Hách Bảo Bối bị cô gái kia đuổi chạy khắp thế giới, cuối cùng phát hiện cô gái kia có thai, Hách Bảo Bối đành nhận con cưới vợ.
Nghe nói chuyện là Hách Bảo Bối trong một lần anh hùng cứu mỹ nhân, đã vô tình liên lụy bản thân, đương nhiên không phải uống say, cũng không phải bỏ thuốc gì.
Cô gái muốn lấy thân báo đáp. Hai người còn ù ù cạc cạc ngủ với nhau. Hách Bảo Bối bị dọa tè ra quần chạy về nước. Ai biết cô gái kia chẳng những đuổi về nước, còn mang thai.
Đã có con rồi, Hách Bảo Bối tự nhận thân là một người đàn ông tốt, phải chịu trách nhiệm, cho nên chỉ đành nhận con cưới vợ.
Đương nhiên, chủ yếu là nếu như Hách Bảo Bối không chịu trách nhiệm, ba mẹ hắn sẽ dìm hắn xuống sông chết.
“Cậu thích cô ấy không?” Trước lễ cưới một ngày, Hách Bảo Bối tìm Thời Sênh chia tay đời độc thân của hắn. “Không nói được, cảm thấy rất thuận mắt.” Hách Bảo Bối nhiều năm như vậy không có cô bạn gái nào cả. Một số người đều cho là hắn thích tiểu thanh mai nhà hắn, vì tiểu thanh mai thủ thân như ngọc. Nhưng không phải thế, hắn chỉ là chưa gặp được người mình thích.
Ai biết lần này ù ù cạc cạc lại thế.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Hách Bảo Bối hút thuốc, khói thuốc làm mặt hắn mông lung, giọng hơi khàn khàn nhưng nghiêm túc, “Đứa bé trong bụng cô ấy là con của tớ. Sau này tớ sẽ yêu bọn họ.”
Thật ra hắn cũng không ghét cô gái kia, chắc là thích…
Nếu không đêm hôm đó hắn cũng sẽ không ỡm ờ như vậy.
Thời Sênh vỗ vỗ vai hắn.
“Tô Tiểu Tâm, cậu đi đâu thế?”
“Ôn Cố lát nữa tỉnh ngủ sẽ tìm tớ, tớ về đây, mai gặp nhé chú rể.”
“Mẹ kiếp cái đồ khốn nạn không nhân tính nhà cậu!!” Hách Bảo Bối ở phía sau giận đến giậm chân, “Trong mắt cậu trừ Ôn Cố còn có ai khác không hả?” Thời Sênh xoay người lại, ánh nắng màu vàng rơi vào giữa lông mày cô, khiến cho cả người cô đều không chân thật.
Cô nói, “Trong mắt, trong lòng tớ chỉ có anh ấy.”
Hách Bảo Bối ngẩn ra, sau đó mặt đầy không kiên nhẫn khua tay, “Thấy sắc quên bạn, cút, cút, cút!!”
…
Lúc người chủ trì lễ cưới hỏi cô gái có nguyện ý gả cho Hách Bảo Bối làm vợ không, cô gái cười rực rỡ, nói con đồng ý từ tận đáy lòng.
Ôn Cố siết chặt tay Thời Sênh, “Chúng ta kết hôn đi.”
“Hả?”
Ôn Cố nghiêng đầu nhìn cô, “Em không muốn?”
“Không phải thế đại thần, gần đây bận rộn không có thời gian kết hôn đâu. “Thiên cổ” sắp phát sóng rồi, chúng ta phải tham dự rất nhiều sự kiện, làm gì có thời gian kết hôn? Quan trọng nhất là đến ba mẹ em, anh còn chưa gặp… Qua một khoảng thời gian nữa rồi chúng ta kết hôn đi. Nếu không chúng ta có thể đăng ký trước?” Thời Sênh nhìn sắc mặt Ôn Cố không tốt lắm, vội vàng bổ sung một câu.
“Ừm.” Ôn Cố coi như đồng ý cách đăng ký trước này.
Quá trình đăng ký trước này không phải rất thuận lợi, bởi vì ba mẹ Tô khả năng đã bị Hách Bảo Bối truyền bá tư tưởng đáng sợ gì đó, nên không quá nguyện ý đưa sổ hộ khẩu cho Thời Sênh. Cuối cùng Thời Sênh khuyên can mãi, mới để cho bọn họ tiếp nhận Ôn Cố sau này sẽ là con rể của bọn họ.
Đăng ký kết hôn xong Thời Sênh liền bận chuyện “Thiên cổ“. Ôn Cố có lúc ở nhà một mình, có lúc Thời Sênh sẽ dẫn hắn đến công ty. Ban đầu người của công ty chỉ cho là Ôn Cố đến xem tiến độ của “Thiên cổ“. Nhưng khi hắn đến nhiều rồi, mọi người liền phát hiện có gì đó không đúng.
Sau khi có người chụp được ảnh Ôn Cố chỉnh tóc cho Thời Sênh, suy đoán của mọi người mới được chứng thực. #Chẳng trách tổng tài nhà bọn họ nâng đỡ “Thiên cổ” như vậy#
Giai đoạn trước “Thiên cổ” tạo thế lớn vô cùng, tổng tài nhà bọn họ có tiền không có chỗ tiêu, cơ bản đều là lấy tiền đập. Một đám nhân viên của công ty nhìn mà vô cùng xót.
Xót tiền của tổng tài.
Vì vậy ngày đầu tiên “Thiên cổ” phát sóng thành tích đã vô cùng tốt.
Những người làm ra “Thiên cổ” vốn dĩ đều thuộc trình độ tốt nhất trong ngoài nước. Cho nên trừ trường hợp cá biệt ra, dư luận phản hồi gần như đều là khen ngợi.
“Thiên cổ” còn được đem công chiếu cùng lúc ở nước ngoài. Mặc dù đây không phải là bộ hoạt hình đầu tiên phát ở nước ngoài, nhưng tuyệt đối là bộ thành công nhất.
…
Trong lần tham gia sự kiện nào đó, Thời Sênh nghe tin Lôi Đình và Phương Sính Đình kết hôn rồi. Phương Sính Đình trước đó giải trừ hôn ước với Lôi Đình, sau lại giống như vô tình giúp Lôi Đình. Lôi Đình phát hiện người phụ nữ này hoàn toàn khác người mình từng nhìn thấy. Khi một người đàn ông bị ép đến không còn sức phản kích, có lẽ cần một người ở bên hắn không rời xa. Nhưng hắn càng cần hơn một người khiến cho hắn trở lại đỉnh cao lần nữa.
Phương Sính Đình chính là người thích hợp.
Thời Sênh vốn tưởng rằng Phương Sính Đình là muốn khiến cho Lôi Đình bò dậy, nhưng sau khi cô quan sát phát hiện mục đích của Phương Sính Đình hình như không phải để cho Lôi Đình trở lại đỉnh cao, mà là một loại gần giống như tâm lý muốn chiếm làm của riêng. Cô ta đang từng chút từng chút bẻ gãy vây cánh của Lôi Đình, khiến cho Lôi Đình chỉ có thể dựa vào cô ta.
Đứng trước tình yêu, có đôi khi phụ nữ trở nên ngu xuẩn không có thuốc chữa.
Nhưng khi phụ nữ tỉnh táo lại, muốn lấy cách khác chiếm một người làm của riêng, vậy chỉ số thông minh tuyệt đối có thể thắng một đám người. Đương nhiên Phương Sính Đình có thể thành công, chủ yếu còn phải nhờ vào Thời Sênh. Nếu như không phải là Thời Sênh khiến cho Lôi Đình rơi vào nguy cơ trước, kế hoạch của Phương Sính Đình sẽ không thành công.
Nếu có người đối phó nam chính, Thời Sênh cũng sẽ không động thủ. Mọi người đều là bia đỡ đạn, sao phải tương tàn nhau.
Vị nữ chính Ô Vân này, sau khi Phương Sính Đình có được Lôi Đình liền sai người xử lý cô ta đầu tiên. Nghe nói lúc đó Ô Vân đang có thai. Phương Sính Đình còn sai người cưỡиɠ ɦϊếp cô ta, cho tới khi đứa bé mất rồi mới thôi.
Sau đó Ô Vân đi đâu không ai biết. Dù sao Thời Sênh không nhìn thấy cô ta nữa.
Cô còn gặp Lôi Đình thêm mấy lần. Hắn đi bên cạnh Phương Sính Đình. Khi đó, Phương Sính Đình tươi như hoa dắt hắn đi. Lôi Đình lại chết lặng giống như cái xác không hồn. Về sau Phương Sính Đình cũng không dẫn Lôi Đình ra ngoài nữa. Nữ phụ bị hắc hóa thật đáng sợ.
…
“Thiên cổ” có thành tích tốt, cũng tạo địa vị cho Kuman.
Nhưng mọi người phát hiện, tổng tài nhà bọn họ chỉ có hứng thú với tác phẩm của đối tượng nhà mình. Những tác phẩm khác cho dù có tâng bốc lên trời, cô cũng chỉ bảo bọn họ nhìn mà làm.
Cũng không biết bộ “Ác đồ” trước đó của Thời Sênh là do ai dựng thành hạng mục xuất bản. Dù sao cũng là sản phẩm của tổng tài nhà mình, tài nguyên nhà mình dĩ nhiên không thể lãng phí.
Nhưng Thời Sênh đã lâu không cập nhật, cũng chưa kết thúc, rất nhiều bộ đều đào hố bỏ đó.
Thời Sênh mỗi lần đến công ty liền bị người thúc giục, lúc nào vẽ xong kết thúc.
Câu trả lời của Thời Sênh vĩnh viễn là lúc nào rảnh sẽ vẽ.
Cô có thời giản rảnh vẽ các loại 18+, nhưng lại không rảnh đi lấp hố. Các nhân viên bày tỏ rất tức giận. Nhưng bọn họ có thể có cách gì chứ?
Đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho cô, ai bảo cô là tổng tài.
Thời Sênh dùng cách khác vẽ ra cho nguyên chủ một cái đế quốc, được phong là họa sĩ vẽ 18+ đẹp nhất, vẽ kém thì là tranh **, vẽ đẹp thì là nghệ thuật.
Mà sau đó mọi người phát hiện tác phẩm của tác giả Trường Hạ nổi tiếng luôn sẽ có mấy màn kịch nhỏ kỳ quái và tranh kỳ quái truyền ra. Fan theo dõi một đường tăng cao.
Ôn Cố vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng lại không thể làm gì Thời Sênh, cuối cùng chỉ đành mặc cô.
Ôn Cố lần này khôi phục trí nhớ rất nhanh, hơn nữa có chút không giải thích được. Bỗng một hôm vừa tỉnh lại hắn liền thấy mình đã nhớ ra chuyện của hai người rồi.
Ôn Cố úp úp mở mở hiển nhiên là biết tại sao mình lại khôi phục trí nhớ. Thời Sênh sau đó cọ cọ hắn rất lâu, hắn cũng không nói cho cô nghe. Thời Sênh cẩn thận suy nghĩ. Đêm hôm đó cô hình như sờ Tiểu Ôn Cố một cái. Sau đó cũng không làm cái gì…
Cách khôi phục trí nhớ chẳng lẽ không phải là dùng cách kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?
Lần này làm sao lại ôn hòa như vậy?
Vì lý do sức khoẻ của Ôn Cố, thời gian họ sống ở vị diện này cũng không lâu. Ôn Cố và Thời Sênh đồng thời qua đời.