Tiếng nổ lớn vang lên, phía dưới một luồng khí lưu dội lên, mấy chiếc lông vũ màu trắng bị khí lưu thổi lên, bay phất phơ trong không trung.
Lăng Quân ở bên kia giãy giụa, chạy đến bên mái nhà. Cô ta vừa chạy vào, một đôi tay giơ ra, nắm lấy cổ cô ta, kéo cô ta xuống.
Thời Sênh nhướng mày, chuyện này không trách bản cô nương được đâu nhé.
Mấy con quái vật đồng loạt trèo lên mái nhà, bao vây họ.
“A!”
Những người đứng ở đường biên gặp họa đầu tiên. Họ bị quái vật túm lấy, ném xuống phía dưới. Những con quái vật này càng ngày càng thông minh. Chúng biết gϊếŧ chết con người trước rồi mới ăn.
Đám người vừa nãy đi ra cùng Mẫn Đông lập tức nhảy xuống tầng dưới, thế nhưng không bao lâu sau họ đã vội chạy lại. Một nhóm người đồng loạt trào ra, toàn bộ đều là phạm nhân mặc quần áo tù. Họ hợp lực lại đóng cánh cửa kia lại, bên trong dường như cũng có quái vật đang truy đuổi họ.
Đóng cửa xong, tất cả mọi người lùi về giữa phòng. Bốn phía xung quanh đều là quái vật, họ đã bị bao vây.
“Thập Lục!!”
“Thập Lục, Thập Lục!!”
Hai tiếng gào thét lớn vang lên trong đám đông, 36D và Lý Bối Bối nhếch nhác xuất hiện trước mặt Thời Sênh.
Chỉ trong thời gian ngắn 36D đã gầy rộc đi, dáng vẻ tiều tụy, trên người còn dính máu, bộ quần áo tù rách bươm, khi đi lại còn có thể nhìn được cảnh xuân bên trong.
“Thập Lục, tao biết ngay là mày không sao mà.” 36D kích động kéo Lý Bối Bối xông tới, trong đáy mắt là sự quan tâm và lo lắng chân thật.
“Thập Lục nó giỏi như thế, tất nhiên là không sao rồi.”
Khóe mắt Lý Bối Bối đã đỏ ửng, giọng nói cũng nghẹn ngào. Cô ta còn tưởng không còn được gặp lại Thời Sênh nữa, không ngờ họ lại được gặp nhau ở đây. “Bím Tóc Nhỏ đâu?” Thời Sênh nhìn phía sau họ, không thấy bóng Bím Tóc Nhỏ đâu.
Kết quả này này là điều không thể tránh khỏi. Cô vốn tưởng rằng cả ba người họ đều chết, không ngờ vẫn có hai người còn sống. Thế này đã nằm ngoài dự liệu của cô rồi.
Nếu không chết thì cũng coi như mạng họ lớn.
“Đứng bên cạnh tao.”
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, 36D và Lý Bối Bối đều hiểu điều này, đứng cùng những người khác, nhìn đám quái vật đang dần trèo lên.
Bây giờ họ bị bao vây làm con mồi trong bãi săn. Lũ quái vật này có thể xông lên tiêu diệt tất cả bất cứ lúc nào.
“Tao không muốn chết.”
“Tao cũng không muốn chết như mày vậy!”
“Tao thà chết già ở trong tù cũng không muốn bị cái thứ ghê tởm kia ăn thịt.” “Tại sao lại bắt tao gặp phải chuyện xui xẻo như vậy chứ.”
Tiếng khóc lóc tru tréo tuyệt vọng không thể ngăn cản lũ quái vật. Quái vật bắt đầu phát động tấn công, chúng dường như biết cả chọn người dễ ra tay, tấn công từ những nơi mỏng yếu trước.
Đội ngũ nhanh chóng bị phân tán, Thời Sênh kéo Kỷ Ngang đứng sang bên cạnh. 36D và Lý Bối Bối theo bản năng đi theo cô.
Dưới chân Thời Sênh bỗng nhiên mềm nhũn, cả người ngồi phịch vào trong lòng Kỷ Ngang.
36D và Lý Bối Bối đồng loạt hét lớn, đồng thời vây lấy Thời Sênh.
Bây giờ Thời Sênh muốn nhảy xuống dưới sân thượng. Cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang rục rịch trong cơ thể mình, muốn đi xuống phía dưới đó, hội hợp với thứ đang triệu hồi mình. “Mày sao thế?” 36D nhìn Thời Sênh từ trên xuống dưới. Vừa rồi cũng không thấy cô bị thương, sao bỗng nhiên lại trở nên như vậy?
“Tao không sao.” Thời Sênh cắn răng, dựa vào Kỷ Ngang đứng dậy.
“Anh đi gϊếŧ chết hắn.” Vẻ mặt Kỷ Ngang âm u chưa từng thấy, sát khí trào lên trong đôi mắt, người bên cạnh cũng cảm thấy luồng khí áp đáng sợ.
“Không được.” Thời Sênh nắm lấy hắn, ngữ khí kiên định, “Em sẽ không để anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của em.”
Chuyện ở thế giới đó, cô không muốn nó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Kỷ Ngang nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh. Hắn muốn phản bác, nhưng lời nói đã lên đến miệng nhưng không thể thốt ra được thành lời.
Hắn nắm chặt tay Thời Sênh, “Anh đưa em đi cùng.”
Hắn nhất định phải gϊếŧ được tên đàn ông đó. Người của hắn, từ thân thể đến trái tim đều phải là của hắn.
“Được.”
Kỷ Ngang bế Thời Sênh lên. Thời Sênh lấy từ không gian ra hai lá bùa đưa cho 36D và Lý Bối Bối, dặn họ một câu, “Tự tìm cơ hội chạy trốn.”
Cô chỉ có thể làm được đến thế, còn có sống được hay không phải dựa vào vận may và khả năng của họ.
“Thập Lục, mày làm sao thế?” Lý Bối Bối luống cuống bật khóc, cầm lấy tay Thời Sênh không buông, “Hai người muốn đi đâu?”
“Thập Lục…” 36D ngẩn ngơ nhìn Thời Sênh.
Họ chỉ vừa mới gặp lại, sao đã phải chia lìa rồi?
Thời Sênh rút tay mình ra, “Bảo trọng.”
Kỷ Ngang bế Thời Sênh đi về phía sân thượng. Đội trưởng Hồ cùng mọi người cách hắn một đoạn, khi thấy Kỷ Ngang đứng ở đường biên sân thượng đã không kịp ngăn cản nữa.
“Thượng tá Kỷ!” “Thập Lục!”
Lý Bối Bối và 36D muốn đuổi theo. Một con quái vật chạy đến chặn đường họ, đến khi họ rút lui về nơi an toàn, trên sân thượng đã không còn người nữa, chỉ còn lại lũ quái vật hung tợn.
…
Thời Sênh và Kỷ Ngang rơi xuống phía dưới, điều kỳ lạ là cảm giác kia bỗng dưng biến mất.
Cũng không cảm nhận được cảm giác mê hoặc kỳ lạ kia nữa.
“Đi về bên nào?” Kỷ Ngang hỏi Thời Sênh.
“Em không biết.” Thời Sênh xoa ngực, vẻ mặt cổ quái, “Cảm giác đó biến mất rồi.”
Tất cả quái vật đều ở bên trên, tòa kiến trúc đã chật kín. Nhưng phía dưới lại rất sạch sẽ, ngoài những hố lớn do cô phát nổ gây ra thì không có lấy một con quái vật.
Thời Sênh đưa Kỷ Ngang đến chỗ lúc trước cô cảm ứng được, đi vòng quanh tòa kiến trúc kia, xuất hiện bức tường bao quanh màu đen. Trên bức tường bao không biết từ lúc nào đã có một cái hố, bên trong đen sì, không nhìn thấy gì. Bên trong là một lối đi, lối đi cũng tối đen. Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Sau khi họ đi qua một lối đi, mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền tới. Âm thanh đó không hề xa lạ với Thời Sênh và Kỷ Ngang. Thời Sênh nắm chặt tay Kỷ Ngang. Nam chính và nữ chính rảnh rỗi đấy chứ, bên ngoài còn đang đánh nhau bừng bừng, họ lại chạy đến đây làm chuyện này.
Bây giờ cô đánh vào đó liệu có thiếu đạo đức không nhỉ?
Mẹ kiếp, nam chính thiểu năng còn muốn ngủ cả với cô, nói gì đến có đạo đức hay không, gϊếŧ chết hắn đã rồi nói sau.
Đi xuyên qua một hành lang là một nơi trống không. Nơi đây có lẽ là kho lưu trữ thực phẩm, còn có thể nhìn thấy không ít thực phẩm vương vãi dưới đất, có lẽ đã từng bị lục soát rồi. Lúc này Mẫn Đông và Lăng Quân đang ở trong góc phòng. Đôi cánh của Mẫn Đông bao bọc lấy họ, ngoài tiếng động thực tế cũng không nhìn được gì.
Thời Sênh rụt cổ lại, buông tay Kỷ Ngang ra, chém về phía đôi cánh của Mẫn Đông. Mẫn Đông cảm giác được nguy hiểm, ôm Lăng Quân dậy, dùng đôi cánh bọc lấy cô ta, lăn sang một bên, thiết kiếm chém xuống đất, tóe ra tia lửa.
Tia lửa văng ra, rơi xuống một chỗ ẩm ướt cách đó không xa, ngọn lửa lớn chợt bùng lên. Ngọn lửa vọt lên cao, suýt nữa thì thiêu cháy cả lông mày Thời Sênh.
Đệch!
Đồ ngu nào để dầu ở đây thế.
Có tí đạo đức nào không thế.
Lỡ loại người như ông đây đến chỗ này đánh người thì biết làm sao hả! 119 có đến dập lửa được không?
Bên kia toàn là dầu, ngọn lửa thiêu đốt rất nhanh, dường như chỉ chớp mắt một cái, không gian u tối đã sáng rực cả lên. Còn Mẫn Đông và Thời Sênh đang ở cách nhau một đường lửa cháy.