Người hôm nay ông bà Kỷ chuẩn bị gặp không phải ai khác mà chính là mẹ của Sầm Triệt.
“Để Sầm phu nhân phải đợi lâu rồi.” Ông Kỷ dắt bà Kỷ vẫn còn chưa hồi thần tiến vào, âm thầm nhéo vợ một cái. Lúc này bà Kỷ mới hơi xoay người, nở nụ cười cứng ngắc với bà Sầm.
“Chào bác trai, chào bác gái ạ!” Bé gái ngồi bên cạnh bà Sầm ngoan ngoãn chào hỏi hai người.
“Chào cháu, bé con đáng yêu quá.” Bà Kỷ cố gắng vực tinh thần lên, khen cô nhóc mấy câu.
Ông bà Kỷ cùng ngồi xuống, sau đó ông Kỷ lập tức kỳ quái hỏi: “Không biết Sầm phu nhân tới là có việc gì?”
Vị này chẳng những muốn gặp ông ta mà còn muốn gặp cả vợ ông ta nữa, nếu là vì công việc thì hoàn toàn không cần thiết…
“Có điểm hơi đường đột, còn phải xin hai vị thứ lỗi.” Bà Sầm là người nhiệt tình, lúc cười rộ lên càng như phụ nữ Giang Nam dịu dàng tắm mình trong gió xuân, “Là thế này, thằng bé nhà tôi, Sầm Triệt ấy, ông bà cũng biết đúng không? Gần đây nó và Kỷ Đồng có qua lại với nhau. Tôi thấy hai đứa nhỏ rất thích hợp nên muốn cùng hai ông bà thương lượng một chút, để hai đứa nó đính hôn trước.” Ông bà Kỷ đều tỏ ra không thể tin được: “Sầm phu nhân… Có phải bà hiểu lầm gì rồi không, Tiểu Đồng tuyệt đối không quen Sầm thiếu gia đâu.”
Tuy rằng bọn họ bận bịu thật nhưng Kỷ Đồng kết bạn với ai, hay qua lại với ai họ đều biết cả.
Bà Sầm cười: “Không lầm đâu, chính là con gái của hai vị, Kỷ Đồng.”
Đây là chính miệng Tiểu Triệt nói ra, sao có thể lầm được?
“Nhưng mà…” Bà Kỷ không khỏi nghĩ tới đứa con gái tự xưng là con gái mình trong phòng họp nhưng lại có gương mặt hoàn toàn khác kia.
Sao chuyện này càng lúc càng quái dị.
Bà Sầm thấy hai người vẫn tỏ ra không tin thì rất kỳ quái, “Tiểu Triệt hiện đang ở bên Tiểu Đồng, nếu không các vị cứ gọi điện hỏi một chút đi.”
Ông bà Kỷ: “…”
Nếu Kỷ Đồng và Sầm Triệt ở bên nhau, vậy người trong kia là ai? “Để con, để con, con sẽ gọi cho anh và chị.” Bé gái thuần thục lấy từ trong túi của mình ra một cái di động nhỏ xinh rồi bấm một dãy số.
Tiếng chuông đổ một hồi, sau chừng năm nhịp thì có người tiếp, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng truyền ra, “Tiểu Ninh, có việc gì thế?”
“Chị có ở đó không ạ?” Sầm Ninh ôm di động, mắt to chớp chớp như có thể nhìn thấy người bên kia điện thoại vậy.
“Có.”
“Có thể để chị nói chuyện với em một chút không?” Sầm Ninh tiếp tục hỏi.
Bên kia im lặng một chút rồi có tiếng đi lại, một lát sau lại có tiếng nước chảy róc rách, sau đó một âm thanh mơ hồ vang lên: “Sao thế? Cẩn thận một chút, đi từ bên kia qua đây. Dừng lại, anh đứng yên đó đừng nhúc nhích, để em qua.”
Âm thanh đi lại một chút rồi dừng, sau đó Sầm Triệt mới lại nói. “Tiểu Ninh bảo em nghe điện thoại.”
“Tìm em làm gì?”
“Không biết, em nghe đi.”
Ông bà Kỷ lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Sầm Ninh. Bà Sầm thì càng không hiểu bọn họ bị làm sao nữa?
Âm thanh mơ hồ chợt rõ ràng lên, nhẹ nhàng lại có vài phần lạnh nhạt, “Alo?”
“Chị.” Sầm Ninh tươi cười, “Chị và anh đang ở bên nhau à?”
“Vô nghĩa, nếu không sao có thể tiếp được điện thoại của anh ấy chứ. Có chuyện gì thế, chị đang bận lắm.” Ngữ khí tuy không được tốt nhưng cũng không hề có ác ý, “Anh đừng đi loạn nữa, cẩn thận đấy, đừng có ngã vào nước.”
Câu sau rõ ràng không phải nói với bọn họ.
Bà Sầm cười càng thêm dịu ngọt, cô bé này thực sự là rất thương Tiểu Triệt nhà bà nha.
“Bác trai với bác gái không tin chị và anh trai em đang ở bên nhau nên em gọi điện thoại để chứng minh cho họ thấy.” “Hả?” Thời Sênh kỳ quái, giây tiếp theo lại hỏi: “Em đang ở tập đoàn Kỷ thị à?”
“Đúng rồi, mẹ nói muốn để hai người kết hôn, như thế hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau.” Sầm Ninh có vẻ rất vui nên tán dóc một hồi, “… Em sẽ bố trí phòng tân hôn cho anh chị. Chị có thích màu hồng không? Nhưng mà mẹ bảo phòng tân hôn phải dùng màu đỏ, tại sao ạ? Màu hồng rõ ràng đẹp hơn màu đỏ…”
Các bé gái thường thích màu hồng, cô thích mới kỳ quái đó!
“Đưa điện thoại cho ba chị đi.” Thời Sênh ngắt lời Sầm Ninh, cứ để con bé này nói tiếp chắc nói luôn tới chuyện tại sao lại có vũ trụ này mất.
Sầm Ninh bĩu môi rồi đưa điện thoại cho ông Kỷ đang đần mặt ra.
Ông Kỷ đóng loa ngoài rồi đưa lên tai, “Tiểu Đồng?”
Thời Sênh nói qua sự tình đại khái cho ông Kỷ nghe một lần, từ lúc cô mất tích đến khi bị đổi thành người khác. Người nghe càng lúc càng sửng sốt.
“Có thể mở video không?” Ông Kỷ tiêu hóa một chút rồi đưa ra ý kiến.
“Được ạ!”
Video rất mau truyền tới, nhưng có lẽ do tín hiệu không tốt nên hình ảnh có hơi kém, một hồi lâu sau mới thấy rõ người.
Cô gái xinh đẹp đứng trước một dòng suối, mặc một bộ đồ thể thao, tóc tùy ý buộc ở đằng sau nhìn vừa thoải mái lại vừa thanh tân. Phía sau lưng toàn là màu xanh của thực vật, không biết đang ở đâu nữa.
Mà ở sau lưng cô là một chàng trai đang đứng đưa lưng về phía họ, thân ảnh cao lớn, tóc ngắn hơi bay theo gió, chỉ qua hình ảnh cũng có thể thấy nam sinh này rất không tầm thường.
Hắn ngửa đầu nhìn không trung, có lẽ nghe thấy âm thanh nên hơi ghé mắt nhìn, gương mặt nghiêng vô cùng hoàn mỹ.
Bà Kỷ cũng thò mặt sang nhìn sau đó siết chặt lấy tay ông Kỷ, đây là con gái của họ. Thần tình của ông Kỷ cũng hơi buông lỏng, dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường, cảm xúc vẫn có thể thu liễm.
“Tiểu Đồng, con có thể trở về không? Chúng ta gặp rồi nói chuyện.” Đây có phải con gái của họ không cũng chưa chắc chắn, những việc này cứ phải gặp rồi nói mới rõ ràng được.
Rốt cuộc bọn họ cũng đã từng gặp nhiều chuyện thần quái rồi.
Nếu không cũng sẽ không biết thân phận của Tạ Vong Kỳ.
Thời Sênh hơi nhíu mày, lại quay đầu nhìn nam sinh đằng sau: “Qua mấy ngày nữa đi ạ. Con còn có chút việc phải làm, về rồi còn sẽ gọi cho ba mẹ.”
Ông Kỷ hơi trầm mặc một chút: “Được.”
Ông đóng video, đưa điện thoại di động cho Sầm Ninh. Sầm Ninh thấy cuộc gọi đã ngắt thì hơi thất vọng, cái miệng nhỏ dẩu lên đầy bất mãn.
Bà Sầm vuốt tóc cô nhóc. Lúc đó Sầm Ninh mới lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Sầm phu nhân, chuyện này chờ Tiểu Đồng về rồi chúng ta bàn lại, bà thấy có được không?”
Bà Sầm nhìn biểu tình khác lạ của hai vợ chồng liền biết bên trong còn có chuyện gì nên đành gật đầu: “Cũng được, tôn trọng ý kiến của bọn trẻ.”
Tiễn bà Sầm đi rồi, biểu tình của bà Kỷ lập tức không giữ được bình thản nữa, “Ông à, rốt cuộc là sao đây? Rốt cuộc ai mới là con gái của chúng ta?”
Ông Kỷ lắc đầu: “Đừng nóng vội, sẽ biết rõ ràng thôi.”
“Nếu những lời Tiểu Đồng vừa nãy nói là thật thì Tiểu Đồng nhà chúng ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở chứ, ông à…”
“Được rồi, chẳng phải là còn chưa biết rõ ràng sao? Bà đừng vội, chúng ta gọi cậu Tạ kia tới hỏi một chút xem mọi chuyện là thế nào đã.”
Bà Kỷ cố gắng lắm mới giữ cho tinh thần vững vàng, đi theo ông Kỷ quay về phòng họp lúc nãy. Tạ Vong Kỳ đã tới rồi, nhưng hắn không vào mà đứng chờ ở bên ngoài.
“Cậu Tạ.” Ông Kỷ tiến lên chào hỏi.
Tạ Vong Kỳ gật đầu chào lại với vẻ mặt lãnh đạm, “Cháu biết chú Kỷ gọi cháu tới là muốn hỏi chuyện gì. Chúng ta tìm một chỗ rồi ngồi xuống nói chuyện đi.”
Ông Kỷ nhíu mày, quả nhiên là Tạ Vong Kỳ biết gì đó.
Ông đè tay bà Kỷ đang muốn trực tiếp hỏi lại, gật đầu: “Được, mời cậu Tạ qua bên này.”