ngạc, người đại diện nhà cô mấy trăm năm rồi đều chưa đến đón cô, thỉnh thoảng tiện đường cụp đuôi làm người sao.
Cô không để ý đến người đang gọi cô bên kia, nhanh chóng lên xe ngồi phía sau.
Kiều Khanh quay đầu nhìn cô một cái, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại, đọc sách trên tay. Nguyên Nhược Lạp thở phào. Lúc xe chạy, nhìn bên kia, Trần thiếu sắc mặt kỳ dị đứng ở đó. Cô chỉ có thể lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần thiếu.
Trần thiếu rất tuyệt vọng, ở đây có một kẻ tình địch thì cũng thôi đi, sao lại còn có một người đại diện cướp người với hắn??
“Trần thiếu, xem ra anh ở trong lòng cô ấy cũng không quan trọng như vậy.” Giọng Lâm Quân Thành bay đến, không biết hắn xuống xe lúc nào, đứng ở phía sau Trần thiếu.
Điện thoại rung một cái, Trần thiếu theo bản năng nhìn, sau đó cười xoay người, giơ điện thoại lắc lắc trước mặt Lâm Quân Thành, “Bất kể nói thế nào, tôi cũng là bạn trai của cô ấy.”
Thị lực của Lâm Quân Thành rất tốt, hắn nhìn thấy câu nói bên trên.
“Chị Trình Hi đón em, có lẽ có chuyện, lát nữa gọi điện thoại cho anh sau.” Sắc mặt hắn lập tức u ám mấy phần, “Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy người chỉ diễn kịch mà thôi. Cô ấy cuối cùng chọn ai còn chưa biết đâu!”
Hai người hoàn toàn không có qua lại gì đột nhiên ở bên nhau, hắn vừa tra là biết trong đó có mờ ám gì.
Ban đầu hắn còn không coi cái tên con nhà giàu này ra gì. Dẫu sao hắn cũng không mấy để tâm đến Nguyên Nhược Lạp, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu để tâm đến Nguyên Nhược Lạp, hắn lúc này mới nhận ra nguy cơ.
“Có đóng kịch thì tôi cũng là bạn trai của cô ấy.” Trần thiếu hừ lạnh một tiếng, đụng vào Lâm Quân Thành nghênh ngang rời đi.
Lâm Quân Thành: “…”
…
Bên trong xe, Nguyên Nhược Lạp dè dặt nhìn Kiều Khanh một cái, “Chị Trình Hi, chị có chuyện gì gọi điện thoại cho e là được rồi, không cần đích thân đến đón em đâu!” Chủ yếu là không cần đưa vị này đến đón em, em sắp bị dọa chết rồi. “Dẫn em đi thử vai, vừa vặn đi qua.” Thời Sênh trả lời rất tùy ý, “Lát nữa tự mình phát huy đó.”
“A? Phim gì thế?” Tiểu bạch thỏ vẫn là tiểu bạch thỏ.
“Kháng nhật thần kịch.”
Nguyên Nhược Lạp: “…???”
Người đại diện chị đang nói đùa à?
Lúc tiểu bạch thỏ ngây ra, Thời Sênh xa xôi nói: “Phim điện ảnh “Phong vân”. Chị nhắm vai nữ phụ cho em rồi. Nếu như em muốn làm nữ chính cũng được, tuỳ em, dù sao chưa chắc đã được chọn.”
Muốn đánh người, có người làm người đại diện như vậy sao?
“… nữ phụ có cái gì đặc biệt?” Nguyên Nhược Lạp đều nghe Thời Sênh, bình thường chị ấy định nhân vật gì, thì chính là nhân vật đó.
“Đặc biệt?” Thời Sênh kỳ lạ dừng một chút, “Đặc biệt ngu xuẩn có tính không?”
“Chị Trình Hi… chị lại nhắm cho em cái nhân vật không bình thường gì rồi!” “Nhân vật này xuyên suốt cả bộ phim, là nhân vật rất quan trọng, nhưng thật sự… có chút ngu xuẩn. Cho nên em cứ diễn đúng như bản thân là được.”
“Chị Trình Hi, xin chị đừng có nghi ngờ IQ của em.”
Thời Sênh cười một tiếng, không nói gì nữa. Nguyên Nhược Lạp lên mạng tìm phim điện ảnh Phong vân, nhưng trên mạng có phim truyền hình cùng tên như thế, chuyện điện ảnh Phong vân chẳng có một tin nào cả.
Thôi đi, dù sao người đại diện nhà cô thần thông quảng đại, có thể biết những tin tức này cũng không phải chuyện kỳ lạ gì cả.
Đợi Nguyên Nhược Lạp đến mới biết tổ phim “Phong vân” là bí mật thử vai, người đến không phải nhân vật lớn thì là đại lão, cô thậm chí thấy cả nhân vật lớn tầm quốc tế.
Trước khi tiến vào thử vai, đều ký thoả thuận giữ bí mật, không cho phép dùng bất kỳ phương thức nào tung những gì nhìn thấy nghe thấy bên trong ra ngoài, nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật. Đây là lựa chọn đặc công sao?
Cô nhìn thấy Kiều Khanh đứng ở bên cạnh mình, càng căng thẳng hơn.
Kiều Khanh liếc người phụ nữ trước mặt, nhanh chóng ký tên của mình, sau đó dưới sự dẫn đường của nhân viên nghiệp vụ đi vào phòng.
Đây là lần Nguyên Nhược Lạp thử vai không thuận lợi nhất. Lúc cô đi ra có chút nản lòng, lần này sợ rằng không được chọn rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, người đàn ông không biết ra ngoài bao lâu rồi, yên tĩnh ngồi ở bên cạnh cô.
Rất lâu…
Người đàn ông kia yên tĩnh như vậy, giống như lặng lẽ canh gác cho cô.
“Đi thôi.” Thời Sênh thấy cô đi ra, cũng không hỏi cô cảm thấy thế nào, trực tiếp gọi cô rời đi.
Lên xe Thời Sênh mới giải thích “Lần này “Phong vân” là bộ phim cuối cùng của đạo diễn Triệu Hải, không được chọn cũng không sao, làm hết sức là được.” “Triệu Hải?” Truyền kỳ trong giới đạo diễn… chẳng trách nhiều người đến như vậy, tính bảo mật còn cao như vậy.
Tổ phim “Phong vân” rất nhanh gọi điện thoại cho Thời Sênh, Kiều Khanh được chọn rồi, nhưng Nguyên Nhược Lạp không được chọn. Nguyên Nhược Lạp sớm biết cái kết quả này, cho nên cũng không hụt hẫng lắm, dựa theo kế hoạch khác nên làm gì thì làm cái đó.
Ai biết ba ngày sau, Thời Sênh kêu cô thu dọn đồ đạc, đến tổ phim “Phong vân” báo danh.
“Không phải… không được chọn sao?”
“Ừ, diễn viên đó xảy ra chút chuyện, trong mấy diễn viên thử vai, biểu hiện của em tốt nhất.”
“Chị Trình Hi… chị nói thật với em đi, có phải chị…” Lén lút làm gì rồi không?
Thời Sênh phẫn nộ, “Em nghĩ chị là chủ tịch nước à? Người như Triệu Hải là loại có thể dùng tiền đập sao?” Tiền có thể đập được, cô đã đập tiền từ đầu rồi.
Nguyên Nhược Lạp gãi gãi đầu, hình như là thế.
Đạo diễn như Triệu Hải đâu phải kiểu người sẽ khom lưng vì tiền chứ.