Thời Sênh chuẩn bị dùng thiết kiếm chém chết đám cá ăn thịt người kia, ai biết hai con cá mập kia không ngăn được đám cá ăn thịt người điên cuồng ấy nên lập tức kéo thuyền chạy về phía bờ biển. Cá mập không bơi được vào khu nước cạn nên lại đột ngột đổi hướng. Nếu trên thuyền mà không có phòng hộ thì Thời Sênh và Cynthia đã văng ra khỏi nước rồi.
Cá mập kéo thuyền nhỏ chạy vòng vòng, tốc độ của bọn họ vừa đủ, chưa tới mức bị đuổi theo nhưng cứ lòng vòng như thế nên Thời Sênh cảm thấy chóng mặt tới sắp ngất rồi.
Cô bám vào mạn thuyền, bảo hai con cá dừng lại, cũng không biết có phải bị đám cá ăn thịt người kia dọa không mà hai con cá nhát chết này không nghe theo sự chỉ huy của Thời Sênh, vẫn cứ kéo thuyền nhỏ chạy lòng vòng.
Thời Sênh: “…” Tốt xấu gì cũng là bá chủ của biển khơi, có thể tỏ ra cốt khí tí được không hả?
Hai con cá hèn nhát đã bị dọa tới mức hồn phi phách tán rồi còn lấy đâu ra cốt với khí nữa. Cuối cùng Thời Sênh đành phải chém đứt dây thừng. Hai con cá được tự do nên lập tức biến mất khỏi mặt biển, cũng không biết đã chạy đi đâu.
Mẹ nó, lúc quay về lại phải bắt hai con khác.
Nhất định không thể bắt hai con hèn nhát như thế được!
Không bị cá mập kéo chạy vòng vòng nữa nên thuyền nhỏ dừng lại, bầy cá ăn thịt người mau chóng bơi tới.
Bạn đã từng thấy một đàn cá cùng nhau phi lên khỏi mặt nước chưa?
Cảnh tượng hiện tại chính là xung quanh con thuyền nhỏ bị đầy cá ăn thịt người bao vây. Con nào con lấy lớn như quả bí đỏ, hàm răng sắc nhọn hướng lên trên như muốn xé nát con mồi. “Bịch bịch bịch bịch…”
“Tõm tõm tõm tõm…”
Hai loại âm thanh liên tiếp vang lên. Tất cả đám cá ăn thịt nhảy lên đều đụng phải một màng chắn trong suốt, đầu óc choáng váng rơi vào trong nước liền lật bụng nổi lên mặt biển.
Cynthia biết con thuyền này rất an toàn, nhưng bỗng nhiên bị một bầy cá ăn thịt đông đúc bao vây như vậy thì vẫn không khỏi sợ run lên.
Thời Sênh nhìn một đám cá ngửa trắng bụng trên mặt biển thì chỉ cảm thấy chúng còn xấu hơn đám cá ăn thịt loại nhỏ, vừa nhìn đã làm người ta không muốn ăn nữa, quả thực như là sản phẩm thất bại của biến đổi gen vậy.
Yamete*, rốt cuộc bản cô nương đang ở thế giới quỷ gì đây?
*Yamete : (やめて, tiếng Nhật) đừng mà.
Tưởng là chuyện xưa trên biển, sao giờ lại trở thành hiểm họa sinh học rồi thế này? Đổi kênh hơi quá mức rồi đấy!
Bầy cá ăn thịt đầu tiên nhảy lên choáng ngất nên bầy thứ hai chỉ bơi vòng xung quanh chứ không có ý nhảy lên nữa. Đám cá ngất đi nhanh chóng tỉnh táo lại rồi chậm rãi chìm xuống nước, chờ đợi cơ hội.
Thời Sênh thử thò tay vào trong nước nhưng đám cá không mắc mưu nữa, chỉ bơi qua bơi lại để vây chặt thuyền nhỏ.
Giỏi thật, giờ đến cá cũng thành tinh hết rồi.
“A!”
Cynthia chợt hét lên, Thời Sênh quay đầu nhìn thì thấy một người đang cưỡi kiếm bay về phía này.
Được lắm, hiểm họa sinh học biến thành tu tiên luôn rồi!
Người ngự kiếm nhanh chóng bay tới trước mặt hai người. Đám cá ăn thịt lập tức nhảy lên định đớp người đó. Hắn lại bay cao lên rồi tới gần Thời Sênh: “A, ngươi là yêu à?”
“Không ngờ sinh vật có chỉ số thông minh đầu tiên chúng ta gặp khi tới đây lại là yêu.” Người nọ lầm bầm, lầu bầu nói thầm một câu, sau đó chợt nhớ ra là mình chưa giới thiệu bản thân, “Xin chào, ta không có ác ý, các ngươi đừng khẩn trương. Ta tới từ đại lục Đông Lai, tên ta là Thần Dương.” “Sao không là Thần Đông* luôn đi.” Thời Sênh trợn trắng mắt, sau đó lấy ra khí thế lưu manh, hung tợn nói: “Có chuyện gì?”
*Thần Đông: Một đại thần trong làng văn tiên hiệp Trung Quốc.
“Ngươi nói gì cơ?” Thần Dương đần mặt ra, gãi đầu: “Có thể nói tiếng người được không?”
Thời Sênh: “…” Ông đây không nói tiếng người thì nói tiếng cá à?
“Ta nói ngươi là thằng ngốc.”
Thần Dương tiếp tục đần độn: “Cái gì?”
Tốt lắm, không hiểu thật rồi!
Thần Dương quả thực không hiểu Thời Sênh đang nói gì. Hắn liền hướng về chiếc thuyền phía xa hét lên: “A a a, ta không hiểu các nàng ấy nói gì! Yêu quái ở đây đều không nói tiếng người!”
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp! Ngươi đừng có con mẹ nó phỉ báng người ta thế nhé!
Rõ ràng là ngươi nghe không hiểu, tại sao lại ném cái tội này lên đầu ông đây hả? Bọn họ nói tới từ nơi nào ấy nhỉ? Đông Lai?
Trong cốt truyện không nói tới nơi này nha…
“Nhị Cẩu Tử, mi lại làm gì rồi hả?”
[Ký chủ, không phải tôi đang làm gì đâu. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết được cốt truyện liên quan tới nam nữ chính, còn lại tôi chẳng biết gì hết. Theo như lời của chủ nhân thì hiện tại thế giới này không còn đơn giản như trước kia nữa, cốt truyện cũng không nhất định sẽ phát triển theo hướng thông thường.] Hệ thống giải thích vô cùng nền nếp.
Thế nên, sự thật đã chứng minh, dù cô có cốt truyện trong tay thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ha hả, lẩu thập cẩm sao, đúng là không đơn giản nha.” Có thể mở ra một bữa tiệc của chúng ma, có thể đơn giản sao?
[…]
Thần Dương cũng đã nói chuyện với người của mình xong, lại có thêm hai người tới nữa, nói lung tung thêm một hồi. Thời Sênh lười không thèm nói chuyện với họ. Bọn họ nói gì cô cũng hiểu, nhưng cô nói thì cứ như sách trời ấy, người đối diện hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì. “Cô có hiểu bọn họ đang nói gì không?” Thời Sênh hỏi Cynthia.
Cô gái tóc vàng lắc đầu vẻ mờ mịt, những người này ăn mặc thì kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái, lại có một thanh kiếm có thể chở người bay lên như Daisy, thật kỳ quái!
Thời Sênh: “…” Không hiểu ư?
Trâu bò, hóa ra chỉ có mình cô hiểu thôi sao? Nhị Cẩu Tử, mi lại cho ta xài “plug in” à?
[Ký chủ lại nghĩ nhiều rồi.] Sao ta có thể cho cô xài “plug in” được chứ, nếu không phải không thể chắn được mấy chiêu hack của cô thì có khi tôi đã sớm chặn cả cô rồi ấy.
Thời Sênh ngẫm lại thấy cũng có lý, bình hoa Nhị Cẩu Tử này mà có lòng tốt như thế thì có mà trời sụp.
Thời Sênh già đời nên cũng chẳng hiểu lắm mấy cái nguyên lý nhỏ nhặt này, có thể là “BUG” của Hệ thống.
Thời Sênh bảo Cynthia chèo thuyền về phía bờ biển. “Tiểu yêu, ta biết ngươi hiểu được ta đang nói gì. Ngươi nói một câu gì đi, ta nói một mình thấy xấu hổ lắm.” Thần Dương không hiểu Thời Sênh nói gì nhưng vẫn nỗ lực giao tiếp với cô.
Thấy đã sắp cập bờ, Thời Sênh xách Cynthia lên kiếm rồi bay về phía bờ biển.
“A, chờ một chút…” Thần Dương kêu lên ở phía sau.
Nhưng mà đã chậm, Thời Sênh cảm thấy đầu như đụng phải tường kính, cả người không khống chế được mà rơi xuống, thiết kiếm lộn một vòng trong không trung rồi đón được cô đúng lúc cô sắp rơi vào trong biển.
Cá ăn thịt người phi lên khỏi mặt nước, vừa vặn xẹt qua người Thời Sênh. Thời Sênh dùng chân đá, cá ăn thịt người lập tức rơi xuống nước.
Thần Dương vốn đã định lao xuống đón người: “…” Tiểu yêu hung tàn quá.
Cynthia thì không may mắn như thế, cô ta văng tít ra xa, may mắn bên đó có đồng bạn của Thần Dương nên hắn nhanh tay lẹ mắt túm được người. Thần Dương ngự kiếm bay tới bên cạnh Thời Sênh nói nốt những lời chưa kịp nói hết: “Nơi này có kết giới nên không vào được. Chúng ta còn tưởng sinh vật ở nơi này thì có thể ra vào, không ngờ ngươi cũng không vào được.”
Thời Sênh sai thiết kiếm bay lại gần nơi mình vừa đâm vào, cô duỗi tay sờ thử, có một tầng lá chắn mắt thường không nhìn thấy cách ly thế giới trong lục địa và thế giới bên ngoài.
Thần Khí của Thần Biển ở trên lục địa này, kết giới này hẳn cũng là do nó bố trí.
Mẹ!
Kiếm của ông đâu!
Thời Sênh nhảy về thuyền rồi chỉ vào Cynthia: “Trả người lại cho ta.”
Thần Dương nháy mắt với đồng bạn. Người đó lập tức ném Cynthia xuống thuyền khiến thuyền suýt chút nữa bị lật. Cynthia ngã vào mạn thuyền rồi rớt vào trong nước biển.
Thời Sênh: “…” Cô không vớt Cynthia lên mà lại cầm kiếm chém người bên trên. Người nọ kinh ngạc một chút rồi lập tức lùi về sau, tuy vậy vẫn bị chậm một bước. Kiếm khí đánh lên thân kiếm của hắn, kiếm lệch khỏi chân làm hắn lập tức rơi xuống nước.
Thời Sênh thu kiếm lại, cúi người đem Cynthia dù bị cá ăn thịt người vây lại nhưng vẫn chưa sao lên thuyền.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Sắc mặt Cynthia tái mét, không ngừng vỗ ngực, rõ ràng là đã bị cá ăn thịt người dọa cho sợ hãi.