Đêm nặng như nước, mọi âm thanh trong trời đất đều biến mất.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng êm dịu như phủ lên tán cây một tầng lụa mỏng như cánh ve, không gian tràn đầy sự tĩnh lặng.
Trong đáy mắt hắn không có chút ánh sáng nào, giống như vực sâu không đáy, không hề có một tia sự sống nào.
Hắn đã chết rồi!
Sầm Triệt đột nhiên đứng dậy, kéo cửa phòng đi ra ngoài, đến phòng của Thời Sênh và mở cửa ra. Trong phòng tối đen, nhưng hắn biết trên giường không có ai, cô không ở đây.
Sầm Triệt đứng ở cửa hồi lâu, cũng không biết suy nghĩ gì, đến tận lúc trời tờ mờ sáng hắn mới đi vào phòng, nằm lên trên giường.
Căm phòng u ám dần sáng lên, âm thanh bên ngoài cũng càng lúc càng sinh động. Hắn nghe được tiếng mở cửa sổ, hơi thở của cô dần rõ ràng hơn. “Ể…”
“Em đi đâu thế?”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, người trước là nghi hoặc ngắn ngủi, người sau là bình tĩnh dò hỏi.
“Em còn tưởng đi nhầm phòng.” Thời Sênh ngồi xuống mép giường, chống người nhìn hắn, nói rõ hành tung của mình, “Tối hôm qua đi gϊếŧ người ở một thôn làng, thuận tiện hỏi thăm một chút chuyện.”
“Khó trách em không ngủ cùng anh.” Sầm Triệt bình tĩnh nói, nhưng sau đó hắn lại hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao tự nhiên lại nói những lời này.
“Em mang anh theo thì khá lãng phí thời gian.” Thời Sênh cười giải thích, “Rất xa.”
Một mình cô cưỡi thiết kiếm bay tới đó rất nhanh, nhưng nếu mang theo người thì phải phải quan tâm tới năng lực thừa nhận của thân thể hắn nữa.
Sầm Triệt ngồi dậy, không hỏi cô tại sao lại gϊếŧ người, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, “Hôm nay anh có tiết.” Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Em cũng có.”
Nhưng sau đó cô lại đè người xuống, hôn khắp mặt và cổ hắn, cánh môi dần dần tìm tới môi hắn, “Nhưng có đi học hay không cũng không thành vấn đề.”
Sầm Triệt vùng vẫy muốn đứng dậy, “Đừng nghịch nữa.”
“Rõ ràng anh rất muốn.” Thời Sênh ghé sát tai hắn, cười khẽ.
“Khác nhau chứ.” Sầm Triệt đẩy cô ra, “Anh đã bảo người mua quần áo mang tới cho em, đặt ở trong tủ quần áo của anh đấy, em tự thay đi. Anh chuẩn bị bữa sáng cho em.”
Sau đó chạy trối chết ra khỏi phòng.
Hắn rất muốn cô, nhưng hắn có thể khắc chế, với tình huống thân thể hiện tại của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.
Thời Sênh ngồi ở trên giường thở dài một hơi rồi mới đi tới tủ quần áo, mở ra nhìn, bên trong treo đầy đủ đồ từ trong ra ngoài, không sót món nào. Thời Sênh kéo kéo cái áo ngực bằng ren, thì ra hắn thích cái loại này?
Bữa sáng nguội ngắt, Thời Sênh tự hâm nóng. Sầm Triệt tự giác đứng ở ngoài xa, chờ cô ăn xong rồi mới tiến lên.
…
Thời Sênh đưa Sầm Triệt tới trường. Hiện tại tin đồn về bọn họ đã ồn ào khắp nơi. Hai nhân vật chính không phủ nhận nên những người buôn chuyện càng thêm chắc chắn là hai người này thật sự ở bên nhau.
Sầm Triệt là loại Hệ thống tự làm lạnh. Nam thần cao lãnh không nhiễm khói lửa nhân gian, đột nhiên nói chuyện yêu đương làm cho người ta hoàn toàn không kịp đề phòng.
Thời Sênh đưa Sầm Triệt tới trường rồi mới chậm rãi quay về trường mình, trong đầu còn đang nghĩ xem có nên chuyển trường hay không, rốt cuộc yêu đương khác trường thế này thật không tiện lắm.
“Mấy đứa cùng đi với nhau, tại sao cô không sao còn con trai tôi lại gặp chuyện? Cô nói đi chứ? Sao cô lại không bị sao hả? Cô giả câm cái gì, tại sao con trai tôi lại gặp chuyện. Cô là sao chổi, đi mấy đứa với nhau nhưng lại chỉ một mình cô còn sống…” Ngoài cổng trường có một đám người bu lại, âm thanh chửi rủa sắc bén, chói tai từ trung tâm đám người truyền ra.
Thời Sênh nghe mấy lời này liền đoán được người bị vây trong đó là ai.
Chuyện trong thôn quỷ dị như thế nên tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cảnh sát đành phải lấy bừa mấy lý do để thông báo lại cho phụ huynh của mấy học sinh rồi bồi thường một món tiền.
Mặc dù hơi quá đáng nhưng những chuyện thần quái thế này có thể giấu vẫn tốt hơn, miễn tạo ra khủng hoảng không cần thiết.
Thời Sênh chen chân vào trong đám người, liếc nhìn thấy người nhà của mấy người đã chết đang vây lấy Quý Mạn. Cô ta tức giận giải thích nhưng đám người đó hoàn toàn không nghe, giọng còn cực kỳ lớn, nói át hết lời của cô ta.
Người phụ nữ đang nói kích động nhất đột nhiên giơ tay muốn đánh Quý Mạn. “Sao cô không chết đi, còn quay về làm gì?” Lời nói độc ác của người phụ nữ như một cây kim đâm thẳng vào trái tim Quý Mạn.
Mắt thấy người phụ nữ đã đánh được người thì Quý Mạn đột nhiên bị người ở đằng sau kéo một cái, một bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng ngăn bà ta lại rồi đẩy về phía sau.
Thời Sênh âm trầm nhìn người phụ nữ, trước khi bà ta gào lên liền nói: “Quý Mạn không tìm nhà các người đòi bồi thường thiệt hại tinh thần đã là nhân từ lắm rồi, các người còn dám tới trước mặt cậu ấy kêu gào? Tưởng con trai các người là chết ngoài ý muốn sao? Bọn họ là…”
“Kỷ Đồng!” Tiếng Tạ Vong Kỳ vang lên trong đám người có vài phần giận dữ.
Thời Sênh như không nghe thấy, nói tiếp: “Bọn họ gặp ma, tự mình làm nghiệt nên mới chết. Đừng cho rằng cả thế giới này đều nợ mình, cũng chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.” Thời Sênh kéo Quý Mạn đi, người phụ nữ vẫn chưa thể phản ứng lại.
Người vây xem xung quanh tự động nhường ra một đường cho Thời Sênh. Đúng lúc chuẩn bị rời khỏi rồi, cô lại quay đầu nói: “Đúng rồi, những người còn sống không chỉ có mình Quý Mạn đâu, còn người khác nữa. Đừng tưởng rằng Quý Mạn dễ bắt nạt mà có thể tới gây sự. Lần sau còn để tôi gặp phải, ông đây sẽ gϊếŧ chết các người.”
Người phụ nữ nhìn vào ánh mắt của Thời Sênh thì không khỏi kinh hãi, ánh mắt của cô gái này sao lại có thể làm cho người ta hoảng sợ như thế chứ?
Đến khi Thời Sênh và Quý Mạn biến mất trong tầm mắt họ rồi, không khí mới coi như hòa hoãn mấy phần, mọi người châu đầu ghé tai thảo luận.
“Gặp ma ư? Sao lại thế này?”
“Nghe nói đã có bốn người chết đi, chỉ có Quý Mạn và hoa hậu giảng đường Kỷ Đồng trở về, cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa.” “A, sao mình không biết nhỉ?”
“Nhà trường giấu tin này, sao có thể để mọi người biết được. Mình tình cờ nghe các thầy cô nói chuyện này nên mới biết đấy.”
“Bốn người chết cơ à, thế thì đáng sợ thật…”
Tạ Vong Kỳ thấy sự tình có điểm không thể cứu vãn được nữa thì cả khuôn mặt đều đen sì, đứa con gái kia thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vất vả lắm họ mới ngăn chặn chuyện này truyền ra ngoài, để nhà trường báo với phụ huynh để mọi chuyện không ầm ĩ lên, giờ thì tốt rồi, mọi chuyện làm phía trước đều thành uổng phí hết.
…
Thời Sênh kéo Quý Mạn đi được một đoạn, người xung quanh dần ít đi rồi cô mới chậm lại tốc độ.
Quý Mạn luôn im lặng đi theo. Đến lớp học rồi, Quý Mạn mới khàn khàn gọi một tiếng, “Tiểu Đồng.”
Ánh nắng sớm vừa lên, những tia nắng mặt trời rơi xuống, mạ lên gương mặt cô ta một vầng sáng mỏng, nhưng độ ấm của ánh nắng lại không xua tan được sự lạnh lẽo trong cơ thể Quý Mạn. Cô ta ngẩng đầu đón ánh nắng mặt trời, âm thanh nhẹ nhàng, “Tớ sẽ ra nước ngoài.” Gia cảnh của Quý Mạn tuy không phải hào môn gì nhưng cũng rất có điều kiện, cho cô ta ra nước ngoài học cũng không phải vấn đề.
“Đổi hoàn cảnh cũng tốt.” Thời Sênh nhẹ nhàng đáp lời.
Quý Mạn cầm tay Thời Sênh, kiên định nói: “Tớ sẽ quay về.”
Cô ta chỉ cần có một chút thời gian để tiêu hóa những chuyện đã xảy ra. Rốt cuộc cô cũng chỉ là người bình thường nhưng lại tận mắt chứng kiến bốn người chết đi…