Bốn cái xác nằm trên cát, mắt trợn trừng, rõ ràng chết không nhắm mắt.
Pháp trượng rơi lung tung trên đất, ngọn lửa trong đầu lâu dần tắt, gió cát thổi qua, chẳng mấy chốc đã phủ lên những cái xác một tầng chăn dày bằng cát vàng.
Thời Sênh nhìn quanh bốn phía, rõ ràng không có người nhưng trực giác lại nói cho cô biết nơi này không an toàn.
Tìm một nơi tiếp nhận ký ức trước đã…
Ngay sau khi Thời Sênh rời khỏi cồn cát, một bóng người lộ ra. Người này cũng bọc thân mình kín mít. Gió thổi qua, bóng dáng đó liền ẩn vào trong cát vàng, biến mất không thấy tăm hơi.
…
Thời Sênh tìm một khe núi rồi ngồi ở trong đó tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ tên là Vĩ Huyền.
Nơi cô sinh ra được gọi là Vong linh giới. Ở đây chỉ có hai giống loài, một là vong linh, chính là là cái loại bộ xương khô dùng hồn hỏa trong đầu để tồn tại trong truyền thuyết. Một loại là người sống, chính là kiểu Pháp sư vong linh như nguyên chủ, đương nhiên cũng có người thường.
Vong linh và pháp sư vong linh là kẻ thù của nhau, vừa gặp thì chỉ có thể người chết ta sống, luôn trong trạng thái không chết không ngừng.
Vong linh mạnh có thể gϊếŧ được pháp sư vong linh. Cũng như vậy, pháp sư vong linh trâu bò cũng có thể điều khiển vong linh để sử dụng cho mục đích của mình.
Vong linh giới quanh năm chìm trong chiến tranh, không phải vong linh tấn công pháp sư thì cũng là pháp sư tấn công vong linh.
Tóm lại, Vong linh giới là một nơi vô cùng hỗn loạn.
Muốn sống sót ở thế giới này thì phải dựa vào chính sức mình.
Vĩ Huyền là một đứa trẻ mồ côi nhưng cuộc đời khá trôi chảy, từ nhỏ đã bái một vị sư phụ, đáng tiếc sư phụ chưa dạy cô được bao nhiêu thì đã chết sau một cuộc tấn công của vong linh. Sau đó, Vĩ Huyền lại được một pháp sư vong linh khác nhận làm nghĩa nữ. Nhưng cũng không bao lâu sau người này lại qua đời.
Dù Vĩ Huyền ở với ai thì người đó cũng đều xui xẻo bỏ mình.
Người ở thành trì nơi cô sống rất không thích sao Tang Môn như cô, sau đó Vĩ Huyền bị đuổi ra khỏi thành.
Đúng lúc này, Vĩ Huyền gặp được một pháp sư vong linh đã thay đổi cuộc đời mình.
Pháp sư vong linh cũng có phân loại, pháp sư vong linh quang minh và pháp sư vong linh hắc ám.
Dù là giống loài nào cũng đều sẽ có tốt và xấu. Pháp sư vong linh hắc ám chính là loại người xấu trong đám pháp sư. Bọn họ bị coi là nỗi sỉ nhục của Vong linh giới.
Bọn họ dùng lực lượng của đồng loại để làm tăng lên thực lực của mình, thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa máu lạnh, vì đạt được mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Pháp sư vong linh mà Vĩ Huyền gặp được chính là pháp sư vong linh hắc ám.
Ông ta thấy thiên phú của Vĩ Huyền không tệ, lại có được thể chất tai tinh đặc biệt, quả thực trời sinh ra để làm pháp sư hệ hắc ám.
Một đứa trẻ còn chưa hoàn thiện tam quan lại gặp được một pháp sư vong linh hắc ám, có thể nghĩ được Vĩ Huyền sẽ bị dạy dỗ thành cái dạng gì.
Gϊếŧ người, cướp đoạt, không có chuyện gì là Vĩ Huyền chưa trải qua.
Lần này, Vĩ Huyền đuổi bắt một người, cướp của người nọ một cái nhẫn không gian, ai ngờ lại bị người đó đánh cho bị thương nặng.
Sau khi bị thương nặng lại gặp phải bốn pháp sư kia nên cô mới mất mạng.
Di nguyện của Vĩ Huyền…
Tìm được đứa con rơi của sư phụ mình, chăm sóc nó thật tốt.
Ba năm trước, sư phụ cô vì bị người phụ nữ mình yêu bán đứng nên chết thảm. Vĩ Huyền chỉ nhận được di ngôn của sư phụ là muốn cô chăm sóc cho đứa trẻ mới ra đời đó của ông. Nhưng mà khi Vĩ Huyền tới chỗ của sư phụ thì ở đó chỉ còn một mảnh hỗn độn, người phụ nữ và đứa trẻ đó đều mất tích.
Ba năm này, Vĩ Huyền vẫn luôn đi tìm đứa bé đó, đáng tiếc là chẳng có manh mối gì.
Vị sư phụ kia của Vĩ Huyền tuy rằng làm hỏng mất tam quan của cô, nhưng ông ta lại đối xử rất tốt với Vĩ Huyền, luôn chăm chút cho cô như một đứa con gái.
Vì thế, di nguyện này của Vĩ Huyền cũng rất thuyết phục.
Trên người nguyên chủ vốn dĩ có một cây Vong linh Pháp trượng. Truyền thuyết nói rằng cây Vong linh Pháp trượng đó có thể triệu hồi vong linh mạnh nhất. Nhưng lúc Thời Sênh tới cũng không hề thấy cây pháp trượng này.
Bốn người kia cũng không tìm được, cho nên…
Thời Sênh híp mắt, lúc trước cô cảm thấy cồn cát kia không an toàn, xem ra nơi đó còn có người khác. Lúc trước nguyên chủ gặp được người có nhẫn không gian kia. Kẻ đó khiêu chiến vượt cấp, rõ ràng là sắp toi tới nơi rồi, vậy mà cuối cùng lại chuyển bại thành thắng. Vậy chỉ có thể đoán người đó tám, chín phần mười chính là nữ chính.
Hiển nhiên, nữ chính không phải người của Vong linh giới, bên ngoài Vong linh giới còn có một thế giới rộng lớn hơn… đây là thế giới huyền huyễn.
Không đúng, pháp sư vong linh đều xuất hiện ở thế giới ma pháp, thuộc về mảng tây phương huyền huyễn.
Ma pháp…
Người của Vong linh giới không biết cái gì gọi là ma pháp, phương pháp tu luyện của họ được lưu truyền từ đời này qua đời khác tới tận bây giờ, nhưng thực tế là có chung một nguồn gốc với ma pháp.
Thời Sênh không cần phương pháp cảm ứng linh khí, chỉ cần dựa theo phương pháp của nguyên chủ là có thể cảm nhận được nguyên tố sinh động trong không khí. Nguyên tố thường thấy nhất ở Vong linh giới là đất. Vì thế khi tới đây, Thời Sênh mới nhìn thấy vô số ánh sáng màu vàng nâu không ngừng nhảy múa trong không trung.
“Thế giới này thú vị thật.” Thời Sênh liếm cánh môi khô khốc, lộ ra biểu tình vui vẻ.
[Ký chủ, bình tĩnh một chút, việc của cô là tìm người chứ không phải gϊếŧ người.] Âm thanh điện tử lạnh băng của Hệ thống vang lên.
Dù sao cũng không có tác dụng gì, nó chỉ làm cho đúng trình tự mà thôi.
Thời Sênh vuốt cằm cân nhắc, “Không thấy pháp trượng đâu cả… Chẳng lẽ là bị nữ chính đại nhân cướp mất rồi?”
Người khác đánh nhau, vai chính nhặt được của hời cũng là một loại tình tiết thường thấy trong cốt truyện.
Tuy rằng đều là do vật hy sinh khiêu khích vai chính trước, nhưng trong tình huống bình thường, vật hy sinh đều tới tìm chết bởi ba loại nguyên nhân. Một, để vai chính vả mặt.
Hai, đưa đạo cụ cho vai chính.
Ba, vừa để vai chính vả mặt lại vừa đưa đạo cụ cho vai chính.
Vĩ Huyền tới chắc chắn là tới đưa đạo cụ cho vai chính, hơn nữa còn rất khó hiểu, vừa nhìn thấy nhẫn không gian là xông lên cướp, căn bản không nghĩ tới bất kỳ cái gì, qủa thực như là mạnh mẽ xông lên dâng đầu cho người ta vậy.
Cây Vong linh Pháp trượng kia nhất định là có tác dụng rất lớn.
Lấy về thôi!
Cô không cướp đồ của vai chính không có nghĩa là thứ vốn dĩ thuộc về cô lại để bị vai chính cướp đi.
Đồ của cô, dù có tình nguyện ném đi cũng không đưa cho bọn vai chính.
Cô tùy hứng như thế đấy.
…
Thời Sênh tiếp thu xong ký ức liền quay về cồn cát kia, thi thể đã bị gió cát che lấp mất, chỉ còn một chút quần áo lộ ra ngoài.
Một lần nữa đứng trên cồn cát nhưng không còn có cảm giác mất an toàn như ban nãy nữa. “Nhị Cẩu Tử, mi có đạo cụ nào để ta nhìn thấy những chuyện đã xảy ra không?”
[Không có.]
“Đánh rắm, cái camera lúc trước ta dùng có thể nhìn thấy những chuyện đã xảy ra.”
[Cửa hàng của Hệ thống đã đóng lại rồi, không có cách nào lấy cả.]
“Còn lâu ta mới tin mi, mau lấy ra đây, nếu không ông chết cho mi xem.”
[Cô chết đi, cô chết đi, cô chết đi.] Hệ thống bày ra vẻ “cô đi chết đi”, có thể thấy đượcc nó đang tức giận thế nào.
Thời Sênh: “…” Ha, Nhị Cẩu Tử giỏi nha!
[Hừ.]
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, đặt lên cổ mình, “Thật sự không cho đúng không?”
[Không cho! Không có!]
Thời Sênh dùng sức. Mắt thấy làn da đã xuất hiện màu đỏ, Hệ thống vẫn kiên quyết không thỏa hiệp, cô liền tiếp tục dùng sức.
[…] Nó muốn nhìn xem cô có dám tự sát hay không.
Thời Sênh híp mắt, đột nhiên mạnh tay, máu tươi lập tức phun ra, rơi trên nền cát vàng rồi thấm xuống. Thân thể của Thời Sênh thong thả ngã xuống.
Nhị Cẩu Tử bị dọa đến hồn phi phách tán.
Kỷ chủ, cô thật sự dám làm sao?
A a a, sắp chết rồi, sắp chết rồi, chủ nhân ơi, sắp chết rồi!